Khi vừa nghe thấy tiếng động từ cầu thang, Lục Ứng Hoài lập tức quay đầu lại nhìn, ánh mắt lạnh lùng của hắn bỗng trở nên dịu dàng.
Lượng pheromone trong không khí ngay lập tức bị thu hẹp lại, không còn mang tính chất tấn công.
Lục Bất Phàm không ngờ rằng con trai mình lại sử dụng pheromone để đàn áp ông khiến ông giận dữ chỉ vào Lục Ứng Hoài, lắp bắp không nói nên lời.
"Cha nên về đi." Lục Ứng Hoài không muốn tiếp tục tranh cãi liền sải bước đi về phía cầu thang.
“Thật là ngoan cố không chịu thay đổi!”
Lục Bất Phàm bị bỏ lơ không còn giữ được thể diện, hừ một tiếng rồi dẫn theo vệ sĩ rời đi.
Cửa chính bị đóng sầm lại, tiếng ầm lớn đến nỗi khiến người ta cảm giác như cả tòa nhà bị rung lắc.
Lục Ứng Hoài như không nghe thấy gì, cúi người ôm chặt Giang Đường vào lòng.
Cái ôm bất ngờ khiến Giang Đường ngẩn người, tay vẫn đặt lên sau gáy không thể buông ra. Toàn thân cậu bị bao bọc trong hơi thở tươi mát của cây thông khiến đầu óc cậu trống rỗng.
“Có đau không?”
Lục Ứng Hoài rút tay ra khỏi vùng cổ, cẩn thận quan sát vùng da trắng mịn sau gáy của Giang Đường.
Da ở sau gáy không có gì khác thường.
Ngón cái của Lục Ứng Hoài nhẹ nhàng xoa xoa, không kìm được mà ôm Giang Đường chặt hơn, hơi nghiêng đầu, mũi chạm nhẹ vào cổ của Giang Đường để ngửi.
Ngoài mùi nước giặt còn sót lại trên cổ áo thì không còn mùi gì khác.
Lục Ứng Hoài thất vọng nhắm mắt lại, cố gắng tìm lại mùi hương làm rung động lòng người.
Cho đến khi một mảnh hương thơm nhẹ nhàng bay vào mũi, Lục Ứng Hoài cảm thấy cơ thể chấn động, mở mắt đầy ngạc nhiên, cố gắng phân biệt.
Hương thơm quen thuộc nhưng không nồng nặc.
Chỉ còn một chút, như hoa vừa mới nở rồi sắp tàn.
Nhạt đến mức đau lòng.
Hơn nữa, Lục Ứng Hoài nhận thấy mùi hương này hòa lẫn trong pheromone của chính mình, không phải từ cổ của Giang Đường.
Cũng vào lúc đó, hắn nhận thấy Giang Đường đang run rẩy.
Giang Đường nắm chặt lòng bàn tay nhắm mắt lại, đầu dựa vào vai Lục Ứng Hoài đưa phần cổ yếu đuối nhất của mình ra như một lễ vật.
Muốn được đánh dấu.
Như tất cả Omega khác, Giang Đường cũng mong muốn có được dấu ấn của Alpha mà mình yêu thích.
Nhưng cậu sinh ra không có pheromone, dù chân có không tật nguyền, cậu vẫn là một Omega thiếu hụt.
Không có pheromone thì không thể được đánh dấu.
Vì vậy, bất kể ai nhận được dấu ấn của Lục Ứng Hoài, dù là tạm thời hay vĩnh viễn, người đó cũng sẽ không phải là cậu.
Ngay cả khi chia tay, cậu cũng không thể sống dựa vào một dấu ấn.
Hiện tại, cậu đã làm mất món đồ duy nhất thuộc về mình có liên quan đến Lục Ứng Hoài.
“Lục tiên sinh.” Giang Đường giọng khàn khàn, “Những gì anh muốn, em không thể cho được.”
Lục Ứng Hoài như tỉnh lại từ cơn mơ: “Đường Đường đang nói gì vậy? Những gì anh muốn là…”
“En không có pheromone.” Giang Đường cảm thấy răng mình đang va vào nhau: “Dù anh ngửi thế nào cũng sẽ không có, em sẽ mãi mãi không thể trở thành người trong lòng anh.”
“Em chính là người trong lòng anh.” Lục Ứng Hoài bế Giang Đường lên, dùng đầu gối mở cửa phòng chính: “Đừng nghĩ linh tinh.”
Giang Đằng ngây người nhìn sàn nhà, cậu không thể thuyết phục bản thân tin vào lời của Lục Ứng Hoài.
“Đường Đường vừa rồi đã ngăn cản cha anh.” Lục Ứng Hoài âu yếm dụi vào má Giang Đường, nhẹ nhàng an ủi: “Sao lại dũng cảm như vậy? Có phải đang lo lắng cho anh không?”
Giang Đường ủ rũ gật đầu.
“Cảm ơn Đường Đường.” Lục Ứng Hoài cố gắng kiềm chế cơn muốn hôn, tự nhắc nhở mình từ từ: “Anh rất sợ, cảm ơn Đường Đường đã cứu anh.”
Giang Đường: …
“Thật đấy, anh rất sợ cha.” Lục Ứng Hoài nghiêm túc nói: “Cha luôn rất nghiêm khắc với anh, từ nhỏ anh đã sợ ông ấy.”
Giang Đường: Chưa từng nghe nói có cấp S lại sợ cấp A.
“Lục tiên sinh.” Giang Đường tâm trạng đã khá hơn một chút: “Em có thể ngốc nhưng không mù mà.”
Vẻ mặt của anh lúc nãy thật sự không giống như người sợ cha mình chút nào.