Trác Dạ Hàn sững người.
-Muội nói gì vậy?!
-Huynh là đồ dối trá !!! Đồ độc ác !!!
Từng từ thốt ra như cứa vào tim.Lần đầu tiên hắn bị mắng là dối trá,độc ác; lại còn từ chính miệng người hắn yêu thương nhất.Trác Dạ Hàn nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu,lúng túng hỏi:
-Ta đã làm gì đắc tội với muội ư?
Trác Diễm Cơ biết mình đã lỡ lời,vội quay mặt đi chỗ khác,né tránh ánh nhìn của Dạ Hàn.
-Diễm Cơ...
Đôi mày hơi nhíu lại, giọng nói cũng bội phần lo sợ,chẳng hiểu mình đã làm sai chuyện gì để nàng phải thốt ra những lời lẽ như vậy. Trác Dạ Hàn đột nhiên dấy lên dự cảm không lành. Hắn bắt đầu nghi ngờ có người đã nói với Diễm Cơ việc hắn đứng sau tất cả. Hắn cũng không để ý rằng từ lúc nào,cửu muội thuần khiết,đáng yêu đã có những ý nghĩ xấu xa về hắn.Trác Dạ Hàn đau lòng:
-Muội nói ta là kẻ dối trá, ta đã lừa dối muội những gì?!Muội nói ta là đồ độc ác,ta đã đối xử với muội thế nào?! Muội nói đi !!!
Trác Diễm Cơ không hề hé miệng, cứ đứng im lặng tại chỗ khiến cho Trác Dạ Hàn trở nên mất bình tĩnh:
-Trác Diễm Cơ !!!
Hắn gần như gào lên,đôi tay to lớn bất ngờ siết chặt lấy bả vai người đối diện khiến nàng nhăn mặt đau đớn,trong đáy mắt thoáng tia hãi hùng.Cả người run lên vì sợ nhưng nàng vẫn nhất quyết không nói một từ.
Trác Dạ Hàn điên lên,lực mà vai nàng phải chịu đựng càng lớn,bây giờ đang cảm thấy như bả vai mình chắc chắn sẽ bị bóp vụn.Trác Dạ Hàn bỗng buông tay ra,lại bất ngờ vòng phía sau ôm lấy eo nàng,tay còn lại luồn qua cổ ghì chặt lấy đầu nàng khiến toàn thân không thể nhúc nhích.Hắn mạnh bạo chiếm hữu đôi môi đầy quyến rũ,đầu lưỡi ướŧ áŧ nhanh chóng xâm nhập vào miệng nàng mặc cho người kia giãy giụa chống đối.Hai bóng dáng áp sát nhau, dùng gốc cây xanh mát làm điểm tựa, hồ nước lăn tăn gợn sóng phản chiếu lên hình ảnh hai người mặc sức chìm đắm trong mật ngọt.
Nơi khuất vắng vẻ,tưởng như chỉ có hai người nhưng thực chất Triệu Tử Mai nhân lúc đi dạo cùng Yên Lăng đã vô tình thấy cảnh-không-nên-nhìn.Cái nàng ta nhìn thấy chỉ là Trác Dạ Hàn và Trác Diễm Cơ đang tình tứ với nhau chứ không phải thấy cả sự chống cự của nàng.
Khoảng chừng lâu sau,hắn mới chịu buông tha cho nàng.Đôi môi giờ trở nên sưng mọng,rướm máu,ánh lên sắc đỏ mê hoặc.Mọi thứ diễn ra chẳng để nàng kịp xem là thực hay mơ.Cơ thể nàng bất động trước nụ hôn mạnh mẽ kia,hương thảo mộc tràn ngập trong khoang miệng,mang theo cả ngọt ngào lẫn chua chát.Diễm Cơ muốn đẩy hắn ra cũng không thể.Đầu Trác Dạ Hàn gục xuống vai nàng,hơi thở ngắt quãng hoà với giọng nói đầy chua xót:
-Từ lúc nào?!Từ lúc nào muội đã không còn tin tưởng ta?!Ta dành cả đời này nguyện yêu thương muội,mạng sống ta cũng có thể đánh đổi để bảo vệ muội, vậy mà muội đối với ta thực sự là như thế thôi sao?!
-...
-Hay,Trác Diễm Cơ,có phải muội nói thế chỉ bởi vì ta không bảo vệ được cho Hoàng thái phi và muội,đúng không?
Nếu là như vậy thì đừng lo,ta hứa sẽ không đưa muội đi đâu hết,được chứ?!Muội sẽ được ở lại hoàng cung.Đừng ghét ta,đừng bao giờ ghét ta.Ta yêu muội,yêu muội vô cùng.Nên,xin muội...
