Sáng hôm sau,hoàng cung vẫn bình thường như mọi hôm trừ một điều:
Hậu cung có một Hiền phi mới.
Ngoài đại hôn lễ với Hoàng hậu,khi Hoàng thượng nạp thêm phi thì không cần tổ chức thêm bất kì nghi lễ nào khác.Nhưng lần này tân nương lại là người đặc biệt đối với Hoàng thượng nên hắn quyết định mở đại tiệc ở Khuyết lầu-nơi tổ chức đại hôn lễ của hoàng tộc.
Đại thần nghe được có ý can ngăn, từ trước tới giờ không có ngoại lệ, cả đời Hoàng thượng chỉ tổ chức hôn lễ một lần.Mà,hắn không nghe,ai dám cản.
Triệu Tử Mai không hề hay biết,nàng ta vẫn vô tư chải chuốt thật đẹp,lựa y phục sao cho thật lộng lẫy xứng tầm với địa vị của mình.
Yên Lăng mang điểm tâm lên phòng, vẻ mặt nghi hoặc,miệng lại lầm ba lầm bầm cái gì đó.Tử Mai nhìn vẻ mặt khác thường của nàng ta hỏi:
-Có chuyện gì sao?
Yên Lăng giật mình đặt đồ ăn xuống bàn,sau đó đi ra sau lưng Tử Mai đặt tay lên vai nàng ta:
-Hoàng hậu,chỉ có đại hôn lễ của Hoàng thượng với người mới được tổ chức ở Khuyết lầu phải không?
Nàng ta ngạc nhiên,khoé miệng nhanh chóng giãn ra:
-Tất nhiên rồi,Khuyết lầu là nơi dành riêng cho ta,còn có nữ nhân nào khác được bước chân vào nữa chứ?!
-Thật vậy ư?Lúc nô tì đi ngang qua Khuyết lầu,bọn họ đang chuẩn bị rất nhiều thứ,khắp nơi treo đèn l*иg đỏ.
Không phải là Hoàng thượng...
Triệu Tử Mai chột dạ mắng:
-Câm mồm,cấm ngươi nói nhảm !!!
Yên Lăng hoảng hồn,vội vàng dập đầu xuống đất:
-Nô tì lỡ lời,xin nương nương trách phạt.
-Hừ,phạt ngươi thì được gì.Ta muốn đi xem bọn họ đang làm cái gì.
Triệu Tử Mai rời điện Ngân Bích,cả bữa sáng cũng không thèm dùng.Nàng ta ngoài mặt có vẻ dửng dưng nhưng trong lòng chẳng khác nào lửa đốt. Hoàng thượng từ trước tới giờ không ham mê sắc dục,nàng ta cũng chưa từng thấy hắn sủng một phi tần nào ngoài Quý phi,ấy vậy mà bây giờ có người lại khiến hắn say mê đến nỗi phá bỏ luật lệ thông thường,dám thành thân lần thứ hai ở Khuyết lầu khi chưa phế hậu.Triệu Tử Mai chỉ biết hắn yêu Trác Diễm Cơ,có kẻ nào cao tay hơn có được tình cảm của Trác Dạ Hàn cơ chứ?Chẳng lẽ...
Ý nghĩ vừa xuất hiện đã lập tức bị gạt phăng.Tử Mai tự dưng đánh vào đầu mình một cái:
-Không đời nào.Không thể xảy ra được.Ngươi nghĩ gì vậy Tử Mai?!!
Thấy Hoàng hậu đến,mọi người vẫn chú ý hoàn thành phần việc của mình như không có gì xảy ra.Gặp thì cúi đầu chào,xong lại chúi mũi vào dọn dẹp,sửa sang Khuyết lầu.Triệu Tử Mai có đôi chút bực mình,không giống khi nàng ta mới vào cung,bọn họ đều xúm lại xum xoe nịnh nọt. Chắc hẳn bọn họ biết nàng ta không được sủng ái nên không cần phải lấy lòng làm gì,ngược lại còn dồn hết mọi sự chú ý cho tân Hiền phi.
Nàng ta túm lấy một cung nữ đang treo đèn l*иg,cất giọng bề trên:
-Ngươi đang chuẩn bị gì vậy?
-Bẩm Hoàng hậu,Hoàng thượng ra lệnh chuẩn bị tiệc ở Khuyết lầu để mừng Hiền phi.
-Hiền phi?Chẳng phải nàng ta bị thất sủng đã lâu rồi sao?Hoàng thượng đã tha thứ cho ả,giờ còn mừng ả quay lại nữa ư?
