Viễn Cổ Cuồng Tình

Chương 18: Chơi thu - xuân tình H (thượng)

(*) Chơi chữ: cảnh tình xuân sắc lúc đi chơi vào mùa thu

Thời tiết hôm nay tốt hiếm có, làn gió nhè nhẹ gần như ngừng lại, ánh mặt trời vàng rực rỡ treo cao trên bầu trời xanh thẳm, tia lửa bắn ra bốn phía.

Trải qua hơn mười ngày điều dưỡng, cơ thể Đồng Thoại chẳng những hoàn toàn bình phục, hơn nữa dường như còn nhờ họa được phúc, trở nên càng khỏe mạnh rắn chắc hơn, vào lúc gió lạnh thổi cũng không động một chút liền run rẩy.

Thế là nàng quyết định vào ngày lành này, dưới ánh Mặt trời tươi sáng, mang đầy đủ đồ ăn cùng A Kỳ đi chơi thu.

A Kỳ mang nàng đi vào một sơn cốc nở đầy hoa cúc dại, nghe nói đây là nơi A Kỳ đã phát hiện ra khi đi hái trái cây cho nàng, cũng vào thời điểm xảy ra sự kiện trúng độc.

Ánh mặt trời màu vàng ấm áp chiếu xuống toàn bộ khe suối, hoa cúc dại nở rộ vô cùng rực rỡ, mùi hương thanh nhã thoang thoảng trong không khí. Nếu không phải nơi đây không có nước nóng để tắm rửa, Đồng Thoại thật muốn chuyển nhà.

Cảnh tiêu điều của mùa thu hoàn toàn thấy ở đây, trong đồng hoa cúc dại thỉnh thoảng lại có vài loại động vật nhỏ đáng yêu xuất hiện, rất là khôi hài.

Nhưng ── cách bọn họ trong phạm vi 200 mét không có một con vật sống nào dám tới gần, nguyên nhân chính là vì người đang há mồm to gặm thịt trước mặt này.

A Kỳ không cần phải đe dọa thừa thãi, hơi thở nguy hiểm trên người tự nhiên tản ra khắp xung quanh. Đối với toàn bộ sinh vật còn sống mà nói, hắn chính là mãnh thú đáng sợ nhất.

Cùng A Kỳ chung sống hơn bốn tháng, dưới sự ân cần dạy dỗ của nàng, A Kỳ đã kiềm chế lại rất nhiều. Ngoại trừ lúc cần thiết phải ăn, hắn không hề lạm sát sinh linh vô tội, quan trọng nhất là dưới sự ngăn cản của nàng, hắn không còn tấn công người vượn nữa, làm cho trách nhiệm nàng để trong lòng cuối cùng cũng được thả lỏng.

A Kỳ ăn thịt xong, hướng về phía nàng nhếch miệng cười, chỉ chỉ dòng suối nhỏ cách đó không xa.

“Quá lạnh, ta không đi, muốn đi ngươi tự đi.”

Đồng Thoại lắc lắc đầu, cho dù mặt trời trên đỉnh đầu vô cùng chói chang nhưng nước suối mùa thu này cũng rét lạnh thấu xương. Thân thể của nàng tuyệt đối không thể chịu đựng nổi. Nói đi cũng phải nói lại, A Kỳ bị lửa nóng hong lâu như vậy, vì sao năng lực chống lạnh không hề suy giảm chút nào? Nàng nheo mắt lại, nhìn về phía dòng suối nhỏ.

Có vẻ A Kỳ hoàn toàn không có cảm giác rét lạnh, ở trong dòng suối nhỏ mà thoải mái tẩy rửa thân thể. Dưới ánh mặt trời, từng giọt nước lấp lánh ánh sáng lướt qua vòm ngực nở nang của hắn, đến bụng rắn chắc, cuối cùng ẩn vào khu rừng màu xanh đen rậm rạp kia.

Đồng Thoại gần như mê muội thưởng thức, bỏ khuôn mặt A Kỳ qua một bên, màu da cùng bộ lông rậm rạp cũng không nói tới, cấu trúc cơ thể hắn chỉ có thể dùng hai chữ “Hoàn mỹ” để hình dung, tất cả tỉ lệ đường nét trên cơ thể đều là phân chia theo tỉ lệ tốt nhất ── Tỉ lệ hoàng kim.

Từng khối cơ bắp có đường cong rõ ràng lại không quá khoa trương, xương cốt phân bố vừa đúng, xem vẻ bề ngoài, đây là một tác phẩm nghệ thuật có thể làm cho nghệ thuật gia phải say mê, thân thể nam tính mà mọi phụ nữ đều điên đảo.

Nàng nhếch khóe miệng lên, chỉ tiếc, A Kỳ là một người không có giới tính.

Thở dài, nàng duỗi eo lười biếng, nằm trên da thú, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ đến, mình đã từng háo sắc như vậy mà cũng sẽ cam tâm tình nguyện thích một người không có giới tính, thật sự là thế sự khó lường! Mí mắt dần dần có chút nặng nề hơn. . . . . .

