Chương 3
Rất rõ ràng, Khoa Lạc Đặcđã sớm nghĩ phải làm như thế nào để đối phó Đông Phương, quay đầu hướng Nhạc Hình Cung nháy mắt.
Nhạc
Hình Cung ngầm hiểu mà đưa ra một vali xách tay nho nhỏ bên người, thuần thục đem vali mở ra, lấy ra một cái kim tiêm duy nhất, cùng một lọ thuốc kỳ quái màu xanh biếc.
“Nhạc Hình Cung…” Khoa Lạc Đặc lên tiếng ngăn lại động tác của Nhạc Hình Cung, đánh giá Đông Phương, môi từ từ
nhếch lên, ra lệnh nói: “Dùng màu tím.”
Nhạc Hình Cung tựa hồ có điểm ngoài ý muốn, liếc
qua vẻ mặt của Đông Phương rồi
buông lọ thuốc màu xanh biếc trong tay ra, từ trong rương lấy ra một bình thuốc khác màu tím, dùng kim tiêm đem thứ thuốc màu tím
đó
từ từ hút vào, đi tới bên cạnh Đông Phương.
Đông Phương nhìn vật quỷ dị màu tím kia, tâm không hiểu vì sao run rẩy.
Nhạc Hình Cung chờ Khoa Lạc Đặc ra lệnh, chuẩn bị từ từ tiêm vào người Đông Phương.
“Không nên! Ngươi tránh ra!”
Mặc dù hoàn toàn không biết tác dụng của lọ thuốc, bất quá hắn tuyệt đối biết nó sẽ làm hại chính mình. Đông Phương đá hai chân, kêu to tránh né cánh tay đang đến gần để chuẩn bị tiêm vào, trên đỉnh đầu vòng treo di chuyển tạo ra âm thanh ào ào.
Hắn không ngừng phản kháng,
hướng Nhạc Hình Cung đá làm cho hai chân bị thương nghiêm trọng, hai đùi mở lớn ra.
Mọi
sức nặng dồn xuống làm cho cổ tay phải chịu tất cả các kim đâm vào, trong nháy mắt đau đớn làm cho Đông Phương phải hít sâu một hơi.
Nhạc Hình Cung bắt được thời cơ đem kim tiêm đâm vào tĩnh mạch, Đông Phương miễn cưỡng ngẩng đầu lên, hai tròng mắt phát sáng nhìn
thứ thuốc màu tím quỷ quái
từ từ chảy vào
huyết quản.
Khoa Lạc Đặc ở một bên thú vị thưởng thức.
Dược hiệu phát tác rất nhanh, toàn thân Đông Phương bắt đầu nóng lên. Da thịt trắng nõn mịn
màng bắt đầu hiện lên những điểm phấn hồng, thân thể mỗi khi giãy dụa một chút sẽ xuất hiện phản xạ giống như phát ra ánh sáng làm xuất động lòng người.
“Đừng…”
Thanh âm mềm mại ngọt ngào phát ra, phối hợp cùng với thân thể lõa thể không tì vết, làm cho mọi người ở đây đều không thể nói ra thành lời.
“Đây chính là loại dược rất trân quý a.” Khoa Lạc Đặc đến gần Đông Phương, ngón tay đυ.ng tới đầu phân thân bởi vì phải gắn vòng trinh tiết mà chỉ có thể đáng thương cương một nửa, thưởng thức khuôn mặt vặn vẹo của Đông Phương.
Đau đớn trên cổ tay dường như lúc này không còn là gì cả, tất cả máu đều
dồn mạnh tới địa phương bị trói buộc.
Đông Phương rốt cuộc đã biết, thuốc được tiêm vào người chính là xuân dược.
Thật là một loại dược lợi hại, mỗi địa phương, mỗi mạch máu trên người hắn đều cảm thấy du͙© vọиɠ tràn ngập khắp nơi, phân thân bị ngăn lại làm cho hắn cảm thấy rất đau đớn.
