Viễn Cổ Cuồng Tình

Chương 16: Gặp nạn trong rừng cây (hạ)

Trong bụi cây đi qua đi lại, Đồng Thoại có chút nhàm chán. Đột nhiên, trước mắt hiện lên đốm đốm màu đỏ, phía trước, màu đỏ chói mắt trong bụi cây phía trước là cái gì? Nàng tò mò đi vài bước, vén nhánh cây ra nhìn.

Một bụi cây tươi tốt có mười mấy quả, tròn tròn, đỏ đỏ to bằng nắm tay nàng, như một đám đèn l*иg nhỏ màu đỏ.

Ha, đây không phải là trái cây đỏ nàng bảo A Kỳ đi hái sao? Bình thường vẫn luôn ăn quả có sẵn, hôm nay nàng cũng phải lao động, tránh cho về sau thực sự trở thành một cây củi mục.

Nàng vui vẻ đưa tay hái một trái cho vào miệng gặm, ngọt ngọt, ăn thật ngon, nhưng hương vị không thơm bằng quả đã ăn lúc trước, có thể nguyên nhân là do khí hậu thay đổi. Không nghĩ nhiều, ăn xong một quả, nàng nâng váy da thú, thành thạo đem toàn bộ trái cây hái bỏ vào.

Thật lâu không có vận động, vừa rồi ngay cả chạy cũng hao hơn phân nửa sức lực. Đồng Thoại cảm thấy có chút mệt mỏi, liền tìm một chỗ khô ráo ngồi xuống.

Phù ── nàng thở một hơi thật dài, duỗi thẳng hai chân. A Kỳ sao còn chưa tới? Mặt trời không bao lâu nữa sẽ xuống núi, nàng có chút không kiên nhẫn mà nói thầm.

Trong lúc chờ, không khí đột nhiên xuất hiện một tia dao động dị thường, bụi cây bốn phía không biết từ khi nào rơi vào yên lặng chết chóc. Đồng Thoại hơi hơi bất an nhìn chung quanh , lúc này, bụi cây đối diện bỗng nhiên động động, vang lên các thanh âm lạo rạo rất nhỏ, hình như có thứ gì ở đó.

“A. . . . . . A Kỳ sao?”

Đồng Thoại thử thăm dò nhẹ giọng gọi.

Trả lời nàng là âm thanh lạo rạo ở bụi cây đối diện càng lúc càng vang lên kịch liệt.

“A Kỳ, là ngươi sao, không. . . . . . Không được làm ta sợ. . . . . .” Nàng hoang mang đứng lên, đôi mắt nhìn chằm chằm theo dõi động tĩnh đối diện.

Lùm cây phía trước lại dao động một trận kịch liệt, cành cây tách ra hai bên, từ bên trong một thân ảnh cao lớn chắc nịch chậm rãi bước ra.

Trên da lông nâu tối màu là từng vòng hoa văn nhàn nhạt, chân phía trước to lớn rắn chắc, chân sau ngắn nhỏ, cái đầu thật lớn, miệng rộng chảy đầy nước dãi có hai cái răng nanh dài hơn một thước, đôi mắt tàn bạo hung ác bắn ra tia đói khát tham lam, đó rõ ràng là một con hổ răng kiếm trưởng thành đang đói!

Trong nháy mắt, đầu Đồng Thoại ‘’Ong’’ một tiếng, ngơ ngác mà nhìn mãnh thú thật lớn chậm rãi tới gần nàng.

Một mùi tanh hôi trực tiếp xông tới, nàng dùng sức há miệng muốn kêu cứu mạng, nhưng cổ lại giống như bị ai bóp chặt, kêu không ra một chữ, bên tai chỉ nghe được thanh âm trái tim “Thịch —thịch —— thịch” đập mạnh, tiếng đập càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn. . . . . . Trong trời đất giống như chỉ còn lại một loại thanh âm này.

Con mồi trước mặt này chưa bao giờ gặp qua vì sao chẳng những không trốn, ngay cả cử động cũng không động một chút, chẳng lẽ nó rất lợi hại sao? Đồng Thoại như một cọc gỗ khiến cho hổ răng kiếm trong lúc nhất thời trở nên do dự.

Nó dừng bước chân nguy hiểm lại mà trừng mắt nhìn con mồi trước mặt, đánh giá lại thực lực của đối thủ lần nữa.

Sự cẩn thận của hổ răng kiếm làm cho Đồng Thoại thiếu chút nữa bị dọa vỡ mật có cơ hội hoàn hồn.

“Không được hoảng, không thể sợ, không hoảng hốt, không sợ, không sợ, hít sâu, tiếp tục, từ từ hít sâu lại lần nữa —”

Từ trong sự sợ hãi thình lình xảy ra Đồng Thoại chậm rãi hoàn hồn, từ đáy lòng nàng không ngừng nói chuyện với chính mình, liều mạng làm cho bản thân tỉnh táo lại.

Nàng cũng nhìn chằm chằm vào đôi mắt hổ răng kiếm, trong đầu hoảng hốt nhớ tới có người từng nói, động vật sợ nhất là có người nhìn chằm chằm vào đôi mắt nó. Không có thời gian để phân tích là thật hay giả, dù sao ngựa chết cũng như ngựa sống, hy vọng có thể dùng ánh mắt hung ác đánh bại nó!

