Lộ Trì Hoan xuyên không.
Xuyên vào một cuốn tiểu thuyết ABO.
Cuốn tiểu thuyết này là tác phẩm xả stress của tác giả, chủ yếu xoay quanh việc những Alpha hay những sinh vật không phải Alpha khác dùng nhiều phương thức khác nhau yêu thương nhân vật chính Omega.
Vì đây là một tác phẩm xả stress, mà để xả stress nên càng thô bạo thì càng hợp lý.
Nhân vật Omega chính được thiết lập là một tiểu mỹ nhân độc ác ngu ngốc, cốt truyện xoay quanh chuyện cậu liên tục gây rắc rối và liên tục bị dạy dỗ.
Thời điểm Lộ Trì Hoan xuyên đến đây, đang ở trong một chiếc tủ quần áo.
“Chu tiên sinh, hãy yêu thương em đi mà~.”
“Chu tiên sinh, ôm em…”
Sau đó là một loạt âm thanh vải vóc ma sát.
Lộ Trì Hoan mơ màng tỉnh dậy, trước mắt một mảng tối đen.
Cậu nghe thấy những âm thanh mập mờ truyền đến từ bên ngoài tấm ván gỗ, cứ tưởng mình đang mơ một cảnh tượng cấm kỵ 18 cộng nào đó.
Nhưng giấc mơ này thật sự quá chân thực.
Nghĩ như vậy, Lộ Trì Hoan vô thức đẩy cánh cửa gỗ bên cạnh ra.
“Bịch” một tiếng.
Cậu ngã xuống sàn nhà trải thảm lông cừu.
Căn phòng rộng lớn, những vật trang trí tinh xảo được bày biện trên kệ, cách trang trí và bày biện trong phòng rất có phong cách, có thể thấy giá trị không hề rẻ.
Lộ Trì Hoan nhất thời ngẩn người, không biết đây là nơi nào.
“Lộ Trì Hoan.”
Trong lúc cậu vẫn đang mơ màng, người đàn ông trên giường như thần chết phát ra âm thanh chết chóc gọi cậu.
“Cậu đang làm gì ở đây?”
“……” Lộ Trì Hoan ngây thơ ngẩng đầu, ngay lập tức đối diện với một đôi mắt màu xám sâu thẳm.
Người đàn ông trên giường có thân hình cao lớn, khuôn mặt điển trai, làn da đỏ hồng một cách bất thường, lúc này nửa người trên đang trần trụi, lộ ra dáng người rắn rỏi cường tráng.
Hình dạng cơ bắp trên ngực và trên bụng đẹp mắt và đầy sức mạnh, chỉ cần nhìn một cái đã khiến người ta nóng mặt phấn khích.
Lộ Trì Hoan không thể nhịn được nuốt nước bọt.
Mà người đàn ông trên giường ánh mắt như kiếm sắc nhìn chằm chằm vào tay phải cậu.
“Trong tay cậu đang cầm thứ gì vậy?”
Lúc này Lộ Trì Hoan mới chậm nửa nhịp cúi đầu nhìn nhìn, chỉ thấy tay phải của mình đang cầm một chiếc máy quay DV, mà DV vẫn đang mở, hiển thị đang quay phim.
Má ơi! Cái quái gì vậy!
Lộ Trì Hoan giật mình hoảng sợ, theo bản năng ném chiếc DV ra ngoài.
Không may, chiếc DV bay đến trước ván giường, “bang” một tiếng rơi trúng ngay mép giường.
Người đàn ông trên giường cúi đầu nhìn thấy dòng chữ đang quay trên màn hình, sắc mặt càng trở nên âm trầm đáng sợ.
“Tôi…!” Lộ Trì Hoan nhất thời không biết phải giải thích từ đâu.
Cậu là một học sinh xuất sắc ba tốt, lên đại học cũng nhận được nhiều giấy khen! Làm sao có thể làm ra loại chuyện quay lén như vậy! Hơn nữa còn là trong phòng ngủ của một người xa lạ.
Dáng vẻ Lộ Trì Hoan hoảng loạn, cậu vừa định giải thích thì nhìn thấy tay mình.
Đầu ngón tay tròn trịa hồng hào, làn da mịn màng trắng trẻo.
Nhìn vào chiếc gương đứng bên cạnh, phản chiếu toàn bộ hình ảnh của cậu — đó là một gương mặt trẻ tuổi thanh tú cực kỳ tinh xảo, đôi mắt đen tuyền sáng ngời như nai, làn da trắng trẻo mịn màng đến mức bất thường, khung xương nhỏ nhắn nhưng tỷ lệ lại rất đẹp.
Hiện tại, cậu chỉ mặc một chiếc áo phông trắng mỏng manh và một chiếc quần đùi, hai chân dài lộ ra bên ngoài, mang một cảm giác vừa thuần khiết vừa nóng bỏng khó tả.
Đây không phải là cơ thể của cậu!
“Chu tiên sinh…” Lúc này, trên giường, một nhân vật phụ không quan trọng bị hai người bỏ qua từ lâu nhu mì lên tiếng.
Lúc này người đàn ông mới nhận ra bên cạnh mình còn có một người khác, lập tức cúi đầu nhìn qua cơ thể mình.
Còn tốt, chưa có chuyện gì xảy ra hết.
“Biến đi.” Người đàn ông đẩy mạnh người xa lạ bên cạnh ra.
Ánh mắt lạnh lùng chĩa thẳng vào Lộ Trì Hoan:
“Lúc trước Chu gia nhặt được cậu, tôi đáng lẽ nên bóp chết cậu ngay từ trong nôi.”
Cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến Lộ Trì Hoan dựng tóc gáy.
Cùng lúc đó, cậu cũng nhìn thấy vết thương đặc biệt do nổ mạnh trên tay đối phương.
Vết sẹo nứt nẻ như pháo hoa ở chỗ lòng bàn tay, nếu là ở thế giới thực, cái tay đó chắc chắn đã nổ thành từng mảnh, không chỉ để lại một vết sẹo đơn giản như thế.
“Anh là… Chu Chấp?” Lộ Trì Hoan không chắc chắn hỏi.
“Không thì sao?” Đối phương lạnh lùng cười, xem như đã thừa nhận.
Lộ Trì Hoan hít một hơi lạnh, cậu đã xuyên không, xuyên vào cuốn tiểu thuyết lãng mạn cẩu huyết* ABO mà cậu đã đọc trước khi đi ngủ bởi vì tò mò kia!
*海棠文 (Hải Đường Văn) là một thể loại văn học trong văn hóa Trung Quốc. Nó đề cập đến cách viết và phong cách sử dụng văn chương để thể hiện cảm xúc, thường gắn liền với hình ảnh thiên nhiên, như hoa Hải Đường, biểu trưng cho cái đẹp, sự thanh thoát và nỗi buồn, nó thường xoay quanh sự cô đơn, dễ bị tổn thương, bất lực,...