“Buông ra… Buông ra…”
Đông Phương cúi đầu nhìn hoa hành của chính mình bị trói buộc mà run rẩy kịch liệt, bắp đùi bị kích động, thống khổ mà gào thét.
Khoa Lạc Đặc lạnh lùng
nhìn Đông Phương. Bỗng nhiên duỗi tay đến phần hông của Đông Phương mà xiết, tay vừa nắm chặt lại
buông ra, vừa buông ra lại nắm chặt, cười nhẹ nói: “Rất khổ cực sao? “
“A a a…” Đông Phương hét ầm lên, thân thể chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà một trận co rút.
“Người của Sắc Phúc Lai Ti gia tộc, thần kinh đặc biệt phát triển, đối với thống khổ cũng đặc biệt không có năng lực chịu được.” Khoa Lạc Đặc
nhìn Đông Phương dừng co rút, thất thần mà thở, ác ý lại nổi lên xiết tay một
chút làm cho Đông Phương lần nữa hét
lên. “Nghĩ muốn bắn sao? Quả là nam hài thích thủ ***, so với không có kinh nghiệm lại càng
mẫn cảm hơn nhiều, hưởng qua hương vị tốt thế này có muốn tiếp tục nữa, có đúng hay không?”
“Buông ra… Ô… Buông ra…” Đông Phương run rẩy rêи ɾỉ. Mồ hôi tràn đầy trước ngực non nớt mà phập phồng, hai nụ hoa nhỏ trước ngực đỏ bừng
tựa máu.
Khoa Lạc Đặc lần nữa đưa tay đặt tại đỉnh đầu đã bị sung huyết, bị giáo huấn như thế này làm cho toàn thân Đông Phương sợ đến toàn thân run lên, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.
“Ha hả…” Khoa Lạc Đặc nhẹ nhàng cười rộ lên, bàn tay thô ráp tại đỉnh mẫn cảm mà ma sát, động tác này của y làm cho Đông Phương lần lượt hít thở một lượng khí lớn.
“Ô… a a… Buông ra!… Đừng…”
Đông Phương ngẩng cao đầu về phía sau, hiện ra đường cao kín đáo ngay cổ, mồ hôi ẩm áp sát vào bên gáy, làm cho du͙© vọиɠ của Khoa Lạc Đặc bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
“Muốn ta buông ra? Cầu ta đi.” Khoa Lạc Đặc bố thí ân huệ mà đề cập điều kiện.
Không nghĩ tới, Đông Phương rất không có cốt khí mà lập tức cầu xin tha thứ: “A… Hô… Cầu ngươi…
Cầu
ngươi tha ta… Ô…”
Khoa Lạc Đặc
cũng không có buông tha Đông Phương, y tiếp tục trêu chọc hỏi: “Đông Phương, ngươi là người của Sóc Phúc Lai Ti gia tộc phải không?”
Đông Phương vừa cầu xin tha thứ vừa nói: “Không… A… Buông ra…”
“Không phải cầu xin tha thứ sao? Vì sao lại còn mạnh miệng như vậy?” Khoa Lạc Đặc hừ lạnh một tiếng, tăng thêm lực độ trên tay, hỏi: “Ngươi là người của Sóc Phúc Lai Ti gia tộc phải không? “
Trong
suy nghĩ
của Đông Phương, việc cầu xin tha thứ cùng nhận thức thân thế của chính mình căn bản vốn là hai việc khác nhau.
Hắn liều mạng đong đưa thân hình trốn tránh tay của Khoa Lạc Đặc đưa tới, cuồng loạn mà lắc đầu: “A a… Không… Không phải…”
Khoa Lạc Đặc đột nhiên thu hồi tay đùa bỡn thân thể xinh đẹp của Đông Phương, lạnh lùng nói: “Nghĩ không ra ngươi lại là người cứng đầu như vây.” Y xoay người ngồi trở lại ghế dựa thoải mái ở trong phòng. “Đông Phương, ngươi là người hay là con mèo nhỏ?”
