Chương 4
Đã được một tháng từ ngày chuyển vào Ly Thu Uyển.Hoàng Phủ Kỳ vẫn như vậy, vội vàng đến rồi đi, chưa từng lưu lại qua đêm.
Với y, nhiều lắm cũng chỉ ôm hôn đơn thuần.
Một ngày nọ, Hoàng Phủ Kỳ trong lúc uống say lại cợt nhả nói với y,
“Thu nhi nha, ta không bức ngươi, ta không cần ngươi đối ta giống như đối với những kẻ khác. Ta muốn ngươi thật tâm thương ta, bởi vì ta cũng thật tâm thương ngươi.”
“Văn An, ngươi quá chén rồi.” Nhìn kẻ say khật khưỡng đến mức nào rồi kia còn ngoan cố bò lên lưng ngựa, Ly Thu thực cảm thấy buồn cười.
“Thôi, đêm nay ngươi ở lại đây đi, như vậy rồi còn hồi cung sao được.” Ly Thu nửa đỡ nửa ôm Hoàng Phủ Kỳ quay về phòng.
“Thu nhi, trói ta lại, bằng không ta sẽ ăn ngươi mất.” Hoàng Phủ Kỳ mềm người nhào thẳng vào Ly Thu cực kỳ không đứng đắn mà nói.
“Nhưng ngươi là Ninh vương, sao ta dám trói ngươi được?!”
Ly Thu đỡ Hoàng Phủ Kỳ nằm lên giường, giúp hắn lau mặt đổi y phục.
“Thu nhi, Thu nhi, cho ta ôm ngươi ngủ được không?” Hoàng Phủ Kỳ vừa dứt lời đã vươn tay túm lấy thắt lưng Ly Thu, kéo một cái y liền như thế ngã vào lòng hắn.
“Được được được, ta nói không được sao? Ngài là chủ ngài là gia!” Ly Thu cởϊ áσ ngoài, liền nằm xuống một bên.
“Đừng, đừng gọi ta là gia, ta nói rồi, gọi là Văn An, Văn An ấy! Ngốc, gọi là gia nữa ta không mang điểm tâm cho đâu.”
Hoàng Phủ Kỳ cười khan một tiếng, lại kéo Ly Thu vào lòng ôm chặt.
Ly Thu cũng phì cười theo hắn, thì ra, Ninh vương này vẫn còn nhớ rõ câu uy hϊếp “điểm tâm” kia nhỉ!
Hoàng Phủ Kỳ cạnh bên chìm thật sâu vào giấc ngủ, khuôn ngực phập phồng hít thở đều đặn.
Ly Thu mở mắt ra, nương theo ánh trăng quan sát người thuần đơn ôm y ngủ say.
Hàng lông mi thật dài, đôi mắt nhắm nghiền, mũi cao anh tuấn, đôi môi mị hoặc, đường nét khuôn mặt rõ ràng.
Thật đẹp, đẹp hơn cả y nữa, một hoàng tử đẹp đến như thế sao lại nói thương y?
E rằng chỉ là nhất thời nông nổi mà thôi, qua một thời gian, nói không chừng sẽ chán, cũng không để ý đến nữa.
“Ngươi trẻ tuổi lại tràn ngập nhiệt huyết, ngươi có thể kiên trì cố chấp mà yêu. Nhưng ta thì không, trừ bỏ gương mặt cùng thân thể khiến người ta mê luyến này, ta không có gì nữa cả, đến cả tâm cũng không, ta có thể cho ngươi được gì đây? Ta không muốn một ngày bị người vứt bỏ như chiếc giày rách, rồi phải tự mình gom nhặt những mảnh vỡ lòng mình, ngươi hiểu không?”
Ly Thu nhìn gương mặt bất tri giác kề bên, nhẹ giọng nói, thanh âm tinh tế khẽ khàng luồn lách vào tận sâu đáy lòng, biến thành một vòng khóa chắc chắn vây chặt lấy bản thân.
Ly Thu nhắm mắt lại, cúi đầu tựa vào lộng ngực ấm áp của đối phương, tựa như một con mèo nhỏ lòng luôn bất an tìm nơi dựa dẫm.
