Phu Nhân Bị Bắt Đi Tìm Vương Hầu

Chương 24

**Chương 24: Dẫn người**

**Triệu Học Lễ** cảm nhận được sự lo lắng và quyết tâm trong ánh mắt của **Triệu Lạc Ương**, và trái tim ông ấm lên. Những năm qua, ông luôn đứng bên cạnh con gái mỗi khi cô gặp khó khăn, và lần này cũng không ngoại lệ. Ông biết rằng, dù tình hình có nguy hiểm đến đâu, sự an toàn của gia đình luôn là ưu tiên hàng đầu.

**Triệu Học Lễ** nhìn lên phía trước, nơi **Triệu Lạc Ương** chỉ dẫn. Họ đã chạm trán với ba nhóm sơn phỉ trước đây, và với sự giúp đỡ của **Tứ đệ**, họ mới có thể bảo vệ được bản thân. Tuy nhiên, số lượng sơn phỉ ngày càng đông, và điều này khiến ông cảm thấy lo lắng.

“Cha,” **Triệu Lạc Ương** hỏi, “Sơn phỉ có thể sẽ tiếp tục truy đuổi chúng ta không?”

**Triệu Học Lễ** thở dài và gật đầu. “Những sơn phỉ mà chúng ta đã đối mặt đều rất hung dữ và tàn bạo. Nếu họ tiếp tục đuổi theo chúng ta, số lượng có thể còn nhiều hơn nữa. Chúng ta cần phải chuẩn bị cho mọi tình huống.”

Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cha mình, **Triệu Lạc Ương** nói tiếp: “Nếu không thể ngăn cản họ, có lẽ chúng ta không nên cố gắng làm điều đó. Thay vào đó, chúng ta nên tập trung vào việc bảo vệ bản thân và những người khác.”

**Triệu Học Lễ** ngạc nhiên và cảm động trước sự lo lắng của con gái. Trong lòng ông, sự lo lắng của **Triệu Lạc Ương** chỉ làm ông thêm phần kiên định và quyết tâm. Ông nhẹ nhàng vỗ đầu con gái, cố gắng trấn an cô: “Con không cần lo lắng quá nhiều. Trong tình huống này, chúng ta cần phải quyết đoán. Nếu không thể chống lại, ít nhất cũng nên cố gắng làm chậm lại bước tiến của sơn phỉ. Khi đến Ninh Châu, có thể chúng ta sẽ gặp được sự trợ giúp từ quan binh.”

**Triệu Lạc Ương** gật đầu, cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút. “Cha, chúng ta hãy nhanh chóng tiếp tục lên đường. Mọi người đều rất mệt mỏi, chúng ta không thể để sơn phỉ có cơ hội tấn công.”

**Triệu Học Lễ** đồng ý và gọi tất cả mọi người tập hợp lại. Họ tiếp tục di chuyển về phía khe núi, nơi sẽ là điểm mai phục. Đội ngũ dần trở nên gắn kết hơn trong cuộc hành trình nguy hiểm này, và **Triệu Học Lễ** cố gắng truyền đạt sự bình tĩnh và quyết tâm đến từng thành viên.

Khi đến gần khe núi, **Triệu Học Lễ** cùng các thúc thúc của **Triệu Lạc Ương** bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch mai phục. **Triệu Lạc Ương** và **Thời Cửu** đã cùng nhau lập kế hoạch để đảm bảo rằng họ sẽ có lợi thế khi sơn phỉ xuất hiện.

**Dương lão thái** và **La Chân Nương** hỗ trợ những người bị thương và giúp đỡ trẻ em, trong khi **Tống thái gia** và các thành viên khác tiếp tục chuẩn bị.

Cảnh tượng trong khe núi trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhẹ và tiếng chân của đội ngũ. **Triệu Lạc Ương** đứng ở phía trước, theo dõi mọi thứ xung quanh, và cố gắng giữ cho mọi người được an toàn.

Đúng lúc này, tiếng động từ xa báo hiệu rằng sơn phỉ đã gần đến. Đội ngũ của **Triệu Lạc Ương** đã sẵn sàng cho cuộc chiến sắp tới, và họ chuẩn bị cho cuộc đυ.ng độ có thể sẽ quyết định số phận của tất cả.