Đông Phương không rõ vấn đề của Khoa Lạc Đặc.
Người hay là mèo? Thật sự là rất kỳ quái rồi.
Nhưng vì không hề chú ý câu hỏi trêu chọc của Khoa Lạc Đặc, hắn gian nan mà phun ra đáp án: “Người, ta là… Ân… Người…”
“Không đúng!” Khoa Lạc Đặc không hài lòng mà chậm rãi lắc đầu, khắt khe nói: “Ngươi là con mèo nhỏ, là sủng vật được ta dưỡng.”
Đông Phương lắc đầu, sợi xích xiết trên cổ tay di chuyển theo một trận lộn xộn.
“Ta không phải mèo!…Ô… Buông ra… Buông ta ra…”
Đối với người quật cường như vậy, tâm lý ám chỉ rất khó có tác dụng.
Khoa Lạc Đặc
tức giận mà nhăn lại mi, nói: “Ngươi không thừa nhận, ta cũng đã trên người ngươi đặt dấu vết sở hữu rồi.”
“Ta không, ta không phải…” Đông Phương bướng bỉnh mà dùng ngôn ngữ cùng phản kháng giãy dụa. Hai nụ hồng mị hoặc cân xứng tràn ngập cảm giác hưng phấn mà đong đưa, toàn thân cơ thể không ngừng căng thẳng buông lỏng, tiếng rêи ɾỉ cung với một mùi thơm như ẩn như hiện tràn ngập gây loạn lòng mọi người trong phòng.
Khí tức *** mị cùng mồ hôi ướŧ áŧ làm cho độ ấm bên người càng lúc càng cao.
Khoa Lạc Đặc nhìn hoa hành yếu ớt bị trói buộc không ngừng chảy ra mật dịch, từng giọt từng giọt run rẩy mà rơi xuống tích ở trên mặt đá, một trận miệng khô lưỡi khô, xao động lâu ngày không gặp từ hạ phúc nhắm về phía đại não.
Quả nhiên hữu dụng!
Cảm thấy chính mình có sự thay đổi, Khoa Lạc Đặc
cong lên đôi môi gợi cảm. Mang theo kiên quyết cường đại đến gần áp Đông Phương đang giãy dụa không thôi, khoảng cách hai người thu hẹp lại hết mức, kéo hạ khố xuống, móc ra phân thân đã cương một cách mãnh liệt.
Nửa năm nay đã không thấy hùng phong của chính mình, Khoa Lạc Đặc dùng đầu ngón tay đυ.ng vào một chút, cao hứng phát hiện nó đã cứng rắn, thật khiến cho bản thân mình không thất vọng.
Đông Phương giãy dụa tránh khỏi phân thân đang ở trước mình, Khoa Lạc Đặc dùng sức cố định thắt lưng của hắn, dùng du͙© vọиɠ của chính mình cọ xát với hoa hành không có cách nào phóng khích.
“Không nên! Không… Ô…” Đông Phương sớm
đã
không thể chịu đựng nổi cọ xát kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, phát ra tiếng khóc kêu the thé.
Khoa Lạc Đặc
bỏ mặc lời cầu khẩn của Đông Phương, toàn tâm toàn ý thỏa mãn du͙© vọиɠ của chính mình.
Máu trong người như càng thêm sôi trào, trên người Đông Phương lại phát ra mùi câu dẫn làm cho tâm lý của Khoa Lạc Đặc muốn *** ngược hắn đến vô số lần.
“Không cần… Không… Buông ra… Buông ra…”
Đông Phương ngẩng đầu, máu tươi cùng mồ hôi chạy hỗn loạn khắp người, từ cổ tay xuống phía dưới, uốn lượn đến bắp đùi của hắn.
