Nằm Vùng Quân Hôn

Chương 3

Chương 2: Xem mắt
Ra khỏi tòa nhà của tập đoàn "JT", Trình Nặc đứng ven đường, ánh mắt lướt nhanh, chiếc xe hơi màu đỏ đang lái đến chỗ cô, cô hơi nheo mắt, giơ tay lên ngăn lại.

Ngồi lên xe Trình Nặc âm thầm cắn môi, trên mặt hiện vẻ không vui. Những bình tĩnh lúc trước chỉ là ngoài mặt, mà nội tâm hơn phân nửa là lo lắng, cô đã làm công việc nằm vùng nhiều năm, dễ dàng tham gia bất kỳ công ty tài chính, chỉ có tập đoàn "JT", làm cô ra quân không thuận lợi.

"Sao vậy?" "Tài xế" ngồi ghế lái phía trước mở miệng hỏi.

Trình Nặc nhắm hờ mắt, nhàn nhạt trả lời: "Xảy ra vấn đề," cô khẽ thở ra, nói tiếp: "Nhưng mà vấn đề không lớn." Nhưng là phỏng vấn lần đầu, không tính là khó khăn với cô, ở thành phố B, những xí nghiệp khiến cô khó can thiệp vào có thể đếm trên đầu ngón tay.

"Ừ, hôm nay sếp Tiếu và tôi đã phân tích, Lâm Tu Dương này nhìn bề ngoài tùy tiện dửng dưng, trên thực tế rất khó đối phó. Bốn năm ngắn ngủn, một xí nghiệp mới thành lập đã lên thị trường, đủ để thấy được suy nghĩ của anh ta rất kín đáo, không nói thận trọng, cũng tuyệt không sẽ đi bước liều lĩnh." Lái xe Mục Nhất Minh là cảnh sát phụ trách truyền tin tức và hỗ trợ bảo vệ cho Trình Nặc trong hành động lần này, trong tổ chuyên án nhỏ ngoài bọn họ ra người lảnh đạo trực tiếp là Tiếu Kha, chỉ cô và Mục Nhất Minh tham gia hành động lần này, trên thực tế đây là lần hợp tác thứ ba của cô và Mục Nhất Minh.

"A..." Trình Nặc cười khẽ, sớm như vậy, vì sao những tài liệu này không đề cập trước cho biết?

"Đây là ý của sếp Tiếu, trời sanh Lâm Tu Dương có tính nhạy bén khôn khéo, nếu cô là biết tính tình của anh ta sớm, khó tránh bị anh ta nhận ra là 'Cố ý', nên lần này vấp phải trắc trở là trong dự liệu." Mục Nhất Minh lẳng lặng lái xe, nhìn cô qua kính chiếu hậu, vẻ mặt Trình Nặc biến hóa nhỏ bị anh phát hiện.

"Cho nên, cô hoàn thành nhiệm vụ lần này." Mục Nhất Minh từ từ dừng xe lại, xoay người im lặng nhìn cô.

"Mục Nhất Minh, nghe nói trước khi anh chuyển ngành là điều tra viên bộ đội dã chiến?" Trình Nặc hơi ngồi dậy, tay tựa lên ghế tài xế.

Mục Nhất Minh xoay về, đợi chuyển đèn tín hiệu, khởi động xe lần nữa, "Vị hành khách này, mời ngồi ổn." Vẫn yên lặng nhìn cô qua kính chiếu hậu, vẻ mặt bình tĩnh, không hề gợn sóng.

Trình Nặc tức giận trợn mắt nhìn anh, ngồi trở về rồi quét mắt Mục Nhất Minh, vẻ mặt yên lặng vừa rồi của anh làm cô giật mình nhớ ra gì đó, cô híp mắt nhàn nhạt hỏi câu: "Anh nói, vị trí lòng bàn tay của luật sư có thể nổi vết chai sao?"

Mục Nhất Minh hiển nhiên bị đề tài của cô hấp dẫn, trong con ngươi của anh chợt lóe sáng, "Tay súng bắn tỉa?"

Trình Nặc khẽ lắc đầu, trong đầu hiện lên dang vẻ của người kia, có thể do phơi nắng lâu dài, làn da có màu lúa mạchvẻ mặt bình thản của anh, ánh mắt trong trẻo cho người ta loại hơi thở lạnh lùng.

Trình Nặc say mê suy nghĩ rất lâu, đến khi cô chạm phải ánh mắt của Mục Nhất Minh, cô nhếch môi cười yếu ớt, "Tôi không chắc chắn, có lẽ do tôi quá nhạy cảm."

Mục Nhất Minh nhàn nhạt nhìn cô, "Giờ dừng ở đâu?"

"Đến đường Lăng Nam Trung đi, tôi hẹn bạn." Trình Nặc ngồi xuống, trên mặt hiện vẻ uể oải, chộp mắt ngủ.

