Chương 1
Dịch: pastelxduck***
Khi dòng thời gian đã lãng quên loài Rồng,
Khi hỗn loạn và sự tàn phá đã là thường lệ,
Cô gái với sức mạnh trời cho sẽ trở thành "người được chọn".
Vận mệnh phù thuộc vào sự lựa chọn,
Qua tấm gương cô lấy được phần thưởng thuộc về mình,
Một sức mạnh để thay đổi thế giới,
Hướng tới nền hòa bình dài lâu
Thế giới mà những con rồng chưa bao giờ biến mất.
-----------------------------------------------------------------------------
Một ngày nữa lại sắp trôi qua, mặt trời dần lặn xuống khu rừng Orakest. Trán Eli lấm tấm đầy mồ hôi bởi hơi nóng của mùa hè bốc lên từ mặt đất. Chẳng có gió cũng chẳng có nước để hạ bớt cái nóng này.
Màu xanh của cây phủ rậm cả hàng dài nhưng chỉ những thương buôn mới thường tới lui chỗ cánh bìa. Chẳng còn gì đáng kể trong rừng, ngoại trừ những con thú sống ở đây. Tuy nhiên, cho những người không muốn phải sống theo cái chế độ phân biệt cấp bậc ở những thị trấn lớn, một số làng nhỏ đã mọc lên rải rác khắp vương quốc. Và người dân ở những nơi này chỉ có thể sống dựa vào thiên nhiên.
Người thợ săn từng sống trong một ngôi làng nhỏ yên bình nằm ngoài vùng ngoại ô của lâu đài, nhưng đã rời bỏ cuộc sống êm đềm đó từ lâu. Giờ đây, anh đang cư ngụ trong thị trấn, nơi trái tim của vương quốc. Được cha huấn luyện từ nhỏ nên anh là người duy nhất của Hội đồng có khả năng một mình băng ngang qua Lãnh địa Vua an toàn.
Sau hàng giờ đi bộ, Eli rốt cuộc cũng tới được gốc cây anh đã đánh dấu con trăng trước, có nghĩa là chỉ cần đi vài giờ nữa anh có thể về tới nhà. Cuốc bộ nửa ngày liền không nghỉ ngơi, giờ anh không thể không dừng lại và làm đầy bụng.
Để bộ dụng cụ đi săn dưới gốc cây, Eli rút thanh gươm của mình ra, dựng nó dựa vào gốc cây, thò tay vào túi tìm lại ổ bánh mì anh đã để dành cho chặng cuối của chuyến đi. Eli ngoạm vài miếng, ổ bánh mì nhanh chóng hết sạch. Anh uống nước từ bi đông, dốc cạn cho đến giọt cuối cùng rồi quay lại chỗ cái cây, tranh thủ chợp mắt trước khi tiếp tục lên đường về nhà.
Vài phút trôi qua trước khi một tiếng khóc xé thủng bầu không khí yên ắng của cánh rừng. Eli giật mình mở mắt, cẩn thận lắng nghe những âm thanh xung quanh cánh rừng. Tiếng kêu phát ra từ bên trái, chậm rãi đứng dậy, anh cầm lấy thanh kiếm của mình, đi về phía tiếng vọng. Dùng cạnh kiếm gạt bụi cây sang một bên, ngoài dự kiến của anh, không có con thú hay sinh vật nào xuất hiện, thay vào đó là một đứa bé sơ sinh vài tháng tuổi. Người thợ săn nhìn đứa bé với sự bối rối, tự hỏi cha mẹ nào lại có thể bỏ rơi con mình như thế này, hơn nữa đó lại là một bé gái.
Đôi mắt nâu lục nhạt to tròn xen lẫn tò mò và thắc mắc nhìn vào người thợ săn, chờ đợi hành động tiếp theo của anh. Một cách thận trọng, Eli vươn tay vuốt cái má phúng phính của con bé, nó cười khúc khích. Ngón tay anh từ từ bị con bé nắm lấy, những ngón tay nhỏ bé đưa ngón tay anh tới gần miệng. Trước sự ngạc nhiên của người thợ săn, nó bắt đầu mυ'ŧ tay anh. Anh không thể không cười, vì đứa bé ngay lập tức trao lòng tin cho anh, người mà nó mới gặp lần đầu
Eli vòng tay qua đứa trẻ sơ sinh, bế lên và ôm nó gần hơn. Anh định thử tìm xem có dấu hiệu nhận dạng nào trên đứa bé không, nhưng trong nháy mắt, nhóc con kia đã chìm vào giấc ngủ sâu trong vòng tay anh, một tia cười chợt xẹt qua khuôn mặt cương nghị.
Nhiều năm chiến đấu và phục vụ cho Nhà vua đã để lại cho Eli những vết sẹo không thể nào phai mờ: bằng chứng cho những cuộc chiến đẫm máu không ngừng nghỉ. Thể chất của anh vượt trội hơn mọi người bình thường: chiều cao hơn hẳn những người đàn ông khác, cơ bắp vững chắc đủ để chịu bất cứ lực lượng nào, kỹ năng vượt qua bất kỳ đối thủ cạnh tranh, và ẩn chứa một cơn cuồng nộ có thể thảm sát cả một ngôi làng. Làm thế nào mà một đứa bé xa lạ lại có thể hạ gục anh hoàn toàn chỉ trong chốc lát và mang theo một dòng nước ấm hạnh phúc vào hòa tan trái tim băng giá của anh, anh không thể hiểu nổi.