-Không phải,Hiền phi kia đã mất rồi, nô tỳ nghe là tự tử.Đây là dành cho người mới.Nghe nói Hoàng thượng biết tin Hiền phi kia mất liền đưa luôn người khác lên làm Hiền phi.
-Vậy nàng ta tên gì?Có đẹp không?Gia thế như thế nào?Quan hệ với hoàng thất ra sao?
-Nô...nô tì cũng chưa thấy mặt mũi của vị nương nương đó,chỉ biết rằng họ Hạ,tiểu thư phủ nào cũng chẳng hay
-Hạ thị?Nếu là họ Hạ thì ta chỉ biết Hạ thống soái ở tỉnh Liêm Châu,nhưng Hạ tiểu thư đã gả cho Tứ Vương gia còn gì. Chẳng lẽ là một nữ nhân tầm thường nào đó?Hạ phi ư?!Chỉ là đồ hạ lưu sao dám quyến rũ Hoàng thượng của bản cung chứ ! Sau này phải dạy dỗ nàng ta đàng hoàng mới được.
-Hoàng hậu,sao Hoàng hậu cứ phải đay nghiến như vậy?!Đây là ngày vui của Hoàng thượng,hậu cung cũng có thêm tỷ muội,đáng lẽ phải nên vui mới đúng.
Một giọng lảnh lót như chuông mang theo ý chê cười.Triệu Tử Mai không buồn quay lại, vừa nghe nàng ta đã biết chủ nhân của giọng nói này là ai.
-Lý phi,ngươi cũng đến rồi à?
Thì ra nữ nhân mới đến chính là thiên kim tiểu thư Lý Uyển Khánh của Hữu tướng quân Lý Trình,hiện là chủ nhân cung Uyển Lâm,Lý Quý phi.Nàng ta được gả vào cung muộn hơn Triệu Tử Mai hai năm mà đã sớm trèo lên vị trí Quý phi mà không cần bất cứ sự trợ giúp nào.Luận về sắc đẹp và tài năng hai bọn họ có thể ngang ngửa nhau nhưng có thể thấy rõ Trác Dạ Hàn nghiêng về Lý Uyển Khánh hơn.Lúc Dạ Hàn chào đời Uyển Khánh đã bước sang tuổi thứ tư.Không hiểu vì lí do gì mãi không chịu xuất giá,một mực đòi tiến cung gả cho Hoàng thượng.Lý tướng quân dỗ dành không được phải ngậm ngùi chiều ý nàng trước khi bước sang tuổi hai mươi lăm.
Uyển Khanh vào cung không chủ muốn Trác Dạ Hàn chú ý nên thoải mái sống dưới thân phận một tài nhân.Sau đó hắn vô tình gặp nàng ta trong vườn thượng uyển.Lâu dần hắn nhận ra phần tình cảm dành cho nàng ta và ngược lại nàng ta cũng vậy.Trác Dạ Hàn sắc phong Uyển Khánh làm Quý phi,mỗi ngày ngoài thời gian thiết triều và gặp Trác Diễm Cơ,hắn đều đến cung Uyển Lâm trò chuyện với nàng ta.Có lẽ bây giờ đối với Uyển Khánh,nàng ta cũng thấy trong lòng ấm áp hơn,mãn nguyện với cuộc sống bình yên hiện tại.
Một Quý phi hơn Hoàng thượng bốn tuổi,khi đứng bên cạnh Hoàng thượng không những không già đi mà còn tôn lên vẻ mặn mà quyến rũ, nét chững chạc,tôn quý của một thiên kim tiểu thư đúng nghĩa.Uyển Khánh không vồ vập như Triệu Tử Mai mà luôn giữ cho mình một dáng vẻ nho nhã,hiền thục. Đó cũng có lẽ là một phần khiến Trác Dạ Hàn sủng ái một mình nàng ta trong suốt thời gian từ khi đăng cơ đến giờ.
Lý Uyển Khánh hơi cúi người hành lễ với Triệu Tử Mai,trong lòng còn ôm một tiểu bạch miêu ngọ nguậy không ngừng,đang dùng chi trước vờn chiếc bông tai như giọt nước màu xanh biếc.
-Đây là nơi nào mà dám đưa động vật đến?Bản cung dị ứng với lông mèo, ngươi mau mang nó về cung Uyển Lâm đi.-Tử Mai nhíu mày,đưa ống tay che miệng,giả bộ khó chịu.
Lý Uyển Khánh không còn lạ gì với cái kiểu của Triệu Tử Mai nữa nên không thèm chấp nhặt,cũng bởi nàng ta hơn Tử Mai những sáu tuổi.Uyển Khánh trao tiểu miêu cho cung nữ theo hầu, dặn dò cẩn thận rồi lướt qua mặt Tử Mai vào Khuyết lầu như thể nàng ta là không khí vậy.