Khi A Kỳ tắm rửa sạch sẽ trở về, Đồng đã ngủ rồi, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, mang theo nụ cười mỉm ngọt ngào, nhịn không được cúi xuống nhẹ nhàng liếʍ một chút, ôm nàng cũng dần dần ngủ.

Mặt trời dùng hết sức chiếu rọi đôi tình nhân đang ôm nhau mà ngủ —cho bọn họ sự ấm áp, quan tâm nhất.

Hàng lông mi dày cong vυ't của Đồng Thoại run run, thức dậy. Vừa quay đầu, A Kỳ đang nằm nghiêng bên cạnh, bộ dạng dường như ngủ rất sâu, xem ra trong khoảng thời gian này, vì chăm sóc cho nàng lúc bị trúng độc, hắn đã mệt muốn chết rồi.

Bàn tay nhỏ nghịch ngợm lướt qua gương mặt xanh đen của hắn, chiếc mũi cao thô, cái miệng thật lớn, còn có hai cái răng nanh trắng, lưu luyến vuốt ve hồi lâu, lại tiếp tục đi xuống. Trên l*иg ngực cường tráng của A Kỳ cũng có hai hạt màu xanh đen như hai hạt đậu nhỏ, bởi vì màu sắc của nó và màu da quá giống nhau, nếu không nhìn thật kỹ còn tưởng rằng không có gì cả.

Một tia sáng tà ác lóe lên trong mắt nàng, A Kỳ thưởng thức nàng vô số lần, bây giờ có phải nên đến lượt nàng dâʍ ɭσạи lại A Kỳ hay không? Thật muốn nhìn xem phản ứng của A Kỳ một chút.

Bên môi của nàng nổi lên một nụ cười giả tạo, cúi đầu, há miệng ngậm một hạt đậu dùng sức mυ'ŧ vào, một bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn viên đậu khác, bàn tay còn lại to gan hơn, từ cái mông của A Kỳ di chuyển đến lỗ nhỏ bài tiết của hắn xoa vòng quanh trêu chọc.

Hơi thở của A Kỳ lúc đang ngủ say bây giờ bắt đầu dồn dập lên, thân thể cũng nhẹ nhàng rung động, không nhịn được hướng đến người nàng cọ xát. Đồng Thoại đắc ý nhướng mày, cố gắng nhớ lại các loại tài liệu sắc tình đã từng xem qua, trong miệng bận rộn không hề dừng lại.

Dần dần, nàng cảm giác có một thứ gì đó nóng như lửa, càng ngày càng cứng chạm vào bụng nhỏ của nàng. Trong lòng kinh ngạc, vội vàng đứng dậy, Oh, My God, nàng. . . . . . Nàng. . . . . . Nàng nhìn thấy từ trong rừng lông xanh đen rậm rạp của A Kỳ lộ ra một cây côn ŧᏂịŧ lớn khoảng ba bốn tấc thô to màu xanh đen, phần đầu cực lớn có màu đỏ sậm, trên thân nổi đầy gân xanh. Vô cùng rõ ràng, đây. . . . . . đây. . . . . . Chính là . . . . . Bộ . . . . . Bộ phận nam tính đặc trưng A Kỳ!

Không đúng, nàng đã sớm dùng tay sờ qua hạ thể A Kỳ, lúc ấy ngoại trừ bộ lông thô cứng bên ngoài, còn lại thật trống trải, cái gì cũng không có! Nàng hoảng hốt nhanh chóng dùng tay hướng về rừng lông của A Kỳ tìm kiếm. Chạm vào chính là gốc rễ côn ŧᏂịŧ nóng như lửa của A Kỳ, còn có hai túi tinh hoàn lớn mềm mềm hai bên.

Điên rồi! Chẳng lẽ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của A Kỳ giống như một loài động vật nào đó trong tự nhiên, khi không động dục liền giấu trong cơ thể, động dục mới từ từ vươn ra?! A ── mất công nàng trước đây còn tự cho rằng A Kỳ không có công cụ xâm phạm.

Theo như tình hình trước mắt, cái thứ vừa thô lại lớn này tuyệt đối có năng lực xâm phạm mạnh mẽ! Đồng Thoại không nhịn được muốn hét lên, trừng mắt nhìn cái vật to lớn đang dựng lên kia, thật lâu không dời tầm mắt ra được.

Trừng mắt lại trừng mắt, nàng bắt đầu suy nghĩ miên man.

Nàng xem qua rất nhiều phim cấm, cũng thu thập rất nhiều hình ảnh, nhưng chưa từng nhìn vật thật ở gần như vậy. Lần ở quán bar câu dẫn đàn ông không tính, tối lửa tắt đèn cái gì cũng không thấy rõ, đâu giống như hiện tại, không chỉ là ở giữa ban ngày, ánh mặt trời còn vô cùng rực rỡ.

Theo như hình ảnh trước mắt, vật lớn này xấu xí, dữ tợn, nhưng giống y như chủ nhân của nó, lại cực kỳ cường hãn, khoẻ mạnh.