Khoa Lạc Đặc tự mình cảm thụ mị lực của Đông Phương, bắt được thắt lưng mảnh khảnh, phối hợp với cọ xát của chính mình. Một trận sóng nhiệt đánh sâu vào cơ thể làm cho Khoa Lạc Đặc cũng bắt đầu cắn chặt răng, lộ ra ánh mắt khó nắm bắt.
Kɧoáı ©ảʍ liên tiếp dâng trào,
trọc dịch màu trắng đυ.c dày đặc nương theo bên hông của Đông Phương từ từ chảy xuống.
Hô hấp nặng nề chậm rãi chuyển sang bình thường, Khoa Lạc Đặc
mỉm cười vươn tay đem tinh hoa tinh tế của chính mình bôi loạn lên đầu phân thân vẫn sung huyết như cũ của Đông Phương.
“A!… Không cần… Không nên chạm…”
Đông Phương chống cự lại thiết liên không chút nào thương tiếc, Khoa Lạc Đặc
thản nhiên đùa bỡn phân thân do bị kɧoáı ©ảʍ mà biến thành màu xanh tím ngắt, hỏi: “Ngươi có phải là sủng vật của ta hay không?”
Đông Phương nhìn du͙© vọиɠ đáng thương của mình, thống hận thế giới thật không công bằng. Nhìn Khoa Lạc Đặc
cọ xát
đem chính mình làm cho thống thống khoái khoái.
Muốn
bắn ra mà không được, cảm giác như bị hàng vạn con côn trùng cắn đến khó chịu.
Hắn u oán mà rung động lông mi, lắc đầu.
“Vẫn là không muốn thừa nhận sao?” Khoa Lạc Đặc thở dài, kéo lại khóa quần, quay đầu đối với bọn thuộc hạ đứng ở một bên phân phó: “Đánh dấu trên người hắn, xem hắn có thể hay không
thông minh ra một chút.”
Đang ở trong thời kì chiến đấu với du͙© vọиɠ, Đông Phương không hề chú ý những gì Khoa Lạc Đặc nói, khi hắn phát hiện ra điều đó thì hình phạt khác đã ở trước mặt, lạc thiết nhỏ được đun đỏ đã hiện ra trước mặt hắn.
Lạc thiết rất nhỏ, đại khái chỉ bằng ngón cái lớn, bị ngọn lửa tăng lên độ ấm, phát ra ánh sáng trong suốt màu đỏ, xa xa liếc mắt một cái, có thể cảm nhận được khí nóng chết người.
Đông Phương hoảng sợ nhìn thấy địch nhân cầm lạc thiết nguy hiểm cực độ tới gần, kinh hoảng mà mở to hai mắt nhìn. Hai tròng mắt của hắn vốn đã lớn, nay lại trừng lớn càng đáng yêu, càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ thuộc hạ của Khoa Lạc Đặc ở một bên quan sát. Có mấy
tên thừa dịp Khoa Lạc Đặc
không chú ý, rất nhanh sờ sờ hạ bộ. Ngay cả người lão thành như Nhạc Hình Cung cũng tự kiềm chế mà khụ khụ hai tiếng.
“Tránh ra… Không… AAaaaaa!…”
Lạc thiết chạm đến da thịt bóng loáng trong suốt, phát ra một tiếng “Xuy”, khói nhẹ bốc lên làm cho Đông Phương phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa.
Thân hình tìm mọi cách giãy dụa, xiềng xích khẽ động phát ra âm thanh không dứt bên tai.
Khoa Lạc Đặc lãnh khốc mà cười nhẹ, hỏi Đông Phương lần nữa: “Bây giờ, ngươi là người hay là sủng vật a?”
Đông Phương giãy dụa thân hình xinh đẹp, nước mắt lưng tròng mà nức nở, không để ý đến vấn đề của Khoa Lạc Đặc.
