Sau Khi Thiên Kim Tiểu Thư Biến Thành Người

Chương 23: Mẹ kế (hết)

Cố Thanh Cẩn rõ ràng đang rất vui vẻ, vì vậy dù Cố Quân hỏi một câu hỏi khá ngớ ngẩn, cô cũng trả lời: “Con đương nhiên là đang xem hoa rồi.”

Cô đặt chậu hoa lên bàn, quay người lại, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc.

“Nhiều người thế này, các người tìm con có chuyện gì à?” Cô hỏi.

Một cảnh sát tiến lên nói: “Chúng tôi đến để tìm hiểu một chút về tình hình mất tích của Cố phu nhân, không biết cô Cố có thông tin gì về việc bà ấy ấy mất tích không.”

“Cố phu nhân…” Cố Thanh Cẩn đi đến ngồi xuống một chiếc ghế cao, lúc này cô ngồi trên ghế, hai chân buông lơ lửng, không hề sợ hãi, đôi mắt đen láy nhìn qua có vẻ ngây thơ.

Cô nói: “Bà ta ấy mất tích à, nhưng bà ta ấy không phải mất tích đâu, bà ta chỉ bị chính con rối gỗ của bà ta ăn thịt thôi…”

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Cố Thanh Cẩn cười khúc khích, kể cho họ một câu chuyện.

Rất lâu trước đây, ở một vùng núi xa xôi, có một cô gái trẻ. Cha mẹ cô ấy qua đời, cô ấy thừa kế được một con rối gỗ và một cuốn sách nuôi dưỡng rối gỗ của ông nội.

Rối gỗ là một sinh vật kỳ diệu, chỉ có những người thuần khiết nhất mới có thể nuôi dưỡng chúng. Rối gỗ được nuôi dưỡng bằng máu của người làm rối, nếu được nuôi dưỡng thành công, rối sẽ trở thành người, thậm chí có ý thức của con người.

Tuy nhiên, rối gỗ cuối cùng sẽ chỉ trở thành một vật tà ác.

Cố Thanh Cẩn vung chân nói: “Cô gái này khi nhận được con rối gỗ, điều đầu tiên cô ấy làm là thay thế người bạn tốt của mình, trở thành người được người trong thành phố giúp đỡ, có thể đi học và sinh sống trong thành phố. Cuộc sống trong thành phố thật tuyệt vời, cô ấy thậm chí còn gặp được một người đàn ông tốt bụng giúp đỡ mình. Người đàn ông này rất hoàn hảo, ông ta có ngoại hình đẹp trai, gia đình giàu có, và thậm chí còn có một người vợ tốt và một cô con gái đáng yêu.”

“Cô gái nghĩ thầm, tại sao vợ của người đàn ông tốt bụng kia lại không phải là mình? Vì vậy, cô ấy đã làm việc thứ hai với con rối gỗ…”

Nghe đến đây, sắc mặt Cố Quân trở nên rất khó coi, ông vô thức lùi lại một bước, muốn bịt tai lại, ông không muốn nghe, nhưng những lời Cố Thanh Cẩn nói vẫn lọt vào tai ông.

Cô gái đã gϊếŧ hại người vợ tốt bụng, thậm chí còn thay thế, trở thành người vợ tốt bụng ấy. Ồ, hiện tại cuộc sống của cô ta quả thật quá ưng ý, trừ bỏ một điều nhỏ nhặt, đó chính là người con gái mà người vợ tốt bụng trước kia để lại. Cô bé này chiếm hết sự chú ý của chồng cô ta, thậm chí còn muốn chiếm đoạt những tài sản trong nhà, cho nên, cô gái không thể nhịn được nữa... Vì vậy, cô ta đã chờ đợi một thời gian, dựa vào một con rối gỗ, đã ra tay sát hại cả cô bé này."

"Đừng nói nữa!" Cố Quân hét lên, ông thở hổn hển, lắc đầu nói: "Đừng nói nữa, đây không phải là sự thật, đây không phải là sự thật."

Cái gì mà rối gỗ, cái gì mà cô gái, cái gì mà rối tung lên, tất cả đều là giả.

Cố Thanh Cẩn nhìn ông, ánh mắt trong sáng, cô nói: "Con chỉ là kể một câu chuyện xưa mà thôi, chuyện Cố phu nhân mất tích, con thật sự không biết gì cả."

"...... Cảm ơn cô đã giúp tôi báo thù."

Nhìn chăm chú vào Cố Quân và nhóm người đang rời đi, "Cô" quay đầu lại, nhìn về phía Cố Thanh Cẩn.

Cố Thanh Cẩn nói: "Cô đã dâng hiến thân thể của mình cho tôi, thậm chí còn nguyện ý để tôi ăn cô, tôi đã báo thù giúp cô...... Cho nên cô không cần phải nói với tôi lời cảm ơn."

"Cố Thanh Cẩn" lắc đầu, nói: "Nếu không phải cô, có lẽ cha tôi cũng đã bị con gỗ kia ăn mất."

Ngày hôm đó, chiếc xe rơi xuống vách núi, cô đã mất mạng lúc đó, rồi Cố Thanh Cẩn xuất hiện.

"...... Tôi ngửi thấy chấp niệm của cô, rất thơm, tôi có thể ăn cô được không?""Cố Thanh Cẩn" đáp: "Dù sao đi nữa, vẫn là cảm ơn cô...... Vậy bây giờ, cô muốn ăn tôi như thế nào?"

Cố Thanh Cẩn bước đến trước mặt cô, đưa tay chấm vào trán cô.

Tại đầu ngón tay, một vòng sóng ánh kim tỏa ra.

Một giây sau, cô xuất hiện trong một con đường núi, biến thành một con mèo đen.

Trong bóng đêm, một chiếc xe từ trên con đường núi lao xuống - chính là hiện trường lúc "Cố Thanh Cẩn" tử vong.

"Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết ——"

"Cha, cha!"

Đó là chấp niệm mãnh liệt! Là sự lo lắng không nguôi đối với người cha......

“Hóa ra chấp niệm của cô lại là như vậy, vậy tôi sẽ không khách sáo mà thưởng thức.”

Cố Thanh Cẩn há miệng, toàn bộ thế giới lập tức trở nên méo mó, biến thành một hạt châu màu đen chui vào miệng cô —— Đó chính là chấp niệm của "Cố Thanh Cẩn".

Quỷ tồn tại nhờ vào chấp niệm, khi chấp niệm tiêu tan, quỷ cũng tự nhiên tiêu vong.

Cố Thanh Cẩn mở mắt ra, nhìn thấy cơ thể của "Cố Thanh Cẩn" hóa thành những đốm sáng vàng óng, theo làn gió thổi vào phòng, rồi bay lên không trung.

—— Sinh mệnh trên đời, sau khi chết rồi cũng sẽ hóa thành chất dinh dưỡng của thiên nhiên, tan biến vào không khí.

Cố Thanh Cẩn thu hồi ánh mắt, liếc nhìn bông hoa trên bàn.

"...... Lại nở thêm một chút...... Nhưng mà chấp niệm của con rối gỗ kia vẫn nhiều hơn, ăn ngon hơn."

Cô là một bông hoa, cô sống nhờ vào chấp niệm của con người, còn quỷ, chính là sự tập hợp của chấp niệm con người.

"Vậy bây giờ, tôi phải đi đâu đây? Thế giới loài người, sẽ như thế nào nhỉ......"

Cô cũng phải đi tìm kiếm thức ăn mới được!

Cô chỉ là một đóa hoa nhỏ bé yếu đuối mà thôi, đáng thương và xinh đẹp.