Trác Dạ Hàn ngẩng đầu lên nhìn nàng với ánh mắt tuyệt vọng.Trác Diễm Cơ đối với hắn không còn chút gì thông cảm,thay vào đó là sự khinh bỉ cực độ. Nàng chợt nhớ lại lời Xung Tự trước đó.Cảm giác tội lỗi khiến nàng thấy vô cùng hổ thẹn với bản thân và hoàng tộc.Diễm Cơ không thể thích nghi nổi liền ra sức né tránh hắn.
-Tránh xa muội ra!!!Muội không muốn nghe gì cả.Huynh là kẻ dối trá,gϊếŧ người không ghê tay.Tất cả đều bị huynh gϊếŧ hại,muội làm sao có thể tin tưởng được một kẻ sát nhân gieo rắc cái chết cho chính người thân của mình như huynh chứ?!Những gì huynh làm muội biết hết,đừng tưởng có thể giấu muội.
Cuối cùng nàng cũng biết rồi.
Hắn mất bao công sức cũng không thể che giấu nổi,hắn tự chế nhạo chính bản thân mình.Ngay từ khi Hoàng thái phi biết được sự thật,hắn đã nghĩ ngay tới việc Trác Diễm Cơ sẽ có thể cũng biết nhưng vì quá si tình nên bất chấp nguy hiểm mà lờ đi.Đến hôm nay hối hận cũng chẳng kịp rồi.Hối hận cũng quá muộn rồi.
-Giá như lúc trước ta vô tình,có lẽ bây giờ muội và ta đã không lâm vào tình cảnh này.Ta thực sự yêu muội nhưng ta không thể để ngai vàng rơi vào tay kẻ khác.Hãy tha thứ cho ta.
Trác Diễm Cơ run sợ,chẳng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.Nàng địnhchạy khỏi đây liền nhanh chóng bị một lực kéo lại,cả người văng xuống hồ,nước bắn tung toé.Cái lạnh thấu da thịt như hàng ngàn mũi tên xuyên vào cơ thể.Y phục ướt sũng,nặng trĩu khiến nàng không thể cử động.Trác Diễm Cơ bàng hoàng.Dạ Hàn trên bờ lạnh lùng đứng nhìn,cả người toả ra sát khí.
Diễm Cơ càng cố gắng vùng vẫy thì càng vô vọng.Muốn kêu cứu nhưng nước cứ liên tiếp tràn vào miệng,đến hô hấp cũng khó khăn;cả người như bị một bàn tay vô hình nào đó kéo xuống, cảm giác sợ hãi bao trùm tất cả các giác quan.
Sự sợ hãi làm đầu óc nàng không còn tỉnh táo,mắt hoa lên,cơ thể từ từ chìm xuống,trước mắt chỉ còn là một màn đêm...
Cơ thể đang dần nhẹ bẫng lại trở nên nặng trịch.
"Đau quá !!!"
"Không thấy gì cả,tối quá,ta đang ở đâu thế này?"
[ -Đừng sợ,tối vì ngươi đang ngủ thôi.
-Ngủ?!
-Phải,ngươi mau dậy đi,ngươi không thể ngủ vĩnh viễn được.Ngươi còn việc cần làm. ]
"Trác Diễm Cơ,ngươi không thể chết..."
"Trác Diễm Cơ,nhất định không được ngủ..."
"Trác Diễm Cơ,tỉnh dậy đi..."
Diễm Cơ nằm trên giường,da tái nhợt thiếu sức sống,môi tím lại vì lạnh. Trông nàng chẳng khác một tử thi là bao.Đôi mắt nặng trĩu hé mở,ánh sáng lọt vào bất ngờ khiến nàng hơi khó chịu,không kìm được mà kéo chăn phủ kín người.Toàn thân đau nhức,mỏi rã rời,phải mất một lúc loay hoay mới có thể ngồi dậy dựa vào thành giường.
Ngoài trời đã xế chiều.
Cánh cửa phòng đột nhiên hé ra.Lục Nương mang khuôn mặt nửa lo lắng, nửa mừng rỡ,cầm thêm chén thuốc bước nhanh đến bên giường:
-Ôi,tạ ơn trời,Quận chúa có thể tỉnh lại rồi !!!Đã gần hai ngày người nằm mê man trên giường.
Nàng không quan tâm đến sự xuất hiện của Lục Nương.
-Nô tì rất sợ khi nghe tin Quận chúa bị rơi xuống hồ,đã có chuyện gì xảy ra?