Trình Nặc hẹn là bạn bè thân thiết nhiều năm của cô, Dương Tiếu, bằng tuổi với cô, nhưng hai người đi trên đường lớn, Dương Tiếu có vẻ nhỏ hơn cô. Dùng lời của Trình Nặc nói, Dương Tiếu có gương mặt con nít dù đến 40 tuổi, cũng giống nhau sẽ lừa gạt nhiều quần chúng không biết chân tướng.

"Nặc Nặc, hôm nay tôi có hai chuyện muốn cho cậu biết." Dương Tiếu kéo cô đến phòng ngủ mình, thân mật dắt cô ngồi xuống, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào.

"Đừng nha, cậu cho tôi biết thật sự không có chuyện tốt, hôm nay tâm tình của tôi không tốt, không nghe." Trình Nặc vội vàng khoát tay, vẻ mặt Dương Tiếu càng khôn khéo, chuyện mà cô phải nghe sẽ càng kinh hoàng.

"Nặc Nặc, vậy cậu nghe trước, nghe ít thối cũng được?" Dương Tiếu thân mật kéo cánh tay của cô mà lay động, đến khi Trình Nặc không chịu nổi, cô buông tiếng thở dài: "Được, cậu nói đi."

Bản lãnh làm nũng của Dương Tiếu là bẩm sinh, trừ phi bạn là bé hồ lô kim cương chuyển thế, nếu không dù là ai cũng đở không nổi. Trình Nặc thầm nghĩ lúc này tám phần phải đồng ý.

Dương Tiếu cong mắt cười nhạt, "Tối nay tôi có quyết định vô cùng quan trọng, nên cậu làm bạn thân nhiều năm, có quyền, hơn nữa có nghĩa vụ giúp tôi thực hiện."

Trình Nặc nghe xong, nhất thời cảm thấy đỉnh đầu đội mũ to, "Chuyện gì?"

"Ngày mai tôi muốn thổ lộ với người tôi thầm mến nhiều năm, nên cậu nhất định phải ủng hộ tôi!" Dương Tiếu vẫn kéo tay của cô, trong ánh mắt tràn đầy kiên nghị và khát vọng.

Ánh mắt của Dương Tiếu khiến Trình Nặc nhất thời kinh ngạc, vì vậy cô không nghĩ nhiều, nói: "Có thể, tôi dĩ nhiên sẽ ủng hộ cậu."

"Bin­go!" Dương Tiếu nhảy lên vui vẻ giống như trúng giải thưởng lớn, cô ấy chưa nói xong mà Trình Nặc đã thầm than không ổn.

"Bạn học Trình Tiểu Nặc, vì sự hiến dâng tự nguyện của cậu cho Đảng và nhân dân nhiều năm qua, trải qua tìm hiểu tổ chức quyết định, tối mai đặc phái cậu đi tham gia buổi xem mắt, đối phương là sĩ quân Thượng tá trong Quân khu, tiền đồ rực rỡ, mong bạn học Trình Tiểu Nặc cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, tìm được nửa đời sau thuộc về mình."

Trình Nặc nghe xong, trước mắt cảm thấy tối sầm, xong rồi lại rơi hố.

Thời gian hẹn là sáu giờ rưỡi chiều, người xem mắt do cha mẹ Dương Tiếu thu xếp, phẩm hạnh đoan chánh, lại là sĩ quan, tương lai tiền đồ vô lượng. Vốn muốn làm mai mối cho con gái mình, nếu có thể thành, tất nhiên là chuyện tốt, bất đắc dĩ trong lòng Dương Tiếu có mục tiêu từ lâu, vì vậy không hề quan tâm vị sĩ quan này, nếu không phải mẫu thân đại nhân của mình buộc cô gặp mặt, chỉ sợ cô đã bóp chết duyên phận ở nôi trong từ lâu.

Tuy nói Dương Tiếu không hề quan tâm người này, nhưng cô vẫn ba hoa chích chòe khen ngợi người này giống như trên trời rớt xuống, nhưng Trình Nặc không có hứng thú, nhưng cô mặc cho Dương Tiếu càn quấy thôi, thay cô ấy tham gia buổi xem mắt.

Trình Nặc chỉ đeo đồ trang sức trang nhã, cô bớ tóc dài cao thành đuôi ngựa, T-shirt trắng và quần jean bó sát, dáng người của Trình Nặc cao gầy, trước khi ra cửa cô mặc vào áo khoác ngoài màu nâu nhạt mới mua trên mạng, cả người lộ ra chí khí của tuổi trẻ. Trình Nặc nhìn đồng hồ, sắp đến giờ nên phải ra cửa.

Phần lớn người đi xem mắt đều giống nhau, trước đó định thời gian, địa điểm, chỉ đợi hai bên gặp mặt. Chỗ hẹn lại cách nhà trọ của Trình Nặc không xa, cách ba con đường mà thôi, nhưng Trình Nặc nghĩ đến đây, thì âm thầm mắng Dương Tiếu, bảo đảm nha đầu này đã có suy nghĩ để cô làm thế thân từ lâu.

