Bị cậu vỗ mạnh một cái, Cố Lãng Sâm thấy lưng mình như sắp xẹp xuống một mảng.
Vì hành động của họ có phần hơi lớn nên thoáng chốc đã thu hút sự chú ý của một người trong buổi tiệc.
Tiếng gậy chống chạm đất, tiếp đến, tiếng bước chân lớn nhỏ không đều vang lên.
Tô Phức và Cố Lãng Sâm đứng đối diện nhau, giữa hai người có tới có lui, dường như Tô Phức còn cười rất vui vẻ.
Người đến khẽ cười, chen vào giữa họ, gã nói: “Cậu Tô, đã lâu không gặp.”
Gã chào Tô Phức.
Nghe thấy giọng nói khá uyển chuyển kia, Cố Lãng Sâm và Tô Phức cùng quay đầu lại. Khi thấy người đến, Cố Lãng Sâm nhíu mày, còn nụ cười của Tô Phức vẫn không thay đổi.
Trong cùng một giới, rất khó để không chạm mặt nhau. Dĩ nhiên Cố Lãng Sâm nhận ra Vũ Văn Thận, hơn nữa, anh không có ấn tượng tốt về gã.
Tô Phức khẽ thu lại nụ cười, chăm chú nhìn Vũ Văn Thận.
Nói đến lần gặp trước, Vũ Văn Thận đã nói rất nhiều điều thú vị, nhưng khi đó vì gã làm một việc thiếu đạo đức, sợ bị người khác đánh nên chạy rất nhanh, vì vậy nhất thời cậu cũng quên mất việc phân tích ẩn ý trong lời nói của gã.
Có thể nhờ cậu đừng mơ tưởng đến Cố Lãng Sâm nữa không? Anh ta là của Vĩnh Hương Tạ.
Vũ Văn Thận đã thể hiện ý đồ của mình rất rõ ràng, chính là muốn đuổi Tô Phức đang nhòm ngó đồ của Vĩnh Hương Tạ đi.
“Quan hệ giữa hai người tốt lắm sao?” Cố Lãng Sâm lấy làm lạ, dường như nhà họ Tô không có mối giao thoa gì với nhà họ Vũ Văn mà.
Tô Phức kiễng chân, ghé vào tai Cố Lãng Sâm thì thầm: “Từng bị ăn vạ một lần.”
Cố Lãng Sâm nhíu mày.
Tại sao Vũ Văn Thận lại muốn ăn vạ người khác, Tô Phức lại điên rồi chăng.
Vũ Văn Thận nhìn họ, điệu cười giấu dao. Gã bất ngờ rút một chiếc khăn tay ra khỏi túi áo, sau đó tiến đến trước mặt Tô Phức, chìa ra trước mặt cậu, nói: “Cảm ơn trước đây cậu Tô đã đưa cho tôi chiếc khăn này, vì chúng ta đã kết bạn rồi, nên tôi luôn muốn tìm cơ hội trả lại cho cậu.”
Rõ ràng là gã đến đây với thái độ thù địch, Cố Lãng Sâm nhìn thấy chỉ muốn bật cười, gã sẽ không thích Tô Phức, coi anh như tình địch của mình chứ? Không ngờ một kẻ thần kinh như Tô Phức lại có khá nhiều người thích đến vậy.
Chiếc khăn đang ở ngay trước mắt.
Tô Phức do dự một chút, rồi nhận lấy, sau đó mở ra xem.
Quả nhiên chưa được giặt sạch.
Đúng lúc này, có một người phục vụ đi qua, Tô Phức tiện tay gấp lại rồi đưa cho người phục vụ, dặn dò: “Làm ơn vứt đi giúp tôi, cảm ơn.”
Tô Phức làm việc này, lý do rất đơn giản, thuần túy vì chiếc khăn quá bẩn. Ai có thể chịu nổi một chiếc khăn vừa có vết son môi, vừa bị vẽ nguệch ngoạc bằng bút nước, lại còn mấy ngày không giặt chứ?
Nhưng hai người đa nghi bên cạnh thì không nghĩ vậy.
Vũ Văn Thận cười khẩy trong lòng, thấy hành vi giấu đầu lòi đuôi của Tô Phức thì càng thêm buồn cười.
Cố Lãng Sâm hiển nhiên cũng coi lựa chọn này của Tô Phức là hành động lấy lòng mình.
Hệ thống nhìn nét mặt của ba người, đại khái đoán được suy nghĩ của họ, sau đó đi tìm một góc không người cười trộm.