Trác Dạ Hàn ở lì trong điện Vĩ Tuyên suốt cả ngày trời,không thiết triều, cũng không ăn uống một chút gì.Mộc Hoan không có mặt ở buổi thiết triều hôm đó nhưng vẫn biết cặn kẽ những việc đã xảy ra.Công việc của phận tôi tớ là quan tâm đến chủ nhân,Mộc Hoan cũng không ngoại lệ nhưng nghĩ đến tình cảnh của Trác Dạ Hàn bây giờ biết rằng có khuyên cũng vô ích,vì thế hắn chỉ đứng sau Dạ Hàn mà không hề nói một lời nào.
-Cuối cùng ta vẫn không thể nào nhẫn tâm với muội ấy được.Nếu ta có thể tàn nhẫn bỏ đi ngay sau đó thì đã không có chuyện ta nhảy xuống cứu muội ấy rồi.
-Người đúng là si tình.
-Ta là một kẻ si tình,luôn phải giấu kín cảm xúc thực sự trong cái vòng huynh-muội luẩn quẩn mà không thể nói ra. Cho dù ta có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể làm phai nhạt bớt tình yêu ta dành cho Diễm Cơ;dù ta có cố gắng lạnh lùng đến mấy đi chăng nữa, khi đứng trước Diễm Cơ thì khối băng ấy trong tim ta liền tan chảy tắp tự.
Trác Dạ Hàn khoác độc ngoại sam,tay nâng ly rượu kề miệng,dưới chân đã vô số bình rượu trống rỗng nhưng hắn chưa hề say.Hắn uống rượu để say,để quên đi nỗi đau trong lòng.Thế nhưng càng uống càng tỉnh táo.Càng tỉnh táo càng đau.
-Mộc Hoan,ta nên làm thế nào đây?Hi sinh tình yêu hay là quyền lực?Để có được vị trí này ta đã phải trả giá quá đắt nhưng nếu không có muội ấy thì cuộc sống của ta đâu còn ý nghĩa.Ta sống để bảo vệ muội ấy,ta trở thành thiên tử cũng chỉ vì muốn có muội ấy. Nhưng khi ngồi lên ngai vàng,ta đã quên đi ước nguyện ban đầu của việc trở thành thiên tử.Thật là,ta đã tính sai rồi.
Hắn trầm ngâm,nói không cốt để Mộc Hoan nghe mà để giải toả tâm trạng vô cùng phức tạp của hắn.Dạ Hàn lại nhớ lại cảnh ở hồ Vọng Sơn.Có lẽ lúc đó quá nóng giận nên không làm chủ được bản thân,hành động thiếu suy nghĩ.
Trác Dạ Hàn vô thức đưa tay lên môi. Vị ngọt ngào vẫn còn đọng trên đầu lưỡi.Bỗng,hắn bật cười thành tiếng rất to,nhưng ánh mắt hắn chẳng lấy làm vui vẻ gì.
-Hoàng...thượng?!-Mộc Hoan lo ngại.
-Gì ?
-Không,Hoàng thượng nên nghỉ sớm đi,uống nhiều cũng không tốt đâu. Thuộc hạ nhớ trước kia người chỉ thích uống trà,không để ý từ lúc nào đã cùng rượu bầu bạn mỗi đêm.
-Ngươi không cần phải để ý đến sở thích của ta.
Lương công công tay cầm cây gậy phất trần,hối hả xô cửa chạy vào.Lão mặt lấm tấm mồ hôi,vừa thở gấp vừa lấy khăn lau trán,điệu bộ như gặp phải chuyện động trời gì vậy:
-H...hoàng thượng...Lục Nương...điện T...Tử Trúc vừa báo...Cửu Quận...Quận chúa...
-Hoàng thượng !!!!
Trác Dạ Hàn quăng cả ly rượu xuống đất,vội vàng bật dậy chạy như bay ra khỏi điện. Chén rượu bằng sứ vỡ vụn tan tành thành vô vàn mảnh nhỏ, vĩnh viễn không thể hàn gắn lại nguyên vẹn như ban đầu.
Mới vài khắc trước hắn còn không nghĩ đến việc sẽ đối diện với nàng lần nữa, vậy mà vừa hay tin nàng,hắn đã lập tức chạy đến điện Tử Trúc vì lo lắng. Mộc Hoan cảm thấy khá nực cười khi nhìn thấy bậc đế vương cao ngạo lại vướng vào lưới tình do chính hoàng muội của mình tạo ra.Nghĩ vậy nhưng y cũng không dám thể hiện ra ngoài.Y chỉ kịp cúi chào Lương công công rồi lại tất bật đuổi theo Dạ Hàn.