Ăn xong đồ tắm rửa sạch sẽ, Hoài Cẩn Ngôn lại ép Hoài Tước uống nước gừng từ nhà bếp gửi lên, Hoài Tước uống được nửa bát nhỏ, thì kêu ngửi thấy mùi gừng là đau đầu buồn nôn.
Hoài Cẩn Ngôn không còn cách nào, chiều theo Hoài Tước để cậu cuộn tròn trong chăn, anh ta kéo lại rèm cửa chống sáng dày, bật đèn ngủ đầu giường, xoa đầu Hoài Tước, nhẹ nhàng nói: “Chúc ngủ ngon, ngủ tiếp đi.”
“Anh ngủ ngon.” Hoài Tước vừa chạm gối đã buồn ngủ, mơ màng nói: “À không, anh buổi sáng tốt lành...”
Đợi đến khi hơi thở của Hoài Tước dần dần đều đặn, Hoài Cẩn Ngôn mới lặng lẽ đi ra, đóng cửa lại.
Hoài Cẩn Ngôn không đi, anh ta nắm tay nắm cửa, suy nghĩ dần dần trôi xa.
Thôi, nói hay không nói có quan trọng gì đâu.
Anh ta không nói, cũng sẽ không đối xử tệ với người em trai kia, nhưng nếu anh ta nói ra, Hoài Tước chắc chắn sẽ thấy buồn.
Đây là em trai anh ta nuôi nấng cưng chiều, anh ta không nỡ nhường cho bất kỳ ai.
Dù là ba mẹ ruột của Hoài Tước cũng vậy.
Hoài Cẩn Ngôn đã quyết tâm, khi quay người lại, lại gặp Văn Chiêu.
Văn Chiêu cầm khăn lông lớn lau mái tóc ướt, nhìn qua cũng vừa mới tắm xong.
Hoài Cẩn Ngôn nhíu mày, “Em...”
Văn Chiêu ngước mắt nhìn anh ta: “Hả?”
“Nhà bếp có nước gừng, em tự đi uống đi.”
“Ừm.”
“Còn nữa.” Hoài Cẩn Ngôn ho khan một tiếng, anh ta quay đầu đi, “Anh thay Tiểu Tước xin lỗi em.”
Văn Chiêu nhướng mày.
Hắn nhìn người anh trai có quan hệ huyết thống với mình này.
Văn Chiêu không nhịn được suy nghĩ, nhà họ Hoài rốt cuộc nuôi con kiểu gì? Hoài Cẩn Ngôn cao gần bằng hắn, nhưng Hoài Tước trông lại nhỏ như vậy.
Lúc nãy hắn bế Hoài Tước lên, chỉ thấy trong lòng mềm mại, không cảm thấy chút trọng lượng nào.
“Không cần xin lỗi đâu.” Văn Chiêu thờ ơ nói: “Lời xin lỗi cần có, em sẽ đòi từ người cần đòi.”
“Em đừng làm khó Tiểu Tước.” Hoài Cẩn Ngôn lập tức lo lắng nói.
“Em làm khó em ấy?” Văn Chiêu cười nhạt một tiếng, “Được thôi, vậy anh phải trông chừng em ấy cho kỹ đấy, đừng để em lại ‘làm khó’ em ấy.”
Nói xong, Văn Chiêu xoay người đi luôn, không thèm liếc Hoài Cẩn Ngôn một cái.
...Đây thật sự là em trai ruột của anh ta sao?
Hoài Cẩn Ngôn hơi phiền não, vẫn là xét nghiệm DNA lại đi, anh ta hoàn toàn không muốn tin rằng mình sẽ có một đứa em trai như vậy.
*
Ngủ một giấc đến khi mặt trời lặn, Hoài Tước vươn vai lười biếng, hệ thống cất giọng điện tử máy móc của nó, ngân nga một giai điệu vui vẻ, vừa hát vừa nói với cậu:
[Tước Bảo à, lát nữa ăn cơm đừng quên phải làm khó vai chính thụ nhé!]
“Biết rồi.”
Hoài Tước vừa rửa mặt vừa đáp, cậu nhìn bản thân đầy bọt trắng trong gương, cậu đưa tay lên, đo đo chiều cao của mình, rồi lại so sánh với một chiều cao khác trên không trung.
Ừm, có vẻ như Văn Chiêu cao gần bằng anh trai, đều khiến cậu phải ngẩng đầu lên một chút mới có thể nhìn thẳng vào họ.
Hoài Tước cũng không thấp, cậu có khung xương dài, tuy hơi gầy yếu một chút, nhưng nhìn chung vóc dáng vẫn cân đối, tuy nhiên đứng trước hai người họ thì chỉ cao đến vai họ một chút, chẳng đáng là bao.
Hoài Tước không nhịn được hỏi: “Vai chính thụ đã cao như vậy, vậy vai chính công phải cao cỡ nào?”
Hệ thống nhanh chóng lật xem tài liệu.
[Không có nói rõ nè, chắc là không quá thấp đâu nhỉ?]
Hoài Tước tưởng tượng một người cao hơn cả Văn Chiêu... Cậu rùng mình.
Hoài Tước: “Vậy thì... cảm giác kinh khủng quá, như một người khổng lồ vậy.”
[Biết đâu vai chính công lại thấp hơn vai chính thụ thì sao! Thời đại này, công thấp cũng có thể mà.]
Hoài Tước rửa mặt xong, xếp khăn và đồ đánh răng ngăn nắp vào vị trí, rồi mới bước ra khỏi phòng, vừa đẩy cửa vừa nói: “Vậy thì em vẫn thích người cao hơn em một chút... ơ!”
Vừa mở cửa, cậu đã đâm vào một thân thể ấm nóng, cơ bắp cứng như đá khiến mũi cậu đỏ ửng, cậu bụm mũi ngẩng đầu lên, Văn Chiêu đang nhìn xuống cậu từ trên cao.
Cơn đau sinh lý khiến khóe mắt Hoài Tước rơm rớm, cậu trừng mắt nhìn hắn: “Anh làm gì vậy!”