Nhìn nó, trong đầu Đồng Thoại nhanh chóng hiện lên vô số đoạn phim cấm kịch liệt, giấc mộng đã từng nghĩ đến lại bắt đầu hiện lên, toàn bộ máu sói trong người sôi trào, miệng lưỡi đều khô.

Thử đi! Thử một lần đi! Ngươi không phải vẫn luôn muốn thử cảm giác nam nữ làʍ t̠ìиɦ này sao? Huống chi A Kỳ là người đàn ông của ngươi, hắn thích ngươi, ngươi cũng thích hắn, hai người đều thích nhau làm chuyện này là vô cùng hợp lý, huống chi các ngươi không phải còn muốn sinh sản thế hệ sau hay sao? Trong đầu, một tiểu ác ma Đồng Thoại phe phẩy cái đuôi nhòn nhọn không ngừng dùng lời nói tà ác dụ dỗ. Đầu óc Đồng Thoại choáng váng, vô thức vén váy da thú lên, nhẹ nhàng ngồi lên người A Kỳ. Khi nàng thử dùng thăm dò bên dưới, nhẹ nhàng cọ vào đỉnh gậy thịt nóng rực kia, thắt lưng tê rần nóng lên, một dòng nước ấm quen thuộc ồ ạt chảy xuống.

Đồng Thoại cảm thấy hơi giật mình vì thân thể mẫn cảm phản ứng kịch liệt, nhưng liền tập trung tư tưởng thăm dò bí ẩn bên dưới.

Nàng run rẩy nhắm ngay vật lớn kia chậm rãi ngồi xuống, mặc dù đã có bôi trơn nhưng lối đi chặt chẽ vẫn nuốt vào vô cùng khó khăn, từng trận đau đớn khiến nàng muốn đầu hàng bỏ chạy. Trên sách nói quả nhiên không sai, lần đầu tiên sẽ rất đau, đau dài chi bằng đau ngắn, nàng cắn răng một cái, dứt khoát nhanh chóng ngồi xuống.

“A, đau quá!”

Nàng phát ra tiếng kêu đau đớn, bên dưới bị xé rách đau đến run rẩy. Ngoại trừ đau đớn, nàng còn cảm thấy lối đi bên trong bị căng ra đến cực hạn, bụng nhỏ cũng căng trướng vô cùng khó chịu.

Đây là cảm giác lần đầu tiên bị cắm vào lấp đầy sao? Sao lại đau như thế? Trướng như thế? Khó chịu đến như thế? Con mẹ nó! Đồng Thoại hối hận muốn chết, mới chỉ cắm vào không động đã đau muốn chết, nếu chuyển động nữa chẳng phải muốn lấy mạng của nàng sao? Thôi thôi, nàng nghĩ cả đời cũng không cần làm tiếp loại chuyện này .

Đồng Thoại vô cùng thất vọng muốn lui lại, nhưng bất đắc dĩ vì dưới bên dưới đã siết thật chặt, nàng dùng hai tay chống lên bụng A Kỳ, khó khăn hướng lên trên rút người ra. Bên tai đột nhiên nghe được một tiếng gầm trầm thấp, sau đó là một trận trời đất quay cuồng, cả người bị đè trên da thú.

A Kỳ không biết đã tỉnh từ lúc nào, đôi mắt vàng xanh hung hăng trừng nàng, trong mắt có chật vật, xấu hổ buồn bực, khϊếp sợ, còn có cả cuồng nhiệt.

Đồng Thoại lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt như vậy, nàng có chút sợ hãi, còn có chút chột dạ, nhẹ nhàng mà thật cẩn thận dùng tay đẩy đẩy cái bụng của A Kỳ, lắp bắp nói, “A. . . . . . A Kỳ, ngươi. . . . . . Ngươi đừng tức. . . . . . Tức giận , ta. . . .?? Ta cũng không. . . . . . Không muốn làm. . . . . . Làm, ngươi. . . . . . . . . . . Rút nó ra ngoài đi. . . . . . Thực xin lỗi.” Nàng ám chỉ liên tục đẩy đẩy cái bụng hắn.

Giống như là lĩnh ngộ được ý của nàng, A Kỳ đột nhiên hướng nàng cười quái dị, sau đó bắt đầu rút ra từ từ.

Vật của A Kỳ thật là quá lớn, cho dù là thong thả rút ra, vẫn có cảm giác xé rách đau đớn, may mắn ── may mắn không cùng hắn tiếp tục làm, cũng may mắn hắn không hiểu chuyện tìиɧ ɖu͙©. Cảm giác gậy lớn trong cơ thể sắp được rút ra, Đồng Thoại an tâm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà ngụm khí chưa thở ra hết, đột nhiên cái mông rắn chắc của A Kỳ áp xuống, cây gậy lớn nóng bỏng, mạnh mẽ lại đầy khí thế mà xông thẳng vào, đâm tới bên trong tử ©υиɠ.

Tiếng thét thê lương chói tai cùng tiếng rít gào đầy thoải mái dường như vang vọng trên không sơn cốc cùng một lúc. . . . . .