Tất Cả Triều Thần Đều Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta Đang Ăn Dưa

Chương 33

Rõ ràng là ông ấy khổ hơn mà!

Chỉ có một đứa con trai như thế, đã không người nối nghiệp nữa rồi.

“Ngươi không tin đúng không?” Vân Võ Đế vẻ mặt ưu thương mà nhìn ông ấy: “Ngươi biết ở trong miệng tiểu công chúa, kết cục của trẫm là như thế nào không?”

“Lão thần không dám.”

Tiêu Quế Khanh nói như vậy, thật ra vẫn đang dóng lỗ tai lên nghe.

Vân Võ Đế sâu kín mà nói: “Tiểu công chúa nói sáu tháng sau trẫm phải chết bất đắc kỳ tử.”

Tiêu Quế Khanh khϊếp sợ!

“Sau đó bị trưởng công chúa dùng roi tiên thi.”

Tiêu Quế Khanh phẫn nộ!

“Cuối cùng trở thành bạo quân mất nước.”

Tiêu Quế Khanh không thể tin nổi.

Mất nước?

Mất nước gì?

Ai mất nước?

“Hoàng, Hoàng Thượng…” Tiêu Quế Khanh kích động đến lời nói cũng nói không rõ.

“Chuyện này không thể nào, không thể nào mà.”

Dù sao ông ấy cũng một lòng vì dân, nghe được những lời này còn khiến ông ấy khó có thể tiếp thu hơn cả chân tướng sự thật về việc con trai mình bị thương nữa.

Tiêu thiếu gia: “…” Cũng cám ơn nhé.

“Trẫm cũng hy vọng là không thể nào, nhưng những lời nói trong miệng tiểu công chúa, toàn bộ đều ứng nghiệm.”

“Hoàng thượng, không thể để mất nước, mất nước rồi, lão thần có lỗi với liệt tổ liệt tông, có lỗi với bá tánh trong thiên hạ.”

Tiêu Quế Khanh liền ngồi dưới đất mà khóc òa lên.

Ông lão tuổi không còn nhỏ nữa.

Khi khóc thật sự rất đáng thương.

Tâm trạng của Vân Võ Đế cũng rất bi thương.

Vua để mất nước, tuyệt đối không phải cách gọi mà người bình thường có thể chấp nhận được.

Vân Võ Đế có thể trấn định cho tới bây giờ, chứng minh ông rất tự tin, cũng là một vị vua mạnh mẽ.

“Cho nên.” Giọng điệu Vân Võ Đế kiên định: “Lão Tiêu, nếu thế cục đã loạn như thế, quân thần chúng ta cùng nhau làm ầm ĩ một trận, không chừng có thể cứu Đại Yến, dù sao chỉ cần trẫm không chết, nước Sở muốn phá biên giới của chúng ta không dễ dàng như vậy.”

“Đúng đúng đúng.” Tiêu Quế Khanh cuối cùng cũng bắt được cọng rơm cứu mạng mà đứng lên.

“Hoàng Thượng, ngài không thể xảy ra chuyện.”

“Cho nên trẫm cần thêm nhân lực.” Vân Võ Đế than vãn: “Vừa nãy ngươi cảm thấy nhi tử của ngươi thảm, ngươi cho rằng trẫm không phải người bị hại sao?”

“Nhàn phi ở hậu cung này nọ với Ngô thái y, coi cả hậu cung này trở thành vườn hoa của ả, còn tùy ý dùng thuật Vu Cổ.”

“Nếu không trẫm sao có thể không chịu đựng nổi tên chó má Tào Quốc Sĩ kia nữa?”

Suy nghĩ của Tiêu Quế Khanh chấn động.

“Hoàng Thượng, người chịu chỉnh đốn triều đình thật sao?”

Nhìn ánh mắt trông đợi của Tiêu Quế Khanh, Vân Võ Đế có hơi chột dạ.

“Lão Tiêu à, không phải trẫm không muốn thực thi những cải cách đó của ngươi, nhưng đó không phải là vì triều đình không ổn định sao, thực thi cũng chẳng đổi được gì.”

“Nhưng hiện tại!”

“Chúng ta nhất định phải đánh cược một phen, dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn cảnh mất nước.”

Tiêu Quế Khanh kích động.

“Chẳng qua chúng ta cần phải bước đi ổn định một chút.”

“Hoàng Thượng, lão thần đã hiểu.” Tiêu Quế Khanh thận trọng gật đầu.

“Lão Tiêu, trẫm giao cho ngươi một nhiệm vụ trước, giúp trẫm nắm chuôi của Tào Quốc Sĩ.”

“Đã rõ.”

Nếu nói trước kia Tiêu Quế Khanh nản lòng thoái chí, nhưng hiện tại đã xác định được rằng hoàng đế có cùng ý tưởng với mình, chẳng qua là cố kỵ rất nhiều nên ông ấy đã có niềm tin.

“Chuyện của con trai ngươi, trẫm sẽ an bài thái y đi xem xem, chưa chắc là không được thật.”