**Triệu Học Lễ** và các thúc thúc của ông đã vào vị trí mai phục, và mọi người đều chuẩn bị tinh thần cho cuộc chiến sắp tới. **Triệu Lạc Ương** cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, nhưng cô cũng cảm thấy tự hào vì đã cùng cha và mọi người chuẩn bị cho tình huống nguy hiểm này.

Cuộc chiến sắp đến sẽ là thử thách lớn nhất mà họ phải đối mặt, và **Triệu Lạc Ương** hy vọng rằng với sự chuẩn bị và quyết tâm của mình, họ sẽ có thể vượt qua được khó khăn này.

Triệu Học Lễ chần chừ nhìn Triệu Lạc Ương, rồi ánh mắt của ông dừng lại trên khe núi mà con gái chỉ về phía xa. Cảm xúc của ông đang xung đột mạnh mẽ giữa sự lo lắng cho gia đình và sự quyết tâm bảo vệ họ khỏi hiểm nguy. Triệu Lạc Ương đã chỉ ra một kế hoạch, nhưng điều đó không có nghĩa là thực hiện nó là dễ dàng.

“Cha, ta biết ngài rất lo lắng, nhưng hiện tại chúng ta cần phải hành động nhanh chóng. Nếu không, không chỉ các ngài mà cả gia đình cũng sẽ gặp nguy hiểm,” Triệu Lạc Ương nói, giọng nói của cô đầy quyết tâm.

Triệu Học Lễ hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Ông biết rằng sự sống còn của cả nhóm phụ thuộc vào việc thực hiện kế hoạch của con gái. Nghe Triệu Lạc Ương mô tả kế hoạch, ông nhận ra đây có thể là cơ hội duy nhất để họ có thể tăng cường khả năng sống sót.

“Được rồi,” Triệu Học Lễ cuối cùng nói, “Ta sẽ cùng với Tống thái gia và những người còn lại đưa ra kế hoạch này cho đại gia. Mong rằng mọi người sẽ hiểu được tầm quan trọng của việc làm theo kế hoạch này.”

Triệu Lạc Ương gật đầu, cô biết rằng kế hoạch của mình không thể thiếu sự ủng hộ từ những người khác trong nhóm. Cô quay lại và tiếp tục chỉ dẫn cho mọi người, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc mai phục.

Triệu Học Lễ bước nhanh về phía Tống thái gia và những người khác, với vẻ mặt nghiêm túc. Ông bắt đầu giải thích về tình hình hiện tại và kế hoạch của Triệu Lạc Ương, mong rằng mọi người có thể phối hợp và thực hiện đúng kế hoạch.

Trong khi đó, Triệu Lạc Ương cùng với Thời Cửu tiếp tục chuẩn bị cho cuộc mai phục. Họ phân công nhiệm vụ cho các thành viên, hướng dẫn họ cách phòng thủ và tấn công nếu cần. Mọi thứ cần phải được chuẩn bị cẩn thận để bảo đảm kế hoạch diễn ra suôn sẻ.

Khi Triệu Học Lễ trở về cùng với sự đồng thuận của Tống thái gia và những người khác, tất cả mọi người đều bắt đầu di chuyển vào vị trí mai phục. Tống thái gia cũng đã nhận ra tầm quan trọng của việc thực hiện kế hoạch này, và ông cùng với các thúc thúc của Triệu Lạc Ương bắt đầu chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.

La Chân Nương và Dương lão thái cố gắng trấn an những người bị thương và đảm bảo rằng tất cả các trẻ em và người già đều được bảo vệ tốt nhất có thể. Tống thái gia chỉ đạo các thành viên trong nhóm của mình chuẩn bị sẵn sàng để hỗ trợ cuộc mai phục.

Mọi người chuẩn bị xong xuôi, và không khí trở nên căng thẳng. Triệu Lạc Ương đứng bên cạnh khe núi, quan sát xung quanh để đảm bảo rằng mọi thứ đều diễn ra theo kế hoạch. Thời Cửu tiếp tục giám sát và hướng dẫn Triệu Lạc Ương, chuẩn bị cho thời khắc quyết định.

