Thập Niên 90: Xuyên Thành Vợ Trước Xinh Đẹp Của Đại Lão Niên Đại Văn

Chương 10:

Người đàn ông cái gì cũng không nói, qua mấy giây, Đường Thư cảm giác ván giường trầm xuống, trong nháy mắt căn phòng chìm vào bóng tối.

Có bóng đêm che lấp, trạng thái căng thẳng của Đường Thư trong nháy mắt được thả lỏng xuống, thậm chí còn điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn.

Có lẽ là đêm nay biểu hiện của Thẩm Việt không tính là quá lạnh lùng, thậm chí còn có chút thân thiện, Đường Thư nghĩ nghĩ, trong bóng đêm lẩm bẩm nói: "Ngày mai nếu anh dậy sớm thì thuận tiện gọi tôi một tiếng nhé."

Nguyên chủ làm việc và nghỉ ngơi vô cùng không ổn, thường xuyên nghe ca nhạc đến hai ba giờ sáng, buổi sáng cơ bản đều không dậy nổi, chưa từng ăn điểm tâm. Hơn nữa từ khi mang thai hơn một tháng, nguyên chủ liền nôn nghén đủ kiểu, nghén mãi đến tháng trước mới dịu đi chút.

Cho nên thân thể này có chút đơn bạc, màu da càng bởi vì thời gian dài không phơi nắng mà có vẻ hơi tái nhợt, dáng vẻ thiếu dinh dưỡng.

Trong nguyên tác, con của hai người bọn họ yếu ớt nhiều bệnh, ngoại trừ bởi vì sinh non, thật ra cũng bởi vì trong thời gian nguyên chủ mang thai không bổ sung đầy đủ dinh dưỡng.

Bây giờ cô đã không thể trở về thế giới của mình, ít nhất cũng phải thay đổi trạng thái hiện tại một chút.

Đường Thư vốn sinh hoạt rất lành mạnh, bởi vì gia đình và công việc nên cô chưa cho phép mình ngủ nướng, làm việc và nghỉ ngơi ăn uống cũng tương đối quy luật, ngay cả ngày nghỉ lễ cũng không ngoại lệ.

Lời vừa dứt, căn phòng lại lâm vào im lặng.

Đường Thư sợ đối phương nghe không hiểu ý mình, yên lặng nói thẳng: "Tôi muốn dậy sớm một chút ăn điểm tâm."

Cô ngừng lại, tiếp tục nói: "Cứ ăn không đủ ba bữa, dinh dưỡng của đứa bé cũng không đủ."

Đường Thư và Thẩm Việt không phải vợ chồng yêu đương kết hôn bình thường, thậm chí có thể nói không có nửa điểm tình cảm đáng nói, duy nhất ràng buộc lẫn nhau cũng chỉ có đứa nhỏ trong bụng này.

Nếu Thẩm Việt muốn đứa bé, vậy tuyệt đối không thể ngồi mát ăn bát vàng được.

Một lát sau, người đàn ông trở mình, gối đầu lên cánh tay, "A" một tiếng quái gở, rõ ràng là không nghe lọt lời cô.

Đường Thư sờ bụng mình, không thèm để ý, trực tiếp nhắm mắt lại muốn ngủ.

Một lát sau, cô giống như nghĩ tới cái gì, mơ mơ màng màng xoay người, đối mặt với Thẩm Việt, nói: "À đúng rồi, bữa sáng tôi không quen ăn cơm, ngày mai anh nấu mì trứng gà cà chua đi."

Con ngươi đen như mực của người đàn ông thâm trầm nhìn cô một cái, đang định nói cái gì thì nghe được Đường Thư bên cạnh nhẹ nhàng ngáp một cái.

*

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, bên ngoài còn đang đổ mưa nhỏ, đánh vào trên mái hiên, phát ra âm thanh tí tách.

Đường Thư nằm trên giường, một lát sau, mãi đến khi một tiếng "thùng thùng thùng" chói tai truyền đến.

Đầu óc Đường Thư lập tức bị tiếng gõ cửa dồn dập làm bừng tỉnh, mới ý thức được mình đã sớm đi tới một thế giới khác. Thẩm Việt cũng đã không ở bên giường, không biết có phải lại đi ra ngoài hay không.

Cúi đầu nhìn bụng hơi nhô lên, nhíu mày, cô bất đắc dĩ ngồi dậy từ trên giường, sau khi mang dép mới chậm rãi đi ra khỏi phòng.

Tiếng gõ cửa cũng không ngừng lại, thậm chí còn truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Đường Thư, mở cửa —— "

“Có phải cô ở trong đó không? Mau mở cửa!"

Lúc Đường Thư trải qua viện, cũng không có thấy bóng dáng Thẩm Việt, quả nhiên anh lại đi ra ngoài.

Xem ra, Thẩm Việt cũng không phải một người đáng tin cậy.

Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên, Đường Thư đi đến cửa mở cửa, đối diện với một người đàn bà thấp béo cực kỳ không kiên nhẫn lại lộ ra chút kinh ngạc.

Người đàn bà còn thấp hơn cô một chút, mặt tròn trịa, nhưng bởi vì xương gò má cao, tướng mạo lộ ra có chút hung ác, ánh mắt nhìn người cũng cực kỳ không thân thiện, Đường Thư liếc mắt một cái đã nhận ra người này là mợ của nguyên chủ.

Lúc Lý Tú Trân nhìn thấy Đường Thư, chân mày nhíu lại với tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được, mang theo ánh mắt gần như sắp toát ra lửa. Nhưng sau khi hít sâu một hơi lại nhịn xuống, giọng điệu có chút không ổn định hỏi: "Cô, cô không phải đã lên xe lửa rồi sao? Sao còn ở đây?"

Đường Thư dựa vào cửa, vẻ mặt lạnh nhạt: "Tôi không muốn đi."