Trác Diễm Cơ ngồi im lặng bên bàn trang điểm,mặc kệ đám cung nữ đang xúm lại sửa soạn cho nàng.Đám người hầu mặt mũi đều trầm ngâm,hình như có điều muốn nói mà không thể nói, nàng lại càng không có chút cảm giác nào mà mọi người hay gọi là hồi hộp hay phấn khích.Cả căn phòng chìm vào im lặng.
Trác Diễm Cơ nhìn khuôn mặt của mình bên trong tấm gương.Vẫn như trước.Nhưng nhỏ và cằm có vẻ nhọn hơn.Đôi mắt nâu to tròn,sâu không thấy đáy,đẹp đẽ như vô hồn, nhìn vào chỉ có thể thấy một khoảng trống rỗng không có gì có thể lấp đầy.Hàng lông mày thanh tú như lá liễu,lông mi cong dài rủ xuống càng khiến cho đôi mắt trở nên quyến rũ hơn.Nàng đưa tay chạm lên gò má.Làn da nhợt nhạt và lạnh lẽo,không một chút hơi ấm như cương thi.Trác Diễm Cơ bất giác rụt tay vào ống tay áo rộng thùng thình tìm sự ấm áp.
Lục Nương mang theo một khay trâm ngọc bước vào,dáng vẻ cũng không khác đám cung nữ kia là bao.
-Quận...à nương nương chuẩn bị sắp xong chưa?
Mỗi lời nói từ miệng phát ra đều khiến Lục Nương đau lòng.Chủ tử chịu biết bao nhiêu đau khổ,oan ức,đến cuối cùng lại bị mọi người lừa dối.Biết Hoàng thượng làm như vậy để giữ chủ tử ở lại hoàng cung nhưng Lục Nương vẫn thấy xót xa khi nàng sắp gả cho Trác Dạ Hàn.
Nàng không đáp.Vẫn chăm chú nhìn vào tấm gương trước mắt.
Lục Nương không dám thở dài,cầm chiếc lược chải tóc cho nàng.Từng lọn tóc mềm mại lọt qua răng lược trượt xuống tay nàng ta như những dòng nước nhỏ.Diễm Cơ nhẹ nhàng bảo:
-Ta muốn để thẳng như vậy.
-Nhưng...-Lục Nương ngạc nhiên. Đây là câu đầu tiên Diễm Cơ nói với nàng ta.-Ân.
Lục Nương làm theo lời của nàng.Tóc vẫn để nguyên như ban đầu,chỉ cài một hai cây trâm bằng vàng,sau đó đính thêm bông hoa màu hồng phấn.Y phục mang đến có rất nhiều,Diễm Cơ chỉ chọn một bộ váy màu xanh ngọc bích trang nhã,trên cổ và vạt áo có thêu vài đoá hoa ngũ sắc nho nhỏ.Những thứ đơn giản kết hợp lại với nhau tạo nên vẻ đẹp thanh kiết không gì sánh bằng như thể chúng sinh ra chỉ để dành riêng cho nàng.Lục Nương nhìn nữ nhân trước mặt,không khỏi xúc động:
-Quận...à nương nương,người thực sự rất đẹp !
Trác Diễm Cơ xoay trước gương nhìn lại một lần nữa.Quả nhiên là rất đẹp.
Lục Nương mỉm cười nhìn nàng:
-Quận...à nương nương,sắp đến giờ rồi,nô tì ra ngoài trước.
Nàng khẽ gật đầu.Lục Nương đã rời đi, đám người hầu cũng không còn ai ở lại. Căn phòng chỉ còn lại mình nàng cô độc.Trác Diễm Cơ bước đến bên cửa sổ,lặng im nhìn mấy khóm hồng đang độ nở rộ.Miếng ngọc bội nàng luôn mang theo bên người tự lúc nào,đang nằm gọn trong lòng bàn tay nàng.Màu xanh lam lấp lánh trong nắng,hoà vào không gian đẹp đẽ của buổi sớm mai. Ngón tay thon dài miết nhẹ lên mặt miếng ngọc,đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng mà trân trọng,xót xa mà u buồn, chứa một nỗi niềm không ai biết đến. Cảnh vật thu cả vào tầm mắt,chỉ có điều bên trong không tràn ngập sắc nắng mà lại như mây mù che phủ.
-Hoa nở rộ...rồi cũng sẽ mau tàn mà thôi.