Trước khi gặp mặt người trung gian đã nhắc nhở, đối phương mặc quân phục, nên Trình Nặc muốn tìm được một sĩ quan trong nhà hàng tây nhất định không khó khăn, nhưng khi cô đến nơi, đã xảy ra chuyện bất ngờ.

Cô quét mắt cả phòng ăn, màu xanh ô-liu ngồi yên lặng cạnh cửa sổ, khóa chặt mục tiêu, Trình Nặc đi từng bước đến anh, nhưng càng đến gần cô càng cảm giác không đúng, nhưng lúc này Trình Nặc không suy tư nhiều, cô đến gần cũng đưa đến tầm mắt chú ý của màu xanh ô-liu, bọn họ bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng Trình Nặc biết vấn đề ở đâu rồi.

Anh chính là luật sư cố vấn của Lâm Tu Dương, nhưng quân phục trên người của anh rõ ràng chỉ có quân nhân mới có thể có. Trình Nặc qua loa phân tích tình huống, nhếch môi cười yếu ớt, "Chào anh, luật sư đại nhân." Lời nói của cô tăng thêm phần nhạo báng, để xoa dịu không khí vừa rồi.

"Chào cô, Trình Nặc." Nghiêm Thiếu Thần đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng.

"Anh còn nhớ rõ tên tôi." Trình Nặc hơi nhíu chân mày, cảm giác hơi bất ngờ, theo lý thuyết bọn họ chỉ là gặp mặt một lần, lần này cô dùng trên "Dương Tiếu", không nói chuyện đã bị bại lộ trước.

"Cô ấy không đến?" Nghiêm Thiếu Thần hơi híp mắt, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì.

"Ặc, Dương Tiếu cô ấy... Không thoải mái." Trình Nặc hơi nhức đầu với câu hỏi xuất hiện thình lình của anh, mà trả lời của cô chắc chắn cũng cực kỳ hỏng bét, Trình Nặc nghĩ, nếu đây là buổi phỏng vấn, nếu như anh là người huấn luyện, cô phải chết không thể nghi ngờ.

"Tôi tên Nghiêm Thiếu Thần, không biết bọn họ có nói không." Dường như không thèm để ý, tiếp tục nội dung kế tiếp.

"Chào anh, Nghiêm tiên sinh." Trình Nặc cong mắt cười nhạt, bình tĩnh chuyển đề tài, nhưng trong lòng cô đang oán thầm, Dương Tiếu lại không nói cho cô biết tên, vì cuộc xem mắt này lúc đầu không ó người lưu tâm.

"Không cần khách sáo, gọi món ăn trước đi." Trên mặt Nghiêm Thiếu Thần bình thản, không nghiêm khắc giống như bình thường.

"Ặc, xin chờ chút." Trình Nặc ngắt lời của anh, "Đến nước này, tôi nghĩ buổi xem mắt không còn nghĩa nào."

"Sao nói thế?" Nghiêm Thiếu Thần hơi híp mắt, vẻ mặt bình thản như cũ.

"Chúng ta đã gặp mặt trước, nên..." Trình Nặc cắn môi, đột nhiên cô cảm thấy áp bách, là người đàn ông trước mặt này tạo cho cô, loại cảm nhận chưa bao giờ có.

"A," môi Nghiêm Thiếu Thần hiện lên đường cung, "Cô nói lần phỏng vấn?"

"Đúng." Cô nhẹ thở ra, thầm nghĩ anh hiểu biết chuyện của cô rồi?

"Ngày đó không phải tôi cố ý lừa gạt, chỉ là chuyện đột nhiên xảy ra, hơn nữa ý kiến của tôi chỉ để tham khảo." Ánh mắt Nghiêm Thiếu Thần, giống như anh chỉ là trần thuật lại chuyện, mà không phải là giải thích gì với cô.

Trình Nặc nhíu mày, "Ý tôi là..." Muốn nói lại thôi, bọn họ không nói cùng một chuyện!

"Cô nói là sự kiện kia?" Nghiêm Thiếu Thần hơi nhíu mày, đã nhận ra vẻ mặt của Trình Nặc, anh đã hiểu rõ.

"Đúng." Trình Nặc cười cười, cuối cùng anh cũng hiểu rõ, hôm đó Lâm Tu Dương không nể mặt chất vấn cô, nghi ngờ tính tình của cô.

"Cô sẽ không," Nghiêm Thiếu Thần cười nhạt, chậm rãi nói: "Tôi từng là tay súng bắn tỉa, có thói quen nhìn thấu ánh mắt người, ánh mắt sẽ không nói láo, cho nên tin tưởng phán đoán của tôi."

Trình Nặc nhẹ nhàng cười, "Tôi nên cảm ơn anh 'Đặc tả' tôi hay không ?"

"Xin tiếp tục hoàn thành cuộc gặp mặt tối nay." Nghiêm Thiếu Thần cười nhẹ, ánh mắt nhìn thẳng cô.