Mặc dù vốn là đạo tặc thành danh, nhưng là ngoại trừ kỹ thuật trộm cắp siêu đẳng cùng công phu bên ngoài, Đông Phương còn lại chỉ là một nam hài đơn thuần.
Chưa từng có nếm qua đau khổ như vây, hắn không rõ tại sao Khoa Lạc Đặc lại muốn hành hạ hắn, cũng không biết tại sao Khoa Lạc Đặc lại cố gắng hủy diệt tâm lý phòng hộ của hắn như vậy, buộc hắn tiếp nhận sự cai quản của người khác.
Không thấy có sự trả lời, Khoa Lạc Đặc nheo mắt lại nhìn Đông Phương, trầm tư một chút, phân phó: “Đem miệng hắn mở rộng ra.”
Có người hướng trong miệng Đông Phương nhét một vật hình cầu, một người lại dùng lực ở ngoài làm cho nó mở rộng ra.
“Ô ô…” Đông Phương phí công khẽ động vòng treo, đem đầu đong đưa.
Khoa Lạc Đặc bất động thanh sắc quan sát, ra lệnh thuộc hạ phong bế miệng của Đông Phương, cợt nhã ở cằm Đông Phương ngăn trở một chút.
Mị lực thật ghê gớm, xem phía dưới của mọi người ở đây đã muốn cương lên.
Một trận lửa đố kị đốt lêи đỉиɦ, Khoa Lạc Đặc ra lệnh tàn nhẫn xuống thuộc hạ: “Dùng lạc thiết chậm rãi di chuyển, ta muốn xem hắn xoay động thân thể không ngừng.”
Đông Phương không thể tin mà trừng mắt nhìn Khoa Lạc Đặc đang ra lệnh, phản xạ trong mắt chính là hình ảnh Khoa Lạc Đặc tươi cười tàn ngược.
Không muốn không muốn không nên! Không nên như vậy!
Đông Phương nhẹ giọng “ô ô”, bất lực mà nhìn lạc thiết nóng đỏ lại một lần nữa tới gần mình.
Trái tim vừa bị đập vỡ vụn thật là đau đớn, kiềm hãm tiếng kêu thảm thiết bên môi, chỉ còn có một cách duy nhất là rêи ɾỉ.
Cơn ác mộng này tựa hồ vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt…
Hồn phách như muốn thoát ra ngoài cơ thể, lại bị thủ pháp thô lỗ mà chuyên nghiệp gọi về.
Đông Phương không biết chính mình đã hôn mê bao nhiêu lần, dù sao nhất định cũng
đã
vượt qua tổng số những lần sinh tồn từ trước tới giờ.
Thân thể không ngừng giãy dụa, co rút, sau đó lại vì hôn mê mà buông lỏng, rồi lại tái giãy dụa, co rút…
Toàn thân trên dưới đều là lạc ngân, máu tươi nương theo da thịt rạn nứt, khiến Đông Phương thoạt nhìn giống như búp bê vải bị nghiền nát.
Ngay cả Nhạc Hình Cung cũng có chút nhìn không được, đi tới bên người Khoa Lạc Đặc, vừa hỏi vừa liếc mắt nhìn Khoa Lạc Đặc một cái.
Khoa Lạc Đặc vẫn thờ ơ lạnh nhạt nhìn Đông Phương chịu hình, lúc này đứng lên, đến gần nam hài bị hành hạ đến không chịu nổi, nhìn kỹ thân thể tinh xảo lúc đầu nay
đã loang lổ vết thương.
Ngón tay thon dài hữu lực khơi mào chiếc cằm nhỏ nhắn xinh xắn của Đông Phương, thật
lạnh lẽo.
Da thịt của vật nhỏ này bởi vì đau đớn cùng giãy dụa mà tràn đầy mồ hôi lạnh.
Buông Đông Phương ra, Khoa Lạc Đặc lại trở về ngồi lại vị trí ban đầu.
