Thập Niên 90: Xuyên Thành Vợ Trước Xinh Đẹp Của Đại Lão Niên Đại Văn

Chương 21:

Một đám phụ nữ ăn hạt dưa biểu cảm kia so với khuấy cả bản màu còn đặc sắc hơn, nhao nhao cúi đầu không có việc gì tìm việc, thành một đống người bận rộng.

Lý Hồng Mai vành tai đỏ bừng, vừa sợ vừa thẹn, kéo cánh tay Đường Thư, thấp giọng quát: "Cháu đứa nhỏ này, sao bây giờ mới nói, để cậu ta nghe thấy là xong đời, đừng nói nữa đừng nói nữa, đi nhanh đi!"

Đường Thư dùng sức rút tay mình về, không nhanh không chậm nói: "Đừng đi mà thím, cháu cố ý tới đây để làm sáng tỏ một chuyện với thím."

Lý Hồng Mai chợt hoàn hồn.

Lời này là có ý gì?

"Vừa rồi nghe thím nói cháu chạy trốn cùng người ta, cho nên đặc biệt tới đây nói với thím một chút, thím lầm rồi." Đường Thư cười yêu kiều, nhìn về phía Thẩm Việt: "Cháu và Thẩm Việt đang rất tốt."

"Hơn nữa Thẩm Việt cũng không phải loại người trong miệng thím nói."

Ngay tại thời điểm mọi người nhao nhao hít sâu một hơi, Đường Thư nhấc mí mắt lên, trong mắt lộ ra một tia lạnh lẽo, có một cỗ lệ khí không giận mà uy, cười lạnh nói: "Đúng rồi, Thẩm Việt, bà ngoại yêu thương anh ấy nhất, nếu dưới suối vàng bà cụ có biết, các thím ở sau lưng dựng chuyện nói Thẩm Việt như vậy, cẩn thận đêm nay bà cụ đứng ở đầu giường các thím đòi công đạo đó!"

Đám phụ nữ ở đây đã có tuổi rồi, ít nhiều đều thờ phụng quỷ thần, Đường Thư vừa thốt ra lời này, bọn họ lập tức bị dọa đến dưới chân mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi trên băng ghế.

Ai không biết khi bà lão còn sống cực kỳ bảo vệ cháu trai nhà mình?

Đường Thư không nói còn đỡ, vừa nói đã cảm giác đêm nay bà cụ thật sự muốn đến tìm bọn họ tính sổ, trực tiếp dọa đến ba hồn không thấy bảy phách.

Đường Thư không đếm xỉa đến sự kinh hoảng thất thố của những người này, trực tiếp phủi tay, đi về phía Thẩm Việt.

Thẩm Việt đang chuẩn bị dập thuốc lá, Đường Thư lại đi tới khoác cánh tay anh, cười ngọt ngào. Cố ý nâng cao giọng hô: "Chúng ta về nhà thôi."

Sau khi ngửi được mùi thuốc lá, lại nói thầm một câu: "Về sau bớt hút thuốc lại, không tốt cho thai nhi."

Thẩm Việt sửng sốt, dụi điếu thuốc lên trên cành cây ở một bên, không có lên tiếng.

Vì vậy, một đám người kinh ngạc trừng lớn tròng mắt, nhìn Đường Thư cùng Thẩm Việt khoác tay nhau, chậm rãi đi vào trong ngõ nhỏ.

Đợi người vừa đi, có người liền mở miệng mắng Lý Hồng Mai: "Hồng Mai, cô làm sao vậy? Không phải nói vợ Thẩm Việt chạy theo người ta sao? Cô thậm chí ngay cả người ta dáng dấp thế nào cũng không biết à?"

"Chứ gì nữa, cô còn lôi kéo tay người ta, nói một đống lời tào lao, có mất mặt hay không chứ?!"

"Được rồi, bây giờ tôi đi thắp hương cho bà cụ, tôi cũng là bị dắt mũi, đêm nay đừng thật sự tới tìm tôi đó nha!"

Lý Hồng Mai giận đến nỗi trực tiếp bị dọa đến rơi nước mắt, trong lòng vừa uất ức vừa sợ hãi.

Rõ ràng bà ta nhìn thấy có một người phụ nữ từ nhà Thẩm Việt đi ra, nhưng cẩn thận nghĩ lại, sau khi cô vợ nhỏ của Thẩm Việt kia vào ở nhà Thẩm Việt, cơ bản không ra khỏi cửa nhà, cũng không giao tiếp với người bên ngoài. Cho dù là đi ra tản bộ, cũng là tóc tai bù xù, trực tiếp che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, ai cũng chưa từng thấy qua cô trông như thế nào.

Có quỷ mới biết, đây cũng là lần đầu tiên Lý Hồng Mai thấy Đường Thư, thì ra cô xinh đẹp như vậy!

*

Đường Thư bên kia vẫn ôm lấy cánh tay Thẩm Việt, đến cửa sân nhà mình mới buông ra.

Chỉ là trong lòng còn cảm thấy chưa hết giận, lúc ấy nên để Thẩm Việt đi qua dọa bọn họ một chút, để bọn họ nhớ lâu một chút.

Cánh tay Thẩm Việt trống rỗng, trái tim tràn đầy cảm xúc xa lạ kia tựa như khí cầu xì hơi, không có một tia trì hoãn liền xẹp xuống, trái tim đột nhiên trống rỗng.

Đường Thư quay đầu lại nhìn anh một cái, có chút không hiểu hỏi: "Anh không tức giận sao?"

Thời tiết dần dần nóng bức, tóc của Thẩm Việt hơi dài vén đến sau ót, có chút giống kiểu Slicked Back, lộ ra cái trán đầy đặn trơn bóng, ngũ quan tinh xảo không thể bắt bẻ lộ ra, cảm giác giống như là khuôn mặt nhân vật manga.

Anh tùy ý đi về phía cửa chính, ngược lại hỏi cô, giọng điệu nhẹ nhàng: "Cô có gì mà phải giận?"

"..."