Nửa tiếng sau, Lâm Thanh Nhan hai tay trống trơn đi từ trong bếp ra.
Bốn người nhà họ Lâm đều trừng lớn mắt, cơm của bọn họ đâu?
Lâm Thanh Nhan không để ý đến bọn họ, Lâm Quang Huy nói: “Lâm Thanh Nhan, chị vào bếp làm gì thế? Cơm đâu?”
Lâm Thanh Nhan nói: “Cơm làm cho tôi ăn xong rồi, mọi người muốn ăn thì tự đi mà làm.”
“Chị...”
Phương Tuệ Lan sợ hắn ta lại chọc giận Lâm Thanh Nhan, vội vàng đưa tay kéo người lại: “Được rồi Quang Huy, để mẹ đi nấu cơm.”
Bà ta đem miếng thịt xông khói mua hôm nay xào lên, bốn người bọn họ ăn, chắc chắn sẽ khiến Lâm Thanh Nhan thèm chết.
Thế nhưng bà ta vào bếp, lục tung lên mấy lần cũng không thấy bóng dáng miếng thịt xông khói đâu.
Liền hỏi Lâm Thanh Nhan: “Thanh Nhan, miếng thịt xông khói mẹ mua hôm nay đâu rồi?”
“Mẹ nói là mua cho tôi, tôi ăn rồi.”
“Con? Không phải con không thể ăn thịt xông khói sao?”
“Liên quan gì đến mẹ, đó là đồ của tôi, tôi muốn ăn thì ăn.”
Phương Tuệ Lan nghiến răng, bà ta không nên giả vờ người tốt nói là mua cho Lâm Thanh Nhan.
Lâm Thanh Nhan nhìn thấy trên bàn một đống bánh kẹo, liền cầm hết vào phòng mình.
“Những thứ này đều là mẹ kế mua cho tôi, tôi cầm đi.”
“Ê...” Lâm Tư Tư không muốn đồng ý, Lâm Hòa Bình cảnh cáo cô ta: “Đồ của Thanh Nhan, con đừng hòng động vào.”
Lâm Tư Tư nghiến răng, rõ ràng là đồ của cô ta mà.
Tối nay Cố Minh Vũ đến, còn có thể mang ra chiêu đãi Cố Minh Chu, bây giờ thì chẳng còn gì nữa.
Lâm Thanh Nhan trở về phòng, cất hết số đồ ăn vặt đó vào không gian.
Phương Tuệ Lan trong bếp không có dao thái rau, bèn bảo Lâm Thanh Nhan đưa cho, Lâm Thanh Nhan trực tiếp cầm dao huơ huơ trước mặt bà ta.
“Mọi người đều là sói đội lốt người, từ giờ trở đi, con dao này là vũ khí tự vệ của tôi, tôi sẽ không đưa cho mẹ.”
Phương Tuệ Lan bị ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trên lưỡi dao đang vung vẩy dọa cho run cầm cập, trong lòng mắng chửi Lâm Thanh Nhan là con nhỏ điên, bèn quay trở vào bếp.
Trong bếp chỉ còn khoai tây, bà ấy nhìn vào rổ đựng trứng, bên trong chẳng còn một cọng lông nào, hóa ra đã bị Lâm Thanh Nhan ăn hết rồi.
“Ăn ăn ăn, ăn một lúc nhiều như vậy, có ngày chết no bây giờ!”
Bà ta lại nghiến răng nghiến lợi rủa thầm Lâm Thanh Nhan một câu, chỉ nấu một nồi canh suông, hâm nóng mấy chiếc bánh bao bột mì trộn ngô, rồi bưng lên bàn ăn.
Ba người còn lại vừa nhìn thấy chỉ có canh suông và bánh bao bột mì trộn ngô, Lâm Tư Tư và Lâm Quang Huy định nổi đóa thì bị Lâm Hoà Bình ngăn lại.
“Có gì ăn nấy đi, đừng có kén cá chọn canh.”
Ông ta cầm một chiếc bánh bao bột mì trộn ngô lên gặm, chẳng có mùi vị gì, khó ăn muốn chết.
Lâm Tư Tư và Lâm Quang Huy ăn được hai miếng thì chê khó ăn, liền bỏ xuống.
Ngày thường sau khi ăn cơm xong, đều là Lâm Thanh Nhan dọn dẹp, nhưng bây giờ bọn họ không thể sai bảo Lâm Thanh Nhan được nữa, chỉ có thể để Phương Tuệ Lan và Lâm Tư Tư dọn dẹp bàn.