Chương 32
Sau khi chia phòng và sắp xếp đồ đạc, mọi người đi ăn trưa rồi tự do vui chơi. Cách khu sinh thái khoảng một cây số có một ngôi làng, nhóm người Vương Hàn Tuyết quyết định đi bộ tới đó.Vừa mới tới cổng làng nhóm người đã thấy rõ khung cảnh náo nhiệt trong đó. Cả ngôi làng trang trí một màu đỏ rực rỡ, cờ hội cắm dọc con đường, đủ loại hoa đua nhau khoe sắc thắm, người người đi lại tấp nập.
Cổng làng có ba chữ “Làng Đông Anh” lớn màu vàng, mang hơi hướng cổ kính giống cổng thành thu nhỏ thời phong kiến ngày xưa. Người dân ở đây có trang phục rất kì lạ, váy áo được dệt những hoa văn đầy màu sắc, đủ kiểu dáng.
Lục Yến Ninh kéo theo Vương Hàn Tuyết và Diệp Như Anh chen chúc trong đám người đông đúc. Ba cô nàng tựa những đứa trẻ lần đầu được đi chợ, cứ ngó nghiêng thứ này một chút, thứ kia một lát, gặp món đồ chơi yêu thích là mua luôn, chỉ khổ các chàng trai đi theo sau xách đồ mỏi cả tay.
Phụ nữ đúng là tín đồ mua sắm, chỉ một lát sau trên người bốn chàng trai tuấn tú đã phải mang đủ các loại túi đồ.
Có lẽ đã quá mệt mỏi, nhóm người đi vào một quán ăn gần đó. Mùi hương thơm lừng của thịt dê nướng xông vào mũi, khiến người ta ngửi thôi cũng đã thấy thèm thuồng. Quán ăn rất đông khách, có cả dân làng và khách du lịch.
Nhóm người tìm một bàn còn trống, bỏ tất cả túi đồ xuống đất và gọi món. Sáng nay đi sớm chưa ai kịp ăn gì, quả thật có chút đói.
“Anh Nhất Băng, chắc anh mệt rồi, mau uống miếng nước đi.” Lục Yến Ninh rót đầy cốc nước đưa cho Vương Nhất Băng.
“Lục Yến Ninh, em đúng là trọng sắc khinh anh trai. Em không thấy anh cũng đang rất khát sao?” Lục Hạo Thiên thực ghen tị với Vương Nhất Băng, trong mắt em gái anh chỉ có anh ta, người anh trai là anh đây thì không quan tâm gì đến.
Lục Yến Ninh nghe anh trai nói thì hơi đỏ mặt, nhưng nói cũng đã nói rồi, chẳng lẽ cô lại cầm cốc nước này đưa cho anh trai cô. Trong lúc cô nàng đang không biết làm sao thì Vương Nhất Băng đã nhận lấy cốc nước uống hết, sau đó còn không quên đả kích Lục Hạo Thiên: “Cậu khỏi cần ghen tị với tôi, cả thế giới đều biết sức hút của cậu kém xa tôi rồi.”
“Hừ! Cậu cứ chờ đấy. Đến lúc cậu trở thành em rể của tôi, tôi sẽ hành hạ cậu tới chết.”
“Anh! Em rể cái gì chứ.” Lục Yến Ninh mặt đỏ tới tận mang tai, thật là một cô gái da mặt mỏng.
“Chẳng phải em thích cậu ta sao? Đến lúc cậu ta lấy em tất nhiên sẽ là em rể anh.”
“Anh đừng có nói bậy. Em quý mến anh Nhất Băng cũng giống như quý mến chị Hàn Tuyết vậy thôi.”
“Anh là anh trai em bao lâu nay còn không hiểu tính em chắc. Nhất Băng, tôi nói cho cậu biết, em gái tôi là cô gái tốt nhất trên đời, được nó thích là may mắn của cậu đó.”
Vương Nhất Băng từ chối cho ý kiến, mặt anh vẫn thản nhiên như chuyện không liên quan tới mình, nhưng khóe môi đang nhếch lên lại biểu hiện rất nhiều điều. Vương Hàn Tuyết hết nhìn Lục Yến Ninh lại nhìn anh trai mình, thực ra cô rất thích Lục Yến Ninh, nếu cô ấy là chị dâu mình cũng không tệ, thân lại càng thêm thân.
“Tuyết, đừng ở đó cười tủm tỉm nữa, mau uống nước đi.” Trần Tuấn Kiệt đưa qua một cốc nước đầy, anh còn cẩn thận đặt chiếc khăn bên cạnh Vương Hàn Tuyết.
* * *
Ăn xong, mọi người chỉ ngồi nghỉ một chút rồi trở về khách sạn cất đồ. Buổi sáng hôm nay mọi người được tự do hoạt động, buổi chiều hướng dẫn viên du lịch sẽ dẫn cả đoàn đi tham quan rồi ra suối nước nóng tự nhiên.
Đoàn người Vương Nhất Băng mang theo máy ảnh đi dọc quanh núi. Tây Bắc là miền đất mà cứ đi một đoạn, bạn lại phải dừng lại chỉ để trầm trồ trước sự hùng vĩ của núi rừng.
Cảnh đẹp Tây Bắc quả thật là vô vàn, trước mắt mọi người là những cung đường đẹp như tranh. Những cung đường khi thì rộng, lúc lại uốn éo quanh co với các loài hoa trải dọc hai bên sườn núi. Dưới chân núi là vực sâu như xẻ đôi đỉnh núi, dòng sông uốn lượn mềm mại như một nàng thiếu nữ nằm nghiêng mình chờ đợi người yêu.
Những người yêu cái đẹp rộng lớn, bao la sẽ chẳng thể cầm lòng được trước cảnh ngoạn mục của những con đèo hay thung lũng rực nắng. Chiếc máy ảnh trong tay Vương Hàn Tuyết vang lên tiếng “tách” lia lịa, cô không thể bỏ qua bất kì cảnh đẹp nào ở đây. Quá hùng vĩ, cũng quá mĩ lệ!
Trần Tuấn Kiệt cũng cầm máy ảnh chụp liên tục, nhưng không ai để ý, ống kính của anh là ngắm vào người con gái xinh đẹp đứng phía trước. Cô như con chim nhỏ bay nhảy khắp nơi, máy ảnh của cô hoạt động liên tục.
Đã bao lâu rồi anh không được nhìn thấy nụ cười tươi tắn đó của cô gái nhỏ. Sau cái chết của Hạ Vũ Minh, Hàn Tuyết chưa từng nở nụ cười thực sự, đôi mắt long lanh biết nói cũng mất đi ánh sáng rực rỡ của nó, trái tim nồng ấm của cô cũng thay thế bởi sự lạnh nhạt, xa cách.
Anh cứ nghĩ rằng, linh hồn cô đã chết theo Hạ Vũ Minh rồi. Nhưng thật may, thật rất may, Vương Hàn Tuyết của ngày xưa đã quay lại. Một Hàn Tuyết vui tươi, trẻ trung, ấm áp. Một Hàn Tuyết đã dùng sự chân thành làm ấm trái tim dường như nguội lạnh của anh, khiến anh một lần nữa biết vui, biết yêu. Cảm ơn, cảm ơn đã mang cô gái nhỏ của anh quay về.