Mấy người đàn ông vô vị.
“Tôi vẫn nên không làm phiền hai người nữa.” Vũ Văn Thận nở nụ cười hoàn hảo không chỗ chê: “Tôi đưa Hương Tạ theo, giờ đột nhiên rời đi, chắc hẳn em ấy sẽ rất lo lắng.”
“Vĩnh Hương Tạ?” Cố Lãng Sâm nghe vậy, lập tức nhíu mày: “Không phải cậu ấy nói hôm nay có việc sao?”
Là trợ lý trên danh nghĩa của Cố Lãng Sâm hiện tại, lẽ ra Vĩnh Hương Tạ phải có nghĩa vụ lúc nào cũng theo sát anh. Ban đầu, khi Cố Lãng Sâm nhận được yêu cầu đến dự buổi tiệc này, người đầu tiên anh chọn đồng hành chính là Vĩnh Hương Tạ. Nhưng trước khi anh kịp đưa ra yêu cầu thì cậu ta đã xin nghỉ trước, lý do là gia đình có việc.
Lúc đó Cố Lãng Sâm tưởng rằng “gia đình có việc” nghĩa là cha mẹ của cậu ta, không ngờ lại giấu anh để đến đây.
Anh âm thầm nghiến răng.
Cố Lãng Sâm không phải là người giỏi che giấu cảm xúc của mình, Vũ Văn Thận có thể dựa vào biểu cảm mà đoán được suy nghĩ của anh ngay, gã cười thầm, sau đó nhướng mày nhìn Tô Phức.
Tô Phức thấy ánh mắt của gã, thở dài một hơi, một lần nữa ghé sát vào tai Cố Lãng Sâm.
Cố Lãng Sâm vô thức cúi đầu xuống.
“Gã này thích em!” Tô Phức làm ra vẻ muốn nói thầm, nhưng giọng cậu lớn đến mức hai người còn lại đều nghe rõ mồn một.
Cố Lãng Sâm kinh ngạc nhìn Vũ Văn Thận.
Bị chấn động bởi câu nói của Tô Phức, thậm chí Cố Lãng Sâm quên bẵng chuyện của Vĩnh Hương Tạ, con ngươi anh rụt lại, dùng ánh mắt không dám tin nhìn Vũ Văn Thận.
[Thân mến ơi.]
Hệ thống buộc phải nhắc nhở Tô Phức.
[Độ thiện cảm của Vũ Văn Thận dành cho cậu đã giảm xuống… 35 rồi.]
Chậc, gã thích tôi.
Tô Phức lộ ra vẻ mặt tự tin không nghi ngờ.
[30 rồi..]
Cậu liệu mà giải quyết cho tốt đi.
Vũ Văn Thận bày ra vẻ mặt nửa cười nửa không, đối diện với Tô Phức. Trong khi bề ngoài gã vẫn cười, độ thiện cảm của gã dành cho Tô Phức cứ thế tụt dốc. Không giống như Cố Lãng Sâm, dường như gã không đánh giá cao sự mặt dày của Tô Phức. Gã ghét bị người khác hiểu lầm tâm ý của mình, gã chỉ thích một người, rất rõ ràng, sẽ không thay đổi.
Cố Lãng Sâm đứng bên cạnh, nhìn mặt Vũ Văn Thận rồi lại nhìn mặt Tô Phức, đột nhiên, anh cảm thấy thương hại Vũ Văn Thận. Anh nghĩ nếu ai đó thật lòng yêu thích Tô Phức, nhất định phải cần đến một lượng lớn dũng khí và nghị lực. Lúc này, trong lòng anh, Vũ Văn Thận chính là người mang trong mình trái tim mạnh mẽ và khả năng chống chọi với dòng chảy số phận nhất.
Chỉ là, có một thoáng, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Cố Lãng Sâm cảm thấy tim mình như thắt lại.
Hơn nữa dường như trên đầu hiện lên màu gì đó.
“Thôi, để tôi đi chào trợ lý của tôi đã.” Cố Lãng Sâm muốn rời khỏi nơi này.
Nói xong, Cố Lãng Sâm liền như chạy trốn mà rời đi, thậm chí anh không ngoái đầu nhìn Tô Phức lần nào.
Vũ Văn Thận đắc ý nhướng mày nhìn Tô Phức, kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Xem ra người cậu thích không hề để tâm đến cậu.”
“Ôi dào, cũng tại anh cả đấy, nên anh ấy mới ghen.” Tô Phức phiền muộn nhìn theo bóng lưng Cố Lãng Sâm đang rời đi.