Khi Triệu Học Lễ và các thành viên đã vào vị trí, họ bắt đầu nhìn về phía chân núi, chờ đợi sự xuất hiện của sơn phỉ. Mọi người đều hiểu rằng sự thành công của cuộc mai phục này sẽ phụ thuộc vào sự phối hợp và quyết tâm của tất cả mọi người.

Sơn phỉ sắp đến gần, và mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến. Triệu Lạc Ương cảm thấy hồi hộp, nhưng cô cũng cảm thấy tự hào vì đã cùng cha và mọi người chuẩn bị cho tình huống này. Sự sống sót của họ phụ thuộc vào việc thực hiện kế hoạch này một cách chính xác và hiệu quả.

Trong lúc chờ đợi, tâm trạng của Triệu Lạc Ương có chút căng thẳng nhưng cũng đầy hy vọng. Cô tin rằng với sự chuẩn bị kỹ lưỡng và quyết tâm của cả nhóm, họ sẽ có cơ hội vượt qua được thử thách này.

Triệu Học Lễ đứng trước mặt Tống thái gia, ánh mắt tràn đầy lo lắng và quyết tâm. Ông đã quyết định rằng không thể chỉ chờ đợi số phận đến, mà phải hành động để thay đổi tình thế. Triệu Lạc Ương đã gợi ý cho ông về cách hành động quyết đoán và ngay lập tức, ông cảm thấy tầm quan trọng của việc thực hiện kế hoạch mà không chần chừ.

Triệu Học Lễ nói: “Tống thái gia, sơn phỉ đã gần tới, chúng ta không thể cứ như vậy ngồi chờ cái chết. Bọn họ là những kẻ sẵn sàng ra tay tàn bạo, và nếu chúng ta không hành động, chúng ta sẽ phải chứng kiến cái chết của những người thân yêu của mình. Đại gia có nhiều kinh nghiệm, chắc chắn có thể nghĩ ra cách giải quyết tốt hơn.”

Tống thái gia nhìn Triệu Học Lễ với vẻ nghi ngờ. Tống thái gia biết Triệu Học Lễ là người có kinh nghiệm và trí tuệ, nhưng việc ông ta vội vã tìm mình để cầu cứu có ý nghĩa gì? Tống thái gia có cảm giác rằng có điều gì đó đang bị che giấu.

Tuy nhiên, ông không có thời gian để phân tích nhiều. Tống thái gia cũng nhận ra rằng tình hình hiện tại rất nghiêm trọng và họ cần phải hành động ngay lập tức. Ông gật đầu, ra dấu cho Triệu Học Lễ tiếp tục.

“Như vậy,” Triệu Học Lễ nói tiếp, “Chúng ta cần phải thay đổi chiến lược. Nếu chỉ dựa vào việc cố gắng ngăn cản sơn phỉ, sẽ không có tác dụng gì nhiều. Chúng ta phải nghĩ cách để lừa dụ bọn họ vào bẫy, hoặc là dụ dỗ bọn họ vào một cái khe núi mà Triệu Lạc Ương đã chỉ ra. Đây là cơ hội duy nhất để chúng ta có thể kiểm soát tình hình.”

Tống thái gia nhíu mày, trong lòng bắt đầu xem xét kế hoạch của Triệu Học Lễ. Triệu Học Lễ nói rằng bọn sơn phỉ đang chuẩn bị tấn công với vũ khí sắc bén, và nếu không có sự chuẩn bị tốt, những người dân vô tội sẽ phải chịu thiệt thòi.

“Chúng ta có đủ thời gian để triển khai kế hoạch không?” Tống thái gia hỏi.

Triệu Học Lễ đáp: “Thời gian không nhiều, nhưng nếu chúng ta không hành động ngay lập tức, sẽ không còn cơ hội nữa. Để bảo vệ dân làng, chúng ta cần phải có sự đồng lòng và phối hợp tốt. Tôi đã cùng với Triệu Lạc Ương chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ chỉ còn việc thuyết phục đại gia.”

Tống thái gia suy nghĩ một lát rồi nói: “Được, ta sẽ cùng ngươi làm việc này. Nhưng chúng ta cần phải chuẩn bị cho mọi tình huống. Nếu như có sự cố xảy ra, chúng ta phải có phương án dự phòng.”

Triệu Học Lễ cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Tống thái gia đồng ý. Ông lập tức đi đến bên các thành viên trong nhóm, cùng với Tống thái gia truyền đạt kế hoạch và chỉ dẫn cho mọi người về cách thức tổ chức cuộc mai phục.

La Chân Nương, Dương lão thái, và những người khác bắt đầu di chuyển và chuẩn bị cho vị trí của mình. Triệu Lạc Ương cùng Thời Cửu tiếp tục chỉ dẫn và hỗ trợ các thành viên, đảm bảo rằng tất cả mọi người đều hiểu rõ nhiệm vụ của mình và sẵn sàng cho cuộc chiến.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, không khí trở nên căng thẳng. Mọi người đều hy vọng rằng kế hoạch sẽ thành công và họ sẽ có cơ hội sống sót. Triệu Lạc Ương nhìn về phía khe núi, nơi sẽ là điểm mai phục, và chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp diễn ra.

Thời Cửu tiếp tục quan sát tình hình và điều chỉnh kế hoạch khi cần thiết, trong khi Triệu Lạc Ương cố gắng giữ vững tinh thần và truyền cảm hứng cho những người xung quanh. Sự quyết tâm của cô và của cả nhóm là yếu tố quan trọng nhất để đối phó với thử thách này.

Khi sơn phỉ cuối cùng xuất hiện từ phía xa, tất cả mọi người đã sẵn sàng để đối mặt với chúng. Cuộc chiến sắp tới sẽ quyết định số phận của họ, và tất cả đều hy vọng rằng sự chuẩn bị kỹ lưỡng và quyết tâm của họ sẽ giúp họ vượt qua được nguy hiểm.

Triệu Học Lễ nhìn quanh một lượt, những người dân đang lo lắng và không biết phải làm gì. Ông nhận thấy sự nghi ngờ và sự bối rối trong ánh mắt của mọi người, nhưng sự quyết đoán và nghị lực của ông không cho phép ông dừng lại.

“Hiện tại, chúng ta không còn nhiều thời gian,” Triệu Học Lễ nói với giọng kiên định. “Chúng ta cần phải hành động ngay lập tức. Biện pháp này có thể giúp chúng ta giảm thiểu tổn thất. Nếu tất cả mọi người đồng lòng, chúng ta có khả năng tạo ra một cơ hội sống sót.”

Tống thái gia, sau khi nghe Triệu Học Lễ trình bày kế hoạch, cảm thấy đây là một chiến lược rất tốt. Tuy nhiên, ông vẫn cảm thấy cần phải thực hiện một vài điều chỉnh nhỏ để đảm bảo rằng kế hoạch có thể được thực hiện một cách hiệu quả nhất.

“Chúng ta cần phân công nhiệm vụ cho rõ ràng,” Tống thái gia lên tiếng, “Mọi người cần phải hiểu rõ vai trò của mình trong kế hoạch này. Chúng ta cần một người dẫn dắt sơn phỉ đến chỗ mai phục, đồng thời cần phải có những người khác sẵn sàng ở phía trước để tiếp tục gây rối và kéo dài thời gian.”

Dương lão thái, với sự kiên quyết và sự nhạy bén của bà, lên tiếng: “Đúng vậy, không thể chần chừ thêm nữa. Chúng ta cần phải hành động ngay. Còn lối thoát nào khác không? Có phải chỉ còn cách này thôi không?”

Bà quay lại nhìn các phụ nữ xung quanh với sự lo lắng trên gương mặt, tiếp tục: “Chúng ta không thể chờ đến khi sơn phỉ đến và cướp đoạt hết. Nếu chúng ta không hành động, họ sẽ không chỉ gϊếŧ các nam nhân mà còn cướp đi phụ nữ và trẻ em của chúng ta.”

Những lời của Dương lão thái khiến cho mọi người cảm thấy rùng mình. Họ biết bà nói đúng. Trong tình thế này, họ không có nhiều lựa chọn và cần phải hành động ngay.

Triệu Học Lễ nói: “Mọi người cần phải chia ra thành hai nhóm. Một nhóm sẽ thực hiện nhiệm vụ giả vờ chống cự và thu hút sự chú ý của sơn phỉ. Nhóm còn lại sẽ di chuyển nhanh đến vị trí mai phục và chuẩn bị sẵn sàng. Những người không tham gia vào hai nhóm này cần phải ở lại đây, sẵn sàng để hỗ trợ bất cứ lúc nào.”

Tống thái gia đồng tình và thêm vào: “Tôi sẽ chỉ huy nhóm giả vờ chống cự, còn Triệu Học Lễ sẽ phụ trách nhóm mai phục. Các bạn cần phải phối hợp chặt chẽ và không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào về kế hoạch của chúng ta.”

Mọi người lập tức bắt đầu phân công công việc và chuẩn bị. Triệu Lạc Ương cũng tham gia vào việc phân công và chỉ huy, giúp đỡ mọi người hiểu rõ vai trò của mình. Cô không chỉ làm theo kế hoạch mà còn động viên mọi người, giúp họ giữ vững tinh thần.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Triệu Học Lễ và Tống thái gia đứng trước mặt mọi người, truyền đạt sự nghiêm túc và quyết tâm của họ.

Dương lão thái nói với sự nghiêm túc: “Chúng ta đã làm tất cả những gì có thể để bảo vệ chính mình và gia đình. Bây giờ, chỉ cần chúng ta giữ vững niềm tin và chiến đấu đến cùng.”

Kế hoạch bắt đầu triển khai, và mỗi người đều thực hiện nhiệm vụ của mình với sự quyết tâm và hy vọng. Họ đều biết rằng số phận của họ phụ thuộc vào sự thành công của kế hoạch này, và họ đều hy vọng rằng với sự chuẩn bị kỹ lưỡng, họ có thể vượt qua được thử thách này.Nhận được phản hồi thông minh hơn, tải lên tệp cũng như hình ảnh và nhiều lợi ích khác.

**Triệu Lạc Ương** dẫn theo mọi người đến gần khe núi, nơi mà cây cối rậm rạp và địa hình lởm chởm giúp che giấu. Cô đưa tay chỉ về phía trước, nơi khe núi hẹp và sâu thẳm, một nơi lý tưởng để mai phục.

“Chúng ta sẽ ở đây chờ,” **Triệu Lạc Ương** nói với những người xung quanh. “Cha ta và các thúc thúc đã đi để chuẩn bị mọi thứ. Chúng ta cần phải giữ im lặng và cẩn thận, không để lộ dấu vết của mình.”

Mọi người nhanh chóng phân công công việc. Một số người bắt đầu thu thập đá và cây để làm chướng ngại vật, trong khi những người khác giúp nhau tìm những vị trí ẩn nấp tốt nhất. **Triệu Lạc Ương** hướng dẫn mọi người bố trí hòn đá xung quanh để tạo thành một lớp phòng thủ tự nhiên, nhằm giúp họ che chắn và tạo thuận lợi cho việc tấn công bất ngờ.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, **Triệu Lạc Ương** quay lại với những người đang chuẩn bị. Cô đưa tay lên miệng ra hiệu cho mọi người giữ yên lặng và tập trung. Cô cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, nhưng cũng thấy sự quyết tâm trong ánh mắt của mọi người. Họ đều biết rằng đây là cơ hội duy nhất của họ để sống sót, và họ không thể để cho bất kỳ điều gì làm mất cơ hội đó.

**Thời Cửu** đứng bên cạnh **Triệu Lạc Ương**, quan sát và hỗ trợ khi cần thiết. Hắn thầm đánh giá tình hình và cách bố trí của nhóm. Mặc dù không thể hiện ra bên ngoài, nhưng hắn cảm thấy hài lòng với sự chuẩn bị và tổ chức của nhóm.

“Chúng ta cần phải theo dõi sát sao động tĩnh xung quanh,” **Thời Cửu** nhắc nhở. “Khi sơn phỉ đến gần, hãy đảm bảo mọi người đều sẵn sàng và theo đúng kế hoạch.”

Một thời gian ngắn sau, từ xa, có thể nghe thấy tiếng động của bước chân và tiếng nói vọng lại. Mọi người trong nhóm **Triệu Lạc Ương** đều trở nên căng thẳng. Họ biết rằng sơn phỉ đang đến gần, và thời điểm quyết định đang cận kề.

**Triệu Lạc Ương** ra hiệu cho mọi người im lặng và chuẩn bị sẵn sàng. Cô cũng kiểm tra lại các vị trí của mọi người một lần nữa, đảm bảo rằng mọi thứ đều đã sẵn sàng cho cuộc đối đầu sắp tới.

Với sự chuẩn bị chu đáo và kế hoạch đã được thực hiện, **Triệu Lạc Ương** cùng với những người dân trong nhóm của mình có thể chỉ chờ đợi thời điểm quyết định. Sự hồi hộp và căng thẳng lấp đầy không khí, nhưng cũng có một niềm tin rằng kế hoạch của họ có thể mang lại cơ hội sống sót trong tình thế nguy hiểm này.

Khi tiếng động từ trên sườn núi truyền đến, mọi người lập tức cảm nhận được tình hình cấp bách. Triệu Lạc Ương chỉ huy nhóm của mình nhanh chóng tập trung và chuẩn bị.

Tống thái gia ra lệnh cho mọi người cầm đuốc và di chuyển xuống khe núi. Ánh sáng từ những cây đuốc không chỉ giúp mọi người nhìn rõ đường đi mà còn tạo ra những điểm chú ý giả, hướng dẫn sơn phỉ đến đúng chỗ mà họ muốn dẫn dụ.

“Cầm lấy cây đuốc, đi dọc theo khe núi,” Tống thái gia lặp lại lệnh của mình. “Nhớ phải giữ trật tự, không gây ra tiếng động lớn. Mọi thứ phải được thực hiện một cách chính xác.”

Bởi vì trời đã gần tối, khe núi trở nên tối tăm và dễ khiến mọi người lạc hướng. Nhưng với sự hướng dẫn của Tống thái gia và sự chuẩn bị chu đáo của Triệu Lạc Ương, nhóm đã sẵn sàng để đối mặt với thử thách sắp tới.

Triệu Lạc Ương kiểm tra lần cuối cùng các vị trí, nhắc nhở mọi người giữ im lặng và tập trung. Những người trong nhóm bắt đầu di chuyển vào khe núi, nơi đã được chuẩn bị từ trước với các chướng ngại vật và vị trí mai phục.

Khi sơn phỉ đến gần, ánh sáng từ các cây đuốc bắt đầu sáng lên từ xa, tạo thành một con đường dẫn dắt họ. Tiếng ồn và sự chuyển động của nhóm Triệu Học Lễ và Tống thái gia từ trên sườn núi đã thu hút sự chú ý của sơn phỉ. Những tên cướp này, theo bản năng, đều bị cuốn hút bởi ánh sáng và âm thanh, dồn tất cả sự chú ý vào đó.

Một khi sơn phỉ đã bị dẫn dụ vào khe núi, nhóm của Triệu Lạc Ương liền chuẩn bị cho cuộc tấn công bất ngờ. Đá được chất đống ở các vị trí chiến lược để làm chướng ngại vật, sẵn sàng để được ném xuống khi cần thiết.

Lệnh đã được đưa ra, mọi người đều sẵn sàng. Khi sơn phỉ tiếp cận, Triệu Lạc Ương ra lệnh cho mọi người giữ yên lặng và chỉ ra tín hiệu khi có dấu hiệu của sơn phỉ.

Tiếng bước chân của sơn phỉ ngày càng rõ ràng hơn, sự căng thẳng trong không khí trở nên dày đặc. Triệu Lạc Ương và nhóm của cô đều biết rằng mọi thứ phụ thuộc vào khoảnh khắc này. Họ chỉ cần chờ đợi thời điểm chính xác để thực hiện kế hoạch và có thể biến nguy cơ thành cơ hội sống sót.

Từng động tác đều phải được thực hiện chính xác, từ việc giữ im lặng cho đến việc ném đá để tạo ra chướng ngại vật. Sự phối hợp và tinh thần chiến đấu của mọi người là yếu tố quyết định cho sự thành công của kế hoạch này.

Đăng nhập