Lười biếng bưng cà phê lên nhấp một ngụm, Khoa Lạc Đặc cư nhiên phát ra lệnh càng thêm tàn nhẫn: “Tiếp tục, tiếp tục di chuyển cho tới địa phương nhạy cảm nhất.”
Cho dù thuộc hạ của Khoa Lạc Đặc cũng cảm thấy y trái tim băng giá, cư nhiên tàn nhẫn như vậy đối với một nam hài đáng yêu như thế. Đông Phương chán nản, cũng bất ngờ ngẩng đầu, nước mắt bởi vì sợ hãi mà chảy ra trong suốt nhìn Khoa Lạc Đặc. Cái miệng nhỏ nhắn bị phong bế mà phát ra thanh âm thấp buồn bực dồn dập không rõ âm, phảng phất cầu khẩn Khoa Lạc Đặc đình chỉ hành động tàn nhẫn ấy.
Lạc thiết nung đỏ lại tiếp tục đến trước mặt. Một bên nhìn ánh mắt vô tình của Khoa Lạc Đặc làm cho trái tim Đông Phương trở nên băng giá.
Chẳng lẽ y thật sự muốn đem chính mình
gϊếŧ chết
sao?
Hai tròng mắt xinh đẹp của Đông Phương bao hàm tuyệt vọng cùng sợ hãi, nhìn lạc thiết vẫn như cũ trước mắt đang sát đến gần sườn trong của bắp đùi chính mình.
Nhiệt khí đốt người thật cao, làm cho Đông Phương sợ hãi mà cơ thể căng thẳng liều mạng né tránh, nhưng thiết liên nặng nề trói chặt làm cho hết thảy giãy dụa đều trở nên vô ích.
Khó có thể tưởng tượng được địa phương mẫn cảm như vậy bị sinh ra bao nhiêu thống khổ.
Đông Phương run run nhắm mắt lại, không đành lòng đối mặt với vận mệnh thê thảm của mình… “Dừng lại.”
Thanh âm bình thản vang lên.
Đông Phương mở mắt ra, nhìn thuộc hạ cầm lạc thiết trong tay nghe lệnh mà lui ra, rốt cuộc thở dài một hơi.
Nhưng là thân thể bị hành hạ quá mức như vậy, làm cho thân thể Đông Phương vẫn như cũ mà run rẩy.
Khoa Lạc Đặc buông ly cà phê trong tay ra, nhẹ giọng ra lệnh: “Lại đây.”
Xích tay trên cao cũng từ từ được đưa xuống, xích dưới chân cũng được tháo ra.
Hai người nam nhân cao lớn đi hướng về phía trước, đem Đông Phương đến trước mặt Khoa Lạc Đặc.
Thủ hạ không chút thương tiếc mà bóp chặt bả vai đã bị đả thương đầy lạc ngân, Đông Phương không thuận theo mà giãy dụa thân thể, thống khổ mà nhăn mi lại.
Thở hổn hển ghé vào nhìn nam nhân đáng sợ trước mặt đang cười lạnh nhìn chính mình, Đông Phương phát giác chính mình thật sự là bi ai đến cực điểm.
Tại sao lại thất thủ?
Tại sao lại bị đãi ngộ như vậy?
Khoa Lạc Đặc từ từ đứng dậy, ngồi xổm trước mặt Đông Phương.
“Đông Phương…” Khoa Lạc Đặc đem cằm Đông Phương nâng lên cao, làm hắn chỉ có thể tận lực dùng hai tay bị trói cùng một chỗ chống đỡ sàn nhà.”Ngươi là người của Sóc Phúc Lai Ti gia tộc sao?”
Đáp án chối bỏ thiếu chút nữa
đã thốt ra.
Cả người đau đớn khó nhịn nhưng ở phía sau lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh, làm cho Đông Phương hai tay mềm nhũn, nửa người trên té xuống phía dưới, quỳ rạp trên mặt đất.
Thật sự… Không dám trêu chọc Khoa Lạc Đặc.