Có người khẽ động hàng mi dài, rồi lại yên lặng trở lại.
Đêm đó, người này cùng người kia, ai cũng không biết đối phương rốt cuộc mang thứ tâm tình gì chìm vào giấc ngủ.
Hết thảy đều khắc trên từng bánh răng số mệnh, chuyển động vội vàng, không có lấy một cơ hội nhỏ nhoi để dừng chân hay hối hận.
Mặt trăng lấp ló nơi hải đảo
Gặp Thỏ ngọc
Ngọc thỏ sớm mọc chốn đông phương
Kìa mặt trăng rời hải đảo
Càn khôn rực sáng trong
Trăng sáng treo trời cao
Như Hằng Nga rời nguyệt cung
Thϊếp tựa Hằng Nga rời nguyệt cung
Như Hằng Nga hạ cửu trùng
Lặng lẽ Quảng Hàn cung
A ở Quảng Hàn cung
Quý phi thất sủng, cô độc mà oán hận.
Lần thứ ba nâng chén, chẳng thể dằn lòng mà uống cạn một hơi.
Rượu vào lòng buồn càng thêm sầu, mi mục tràn bi ai tâm ngập muộn phiền, một thân ứa những đau thương.
Giờ khắc này y là Dương Quý Phi.
Dáng người nhu mĩ, nhuần nhuyễn phô bày tư thái vảng vất men say liêu xiêu lòng người trên đài.
Dưới đài ánh mắt người ngây ngốc trông lên.
Hôm nay Nhị hoàng tử Hoàng Phủ Kỳ không tới.
Chỉ loáng thoáng vài vị khách thưa nhặt, hoặc giả là khách quý, hoặc giả, là khách quý không nên hạnh ngộ.
Hắn là đương kim Đại hoàng tử, Tấn vương Hoàng Phủ Hùng, tự Văn Kiến.
Vốn hắn tìm tới chỉ để xem mặt con hát được hoàng đệ hắn coi trọng.
Cái đó gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Vậy nên một kẻ hèn mọn bên người cũng không thể bỏ qua.
Song, chưa gặp chưa biết, gặp rồi tâm tình lại chỉ hỗn loạn hơn thêm.
Có lẽ bởi ‘Quý phi’ hôm nay thực mê người,
Có lẽ cũng vì đó là người của “đối gia”.[2]
Dù sao hắn cũng bỗng nhiên cảm thấy muốn đoạt lấy người kia, có lẽ cũng là chuyện không tệ.
Nam nhân hiếu thắng, đôi khi cũng chỉ là vài chuyện vô vị không duyên cớ.
Hắn chẳng tiếc gì, chỉ cần việc gì cũng có thể thắng được hoàng đệ kiêu ngạo kia, thế là được.
Diễn xong màn, Ly Thu quay lại hậu đài tẩy trang thay y phục.
Đột nhiên phía ngoài vọng vào tiếng nói lao xao.
“Hậu đài sao có thể ra vào tùy tiện như thế được.” Dường như là tiếng của sư phụ.
“Cút ngay, ngươi dám chặn đường đương kim Đại hoàng tử?”
“Ai u, gia, thỉnh thỉnh thỉnh…”
Không đợi Ly Thu phục hồi lại tinh thần, một bóng người đã lại gần đứng sát bên trái tay.
Người vừa tới mang theo ánh mắt nghiền ngẫm như đánh giá con mồi, quang mang ngạo mạn không thể kháng cự.
“Thu Quan Nhi, đêm nay liệu có hứng thú tiếp bản vương cùng ăn một bữa?”
“Gia để mắt tới tự nhiên là phúc khí của ta, nhưng là sợ đêm muộn không về lại khiến Ninh vương mất hứng.”
Ly Thu ra vẻ khổ não nhìn Hoàng Phủ Hùng cười cười, cả người một bộ dáng không thể tự làm chủ.
“Yên tâm, hôm nay Phụ hoàng triệu hắn ra ngoài thành làm việc, đêm nay sẽ không về đâu.”
Một câu nói ra khiến Ly Thu choáng váng mặt mày, xem ra, tránh không khỏi đêm nay rồi?