Nhẹ nhàng mở tấm chăn bọc đứa trẻ, anh tìm kiếm bất cứ một ký hiệu hay hình vẽ nào đó có thể giúp anh nhận diện đứa bé thất lạc này. Tim anh như ngừng đập khi mắt đảo tới góc trong cùng. Ở đó, một dấu hiệu hình con rồng không thể nhầm lẫn vào đâu được bị che phủ bởi một góc chăn. Biểu tượng bao bọc bởi vòng tròn khép kín tinh xảo, với một chiếc vương miện nằm ở ngay chính giữa, chồng lên trên đôi cánh của con rồng.
Không... không thể là nó được,Eli nghĩ.
Theo những gì anh biết, cánh rồng là gia huy duy nhất phổ biến trong nhiều năm qua. Nhưng, anh nhớ rất rõ, anh chỉ mới thấy một cái giống y đúc cái này một lần - và nó được chạm nổi trên người Nữ hoàng Rồng.
Chịu lệnh Nhà vua, anh được cử ra ngoài vài tháng để truy tìm bất kỳ dấu hiệu còn sót lại của loài rồng. Song, vết tích mới nhất của loài sinh vật này được phát hiện cũng đã cách đây một năm hơn kể từ khi cuộc chiến tranh nổ ra giữa những loài vật to lớn và con người. Kể từ đó, những con rồng phải lẩn trốn khỏi tầm mắt loài người hoặc - nếu những câu chuyện là sự thật - thì chúng đã trốn qua một cánh cổng bí mật nào đó.
Sau một năm tìm kiếm, những thợ săn đã kết luận rằng không còn bất cứ dấu vết nào của những sinh vật này nữa. Tuy nhiên, Nhà vua vẫn không bị thuyết phục và tiếp tục ra lệnh cho những cuộc săn lùng triệt để mới, đảm bảo rằng thực sự không còn tồn tại một con rồng nào trong vùng đất này. Những thợ săn không bao giờ hiểu được lý do của những cuộc săn lùng này nhưng cũng không phản kháng lại lệnh của Nhà vua.
Bất cứ con rồng nào được tìm thấy cũng phải giao cho Vua Liyem một khi anh về đến lâu đài. Một ý nghĩ đau đớn ập thẳng vào đầu Eli, anh bỗng nhận ra rằng anh sẽ bị buộc phải giao đứa bé này cho Nhà vua. Việc giấu con bé khỏi tầm mắt lũ lính canh là không tưởng.
Anh đang nghĩ gì thế này? Việc gì anh phải lo lắng khi phải trao đứa bé này cho Bệ hạ, vì nó vốn không phải là của anh. Nhưng vì lý do nào đó mà Eli không thể giải thích nổi, một nỗi đau lan nhanh qua tim anh khi ý niệm để cô lại với người khác chợt đến. Thật không may, dường như anh chẳng có thể làm gì cho việc này khi anh đã bị ràng buộc trong lời tuyên thệ trung thành cho hoàng gia.
Ẵm một đứa trẻ trong tay làm việc trở lại lâu đài tốn nhiều thời gian hơn bình thường. Gần tới cổng, Eli có thể nhìn thấy lính canh ở lối vào. Cố không liếc ngang, anh băng qua tên lính trong tập trung cao độ, kèm rảo bước nhanh hơn.
May mắn không bỏ rơi Eli. "Chúc Ngài buổi tối tốt lành," tên lính canh chào khi người thợ săn đi ngang qua.
Ánh mắt đám lính dồn vào cái bọc Eli đang ôm, một tia bối rối thoáng xẹt qua mặt anh nhưng rất nhanh liền biến mất. Eli bình tĩnh bước tiếp, cố trấn định mình, tiếp tục ngang qua khu vườn lâu đài. Anh đυ.ng phải một vài người giúp việc đang trên đường tới khu ở của đầy tớ ở phía tây tòa lâu đài. Anh vội vã dọc theo con đường, qua đài phun nước trong vườn, rẽ phải và dừng đột ngột trước bức tường phía đông.
Eli đẩy một hòn đá trên tường, để lộ một đường hầm. Lối đi bí mật này dành cho các thành viên Hội đồng trong trường hợp khẩn cấp. Giờ anh dùng nó để tránh khỏi những cái nhìn tò mò của những giúp việc trong tòa lâu đài.
Cầm ngọn đuốc tại cửa vào, Eli bước dọc theo lối đi lờ mờ: nó sẽ dẫn anh đến thẳng phòng hội đồng. Gần cuối đường hầm, Eli dừng lại, anh sắp thực hiện một quyết định không chỉ làm thay đổi số mệnh của anh, và không ngờ rằng, còn ảnh hưởng tới toàn thể nhân loại. Eli nhìn đứa trẻ, nó đang ngủ yên lặng trong vòng tay anh. Nắm lấy tấm chăn đang bọc cô bé, anh xé đi góc có dấu hiệu rồng và nhét nó vào túi áo. Tới cuối đường hầm, âm thanh của những cuộc nói chuyện trở nên to rõ hơn.
Nhà vua đang nