Thấy Lâm Thư Nhan bước vào, Hạ Diễm Diễm hét lên:
"Mày định làm gì? Đây không phải chỗ mày, đừng có mà đυ.ng vào đồ của tao!"
Lâm Thư Nhan chẳng buồn đáp lại, cùng thím Ngô vào phòng Hạ Diễm Diễm. Dù rằng chồng cô chưa kịp về, nhưng anh ấy rất hào phóng, chuẩn bị chu đáo rất nhiều đồ đạc, gửi từ thành phố về.
Chỉ có điều, trước đây nguyên chủ quá ngốc nghếch, nên những đồ mới tinh này đã bị Hạ Diễm Diễm và Lưu Tú Mai lấy hết dùng.
Lâm Thư Nhan bước tới kệ, lấy một cái chậu tráng men mới tinh có chữ "Hỉ". Rồi cô tiếp tục kéo ra bộ chăn cưới vẫn còn mới. Thời tiết đang nóng, nên chăn cưới với lớp bông bên trong vẫn còn nguyên.
Tiếp đến là ấm đun nước mới, chén trà tráng men, bàn tráng men…
Mấy món đồ cũ kỹ, bô và gối cũ, Lâm Thư Nhan bỏ lại vì thấy dơ.
Khi cô đang cầm đồ, Hạ Diễm Diễm còn chưa kịp phản ứng, Lưu Tú Mai đã lập tức gào lên
"Đồ vô ơn! Mày ở nhà tao ăn uống hai tháng, giờ còn dám lấy đồ của tao! Mày còn lương tâm sao?"
Lâm Thư Nhan thấy bà ta làm loạn, chỉ cảm thấy buồn cười. Đồ của mình mà lấy lại cũng bị coi là vô ơn?
“Thím Ngô, mấy món này là đồ cưới khi tôi lấy chồng, do Hạ Chương sắp xếp người thành phố mang đến. Trên đó còn có chữ "Hỉ", mà Hạ Diễm Diễm chưa kết hôn, Hạ Tiểu Thụ cũng chưa cưới vợ. Rõ ràng những thứ này là của tôi. Tôi lấy lại đồ của mình, thím thấy có vấn đề gì không?"
Bà Ngô không ưa gì Lưu Tú Mai và cái thói ham món lợi nhỏ của bà. Đây là đồ cưới, cả đời chỉ có một lần, mà bà ta dám cướp về để dùng cho con gái, thật quá đáng.
“"Không có gì sai cả, Thư Nhan à, cứ thu dọn hết đồ của cô đi, mọi người sẽ giúp cô dọn qua chỗ mới ”
Nói rồi, bà quay sang lườm Lưu Tú Mai và Hạ Diễm Diễm, nghiêm nghị nói: “Đủ rồi đó, đừng quá đáng. Người đông mắt nhiều, đừng bắt nạt ai, nếu không sẽ bị phạt đấy.”
Lưu Tú Mai tức giận đến phát khóc, nhưng chẳng dám nói gì thêm. Bà chỉ ngồi xuống đất, vừa khóc vừa đập chân xuống sàn, trông như một đứa trẻ.
“Thím Ngô, có lẽ tôi còn phải phiền đồng chí Trương Thanh Nham thêm chút nữa. Cái bàn này và tủ quần áo cũng là của tôi..”
Chiếc bàn gỗ mới và tủ quần áo có gương đều là đồ Hạ Chương gửi về từ thành phố. Dân làng ai cũng biết Hạ Chương đã gửi chúng về cùng với chiếc ô tô chở đồ khi anh ghé thăm thôn.
Dù gia đình anh gặp biến cố, anh vẫn là con nhà thủ trưởng, gia cảnh giàu có.
“Được, đợi chút nữa Thanh Nham sẽ đến dọn sau.”
“Trời ơi, cái bàn cũng phải chuyển đi à! Ông ơi, sao ông không nói gì cả!!” Lưu Tú Mai như bị cắt thịt, đau đớn kêu gào đến mức suýt ngất đi.
Hạ Thành Quốc tức tối gắt lên: “Nói gì chứ, đợi Hạ Chương về rồi để nó xử lý cô ta!”
Ừ, cứ xử lý thì xử lý.
Lâm Thư Nhan chẳng thèm bận tâm. Cô bước ra khỏi nhà chính, theo sau là đám thím phụ giúp dọn đồ.
Thím Nhô bảo cái bàn và tủ quần áo không cần vội, lát nữa Trương Thanh Nham sẽ đến mang đi. Lâm Thư Nhan gật đầu, rồi ôm Phúc Bảo cùng mọi người rời đi.
Đi được vài bước, cô mới chợt nhớ ra không thấy Hạ Tiểu Thụ.
Lâm Thư Nhan quay đầu lại, thấy Hạ Tiểu Thụ vẫn còn trong sân.
Lưu Tú Mai kéo hắn lại nói vài câu gì đó, nhưng đứa bé đẩy bà ra rồi chạy đến chỗ nàng, tay cầm một cây gậy và một cái cuốc nhỏ.