Thôi thì, binh đến tướng chặn, nước đến đắp đê, thế nào cũng được.
Dù sao, đã sớm quen rồi chẳng phải sao?
Chẳng qua nếu để người nọ biết được, có lẽ sẽ tức giận lắm.
Trong lòng cũng mơ hồ không muốn để hắn vì việc này mà phải bận tâm.
Ai ai chẳng biết quan hệ giữa Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử vô cùng căng thẳng.
Nếu chính mình lại đạp thêm một cược, chẳng phải lại càng thêm loạn?
Suy tính cân nhắc thoáng qua một chút, Ly Thu kéo khóe miệng thành một nụ cười vô hại thuận ý mà nói,
“Vậy tiểu nhân cung kính không bằng tuân mệnh.”
Hoàng Phủ Hùng nghe vậy cười hết sức đắc ý, trong lòng thầm vui mừng: Hoàng Phủ Kỳ, cái gì ngươi có ta cũng đều có thể!
Sớm ngày hôm sau, Ly Thu ngồi kiệu trở về Ly Thu Uyển.
Vừa chớm tới cửa liền nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn xám xanh.
“Tối hôm qua đi đâu?”
“Xã giao” Ly Thu đã mệt muốn chết, lại không thể tránh được người đang một mặt tức giận kia.
“Xã giao với hoàng huynh ta?”
“Biết rồi còn hỏi?” Bất tri bất giác Ly Thu cảm thấy mình bị Hoàng Phủ Kỳ chiều quá hóa hư, trước kia y nào dám dùng khẩu khí này nói chuyện cùng gia?
“Ngươi quên hiện tại ngươi là người của ta?” Xem ra, Nhị hoàng tử lần này ăn dấm chua cũng nhiều.
“Chưa quên, nhưng ngươi cũng biết đó là hoàng huynh của ngươi, ta dám cự tuyệt Tấn vương đường triều sao? Chỉ là thứ tiện dân, chẳng lẽ ta không muốn sống nữa à?”
“Vậy ngươi có thể cho người đi thông tri!” [3]
“Đi đâu thông tri? Tìm ai thông tri? Chờ được ngươi đến đầu cùng thân ta đã nằm đôi ngả rồi!”
“Ngươi cho hắn chạm vào người?”
“Cùng con hát ở một chỗ, không lên giường chẳng lẽ đắp chăn tâm tình thâu đêm?!” Ly Thu tức giận trả lời, tiện miệng lại nói nhỏ một câu “Trừ ngươi ra.”
Hoàng Phủ Kỳ không nói gì, lẳng lặng nhìn Ly Thu, một lát sau lại đột nhiên thấp giọng, “Thực xin lỗi”
Ly Thu giật mình, chưa kịp hiểu tại sao cái người cao cao tại thượng đáng lẽ ra phải nổi giận này lại chịu nghe y giải thích, đã bị kéo tuột vào lòng hắn, độ ấm cơ thể khiến y bỗng nhiên muốn khóc thật lớn, nhưng cuối cùng vẫn chỉ ngẩn ngơ mở to mắt, đầu óc trống rỗng.
Nước mắt này, y đã vứt bỏ rất lâu rồi.
Ly Thu thích cười, lúc nào cũng chỉ cười, cười lên hồn nhiên điềm đạm, nụ cười khiến cả sắt thép cũng hóa tơ mềm quấn quít.
Cũng như, chưa từng có người thấy nước mắt Ly Thu.
Bởi vì, nụ cười y cho người khác, mà lệ, y giữ cho riêng mình.
Đã từng, y nằm trong lòng sư ca, mặc kệ mọi thứ mà òa khóc, bởi chỉ có người kia hiểu hết đau đớn của y, oan ức của y, sợ hãi của y.
Sư ca tên Thanh Hàn, lớn hơn y ba tuổi, cùng phận vai đán .
Khuôn mặt thanh tú, mắt phượng nhỏ dài, dáng người yểu điệu, một linh nhân thực yêu mị.
Quý phi túy tửu của Ly Thu, chính là năm đó sư ca đích thân truyền thụ, bằng không y đã chẳng thể nhìn ra bi thương tủy mị trong đó.