Coi như ta là phải đi.
Đông Phương vô lực gật đầu.
Khoa Lạc Đặc
bất động thanh sắc, tâm lý cũng rất hài lòng.
Có lần khuất phục đầu tiên, thì tất nhiên có lần thứ hai, lần thứ ba…
Khiến Đông Phương mặc dù không muốn nhưng lại phải thừa nhận thân thế của chính mình, trên thực tế vốn là bước đầu tiên khống chế tư tưởng của Đông Phương.
“Nghe lời ta sao?” Tiếng cười trầm thấp mang theo nguy hiểm cùng tàn ngược sâu đậm.
Đông Phương vừa đau vừa mệt vừa đói, từ lúc bị bắt đến giờ chưa uống
được
giọt nước
nào, môi đã nứt ra vài vết nứt. Hắn không cần nghĩ mà miễn cưỡng gật đầu, chỉ hy vọng Khoa Lạc Đặc có thể vì vậy mà buông tha hắn.
“Nguyện ý làm sủng vật của ta sao? Con mèo nhỏ của ta.”
Đông Phương ngẩn ngơ, theo trực giác mà lắc đầu.
Ngữ khí của Khoa Lạc Đặc đột nhiên trở nên nghiêm khắc: “Ngươi muốn chọc ta tức giận sao? Ngươi hẳn là biết sẽ có hậu quả gì.”
Không làm sủng vật.
Ta là người!
Ta là người!
Mặc dù biết hậu quả của cự tuyệt rất đáng sợ, Đông Phương lại không có ý thức mà lần nữa lắc đầu.
Vật nhỏ đáng ghét!
Khoa Lạc Đặc mân mê đôi môi xinh đẹp, ánh mắt lợi hại bắn về phía báu vật vô giá không hề có sức kháng cự phòng ngự.
Không hổ là người của Sóc Phúc Lai Ti gia tộc, cá tính thật là ngỗ ngược.
Không có nguyên tắc cơ bản, hoàn toàn nghe theo trái tim mình mà làm việc.
Bị đùa bỡn đến chết cũng không lo sao?
Đông Phương dưới chân suy yếu như thế, chỉ sợ tái hành hạ lập tức sẽ đi đời nhà ma.
Bất quá, hôm nay cuối cùng có một điểm thành quả. Nếu như Đông Phương không phải tuổi còn quá nhỏ, hơn nữa chưa từng có chuẩn bị chịu hình, có thể ngay cả thành quả như vậy cũng không có cách đạt được.
Mang theo tươi cười đầy thâm ý, thân thủ của Khoa Lạc Đặc sờ dưới hông Đông Phương bị lăn qua lăn lại mà mất đi cảm giác, cởi bỏ vòng trinh tiết.
Du͙© vọиɠ mãnh liệt bị áp chế lâu như vậy được phóng thích phi thường thống khổ, Đông Phương mặt đầy mây đỏ, thét chói tai. Dịch trắng của thiếu nam phóng xuất trên tay của Khoa Lạc Đặc, rốt cục nhẫn nại không nổi, té xỉu trong lòng Khoa Lạc Đặc.
Ngón tay thon dài vuốt ve từng huyết dục mơ hồ trên lưng, thân thể hôn mê vẫn co rút như cũ mà đáp lại đau đớn. Khoa Lạc Đặc lau đi chỉ bạc trên môi Đông Phương, trìu mến mà hôn lên môi lạnh như băng, dùng đầu lưỡi khẽ liếʍ đi vị máu dễ chịu trong miệng.
Ta biết ngươi rất trân quý, trên thế giới này không thể tìm được Đông Phương thứ hai.
Cho nên, ta muốn ngươi thuộc về ta.
Trước khi ngươi ngươi cao lớn trưởng thành, ta phải dùng xiềng xích trói buộc ngươi.
Như vậy, ngươi mới có thể vĩnh viễn… dựa vào ta.