“Gào ──” Hổ răng kiếm phát ra tiếng rít gào không kiên nhẫn, gió tanh nổi lên bốn phía, bụi cây xung quanh bị chấn động đến run run, vô số lá cây rơi xuống, ở giữa vang lên một loạt âm thanh, tất cả đều là của chim thú ẩn nấp gần đó chạy trốn khắp nơi phát ra .

Sắc mặt Đồng Thoại trở nên trắng bệch, tay phải nắm chặt một quả đỏ, “Không sợ, không sợ, ta cũng có vũ khí, xưa có Võ Tòng đánh hổ, nay có Đồng Thoại đánh hổ! Là người đều có thể đánh hổ!” Nàng không ngừng an ủi chính mình, dùng sức ổn định đầu gối đang phát run.

Rốt cục, con hổ răng kiếm đói khát không thể nhẫn nại được nữa, lại một tiếng rít gào, thân thể mạnh mẽ nhảy dựng lên, hướng nàng hung tợn xông tới.

“Má ơi!”

Đồng Thoại nhanh tay lẹ mắt, thét chói tai, dùng sức ném trái cây trong tay, thân mình nhỏ nhắn chui dưới bụng hổ răng kiếm, chân chạy như điên tới cây đại thụ phía sau lưng.

Thừa dịp con hổ còn chưa xoay người, tay chân cùng sử dụng, liều mạng trèo lên. Nhưng bất đắc dĩ là thân cây quá thô to, mà tay chân nàng lại đang phát run lẩy bẩy, chỉ leo trên vài cái cũng không thể.

Vốn dĩ nhất định phải vồ được lại thất bại, miệng há ra còn bị một thứ gì đó thật cứng đυ.ng trúng , hổ răng kiếm cảm thấy tôn nghiêm vương giả của mình bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ một cách nghiêm trọng, “Gào gào gào” rít gào liên tục vài tiếng thể hiện phẫn nộ cùng bất mãn của nó.

Nàng không phải Võ Tòng! Võ Tòng đánh cũng không phải hổ răng kiếm nha! Đồng Thoại sợ tới mức cả người run run, nước mắt nước mũi chảy xuống, nhìn hổ răng kiếm đang phẫn nộ xoay người hướng nàng xông lại.

Giờ phút này, thân cây thô to cuối cùng cùng thể hiện tác dụng độc đáo của nó, hổ răng kiếm hướng bên phải lao tới, nàng vội vàng hướng bên trái đại thụ trốn; hổ răng kiếm nhảy phía bên trái, nàng hướng thân cây bên phải trốn. Hổ răng kiếm liên tục chụp hụt bốn năm lần, nhịn không được nôn nóng vẩy cái đuôi, bắt đầu thong thả di chuyển vòng quanh đại thụ.

Đồng Thoại thấy con hổ răng kiếm này với vài lần cũng không vồ được nàng, sợ hãi trong lòng giảm một chút, thật cẩn thận đi theo bước di chuyển của hổ răng kiếm.

Chuyển chuyển, nàng cảm thấy có chút choáng, cơ thể cũng dần dần cảm thấy lạnh, tay chân càng ngày càng không có sức lực. Nàng đang bị làm sao vậy? Vì sao A Kỳ còn chưa tới?

Họa vô đơn chí, trên đời này việc xui xẻo không có tận cùng, chỉ có càng xui xẻo hơn, trong lúc di chuyển, Đồng Thoại không chú ý rễ bên dưới gốc cây, dưới chân mềm nhũn, cả người ngã ra bên ngoài thân cây.

Hổ răng kiếm mừng rỡ khôn xiết, gào lớn một tiếng, hướng về con mồi khát vọng đã lâu mà nhào tới cắn.

Không kịp tránh né, “A Kỳ!” Đồng Thoại thét một tiếng thét thê lương chói tai, tuyệt vọng sợ hãi mà nhắm mắt lại.

Một tiếng rống giận vang lên khắp khu rừng cổ đại, sau đó rừng cây lại trở về sự yên tĩnh vốn có.

Âm thanh rống giận quen thuộc kia truyền vào trong tai, đó là âm thanh của A Kỳ, A Kỳ đã tới cứu nàng! Đồng Thoại mừng như điên mở mắt, lại nhìn thấy một cảnh tượng thảm thiết làm nàng cả đời khó quên.

A Kỳ ── A Kỳ dùng thân thể của hắn chặn cú cắn mạnh mẽ của hổ răng kiếm!

Đầu hổ răng kiếm bị A Kỳ dùng cánh tay cứng rắn chặt đứt từ cổ, vẫn đang giữ tư thế há miệng lớn cắn trên l*иg ngực A Kỳ, răng nanh thật dài cắm vào ngực hắn, xuyên qua phía sau lưng lộ ra một đoạn răng trắng hếu, máu đỏ như dòng suối nhỏ uốn lượn chảy xuống, đó là máu của A Kỳ, lần đầu tiên nàng nhìn thấy máu của A Kỳ.

“A. . . . . . Kỳ. . . . . .” Đồng Thoại khó nhọc ngồi dậy, cả người run run, thân thể lạnh lẽo giống như khối băng.

Thân thể giật giật A Kỳ, tay phải túm lấy đầu hổ, dùng sức một chút, mạnh mẽ đem răng nanh rút thẳng ra khỏi l*иg ngực.

Răng nanh trắng tinh dính một dòng máu màu đỏ tươi, nhuộm đầy hai mắt Đồng Thoại. Nàng khẽ gọi một tiếng, thân mình mềm mại ngã xuống mặt đất, rơi vào hôn mê.