Nhưng mà, Thanh Hàn là người cá tính cực điểm, mạnh mẽ, quật cường, cao ngạo, lãnh diễm vô cùng, khi đó người người ngưỡng mộ lan tới cả nửa kinh thành.
Bái thϊếp từ quý tộc hoàng cung đưa tới chưa bao giờ ngừng, nhưng y vẫn một mực xa cách, vì thế đắc tội không ít người.
Một nam tử thoát tục dường như lầm lẫn mà nhập vào hồng trần như thế, chung quy vẫn không tránh khỏi một chữ tình oan trái.
Không yêu thì thôi, một khi yêu rồi, chính là trả giá bằng cả sinh mệnh.
Ly Thu cũng mừng cho sư ca, người kia gia thế hiển hách, người kia tỉ mỉ săn sóc, người kia tình thâm ý trọng.
Chẳng màng là Thanh Hàn chỉ nhiễm lạnh ho khan đôi chút, hắn đều lo lắng tới mức bỏ hết mọi sự ở Giang Nam tự mình tới tận kinh thành.
Chỉ vì đưa một ngụm thuốc cho người trong lòng mình, Ly Thu đứng nhìn cũng thấy mắt ướt theo mà hạnh phúc.
Sau đó Thanh Hàn hạ quyết tâm cũng người kia rời khỏi, ly khai gánh hát, chặt đứt hậu lộ, nguyện cùng người kia bên nhau đời đời kiếp kiếp.
Khoảng chừng một năm sau, lại thấy y quay về, khắp người là vết thương, một người từng cao ngạo đến thế lại quỳ sụp xuống, cầu xin sư phụ thu nhận lại y vào gánh hát.
Ly Thu không hiểu, không hiểu vì sao sư ca thay đổi, thành người tiếu khán hồng trần [4], thành người hoan hỉ mà điên đảo chúng sinh, thành người bận bịu lưu luyến khắp các phủ đệ vương tôn quý tộc.
Nhưng Ly Thu biết, sư ca không vui vẻ. Vẻ bi thương sầu thảm cứ hiển hiện như thế, y nhìn thấy rõ ràng minh bạch, nhưng cũng không dám hỏi một lời.
Cứ thế, kết cục như đã được định sẵn, sư ca nhiễm tật bệnh, điều trị ra sao cũng không khỏi.
Đại phu nói là tâm bệnh, bất lực.
Ly Thu ôm Thanh Hàn khóc, khóc đến khản cả giọng, tới vài ngày không thể hát xướng, còn bị sư phụ phạt quỳ.
Thanh Hàn nuối tiếc yêu thương xoa đầu y, ánh mắt phiêu du thật xa chậm rãi nói,
“Yêu, chỉ là thứ nhất thời mà thôi. Với hắn mà nói, ta chỉ là một nam sủng nhỏ nhoi. Ta đã nghĩ rằng ta khác, ít nhất cũng hơn những người trong phủ hắn. Nhưng chưa được nửa năm ta đã bị gạt sang một bên cô độc hiu quạnh, nhìn hắn dùng hết ôn nhu đã từng mà yêu thương người mới. Vậy nhưng ta không muốn rời đi, dù chỉ có thể nhìn bóng dáng hắn thôi, ta đã thỏa nguyện rồi. Chỉ là, nước mắt người xưa sao bằng nụ cười người nay, một chút hiểu lầm hắn liền đem ta đánh tới sống dở chết dở, đuổi ta ra khỏi phủ. Thu nhi, ngươi ngàn vạn lần đừng học theo sư ca, lạc vào kiếp bi thương, vẫn chẳng thể nào xóa bỏ vết thương trong lòng.”
“Sư ca, ngươi còn yêu hắn không?”
“Yêu! Chỉ vì yêu hắn ta mới thành bất kham thế này” Thanh Hàn khóc, không nói gì nữa, ánh mắt như phiêu đi xa hơn, không ai biết trước khi y ra đi, lòng có còn ôm mối tưởng niệm những dịu dàng lưu luyến triền miên năm đó hay chăng.
Sau khi Thanh Hàn qua đời, Ly Thu không còn khóc nữa, toàn bộ nước mắt của y đã chôn vùi theo thân thể sư ca cùng hạ táng.
Y hát khúc Quý phi túy tửu, thấm vào lòng từng bị thương cùng ai oán vị quý phi thất sủng.
Bóng dáng Thanh Hàn như phảng phất trước mắt y, lần lần nhắc nhở y, hồng trần vô tình, ái tình vô dụng.
Chẳng trách, chẳng trách Thanh Hàn sau khi trở về chỉ muốn hát một khúc này.
Y cũng như Dương Quý Phi, đều thương tổn vì tình yêu, cuồng dại vì tình yêu.
Không lâu sau, người kia từ Giang Nam đến kinh thành, tới gánh hát tìm Thanh Hàn, nói muốn đưa y về.
Ly Thu lạnh nhạt nhìn người kia, lạnh lùng mà nói “Sư ca đã chết.”
Người kia sửng sốt, ngẩn ra, lảo đảo một chút, lại đứng vững trở lại.
“Táng ở đâu? Ta muốn gặp y.”
Người kia có đau không? Ly Thu tò mò nhìn biểu tình người kia, hy vọng ít nhất cũng có thể thấy một giọt nước mắt, nhưng là không hề có.
“Ta nghĩ y không muốn gặp ngươi, đi đi, đừng khiến cho y chết rồi còn không an tâm.”
“Thôi” Người kia quay đầu rời khỏi, không một chút lưu luyến, nhìn như tuyệt tình.
“Đáng giá sao? Hắn biết ngươi chết rồi, chỉ buông một tiếng ‘thôi’ là xong, đáng giá để ngươi yêu đến hủy hoại bản thân như thế sao? Đáng giá ngươi trước khi chết còn nhớ nhung hắn đến thế sao? Đáng giá sao? Sư ca sao lại ngốc thế chứ?”
Ly Thu lặng lẽ thở dài trong lòng với sư ca đã qua đời.
Y không hề biết, hàng mi người tuyệt tình quay đầu đi kia khẽ run lên, nước mắt chảy dài, đôi môi bị cắn tới bật máu.
Đau buồn nhất thế gian này, là khi hối hận đã không còn kịp, nhìn không thấy nụ cười người thương yêu khi xưa, ôm không được thân hình từng đêm đêm tựa vào lòng mình.
Thanh Hàn nở nụ cười, dưới địa phủ bình thản bước lên cầu Nại Hà, uống chén canh Mạnh Bà, không còn chút luyến lưu.
Thị thị phi phi, tình tình ái ái, phút cuối dùng sinh mệnh vẽ nên sóng lớn dâng cao, một lần vĩnh viễn rời xa, đổi lấy một giọt nước mắt chân tình, thế là đủ.
Thần tình khôi phục lại, người trước mắt đang dùng ánh mắt trong suốt mà nhìn y, phảng phất chảy tràn những ôn nhu.
Ly Thu chợt nghĩ, người kia năm đó, cũng là dùng ánh mắt như vậy nhìn sư ca.
“Từ mai không diễn xướng nữa, được không?” Hoàng Phủ Kỳ dè dặt cẩn thận hỏi Ly Thu.
“Được.” Trả lời thật rõ ràng, kỳ thực là cảm thấy quá mệt, hát xướng thực mệt mỏi.
Hoàng Phủ Kỳ vui vẻ nhoẻn miệng cười nói “Từ mai, ngày nào ta cũng sẽ tới đây với ngươi, yên tâm, sẽ không có ai ức hϊếp ngươi nữa.”
Ức hϊếp? Y sợ sao? Chưa từng bao giờ.
Y chỉ sợ trái tim nhen lên hy vọng, nhen lên mê luyến, nhen lên dựa dẫm lệ thuộc.
Y phát hiện lúc này y có chút sợ hãi con người dịu dàng này.
Bởi vì dịu dàng như thế, y không dám đáp lại, y không muốn giống như sư ca.
Tuyệt đối không muốn.
————————————
[1] Túy tửu: say rượu
[2] Đối gia: kẻ đối địch
[3] Thông tri: báo tin
[4] Tiếu khán hồng trần: cười ngắm hồng trần – bàng quan lạnh nhạt với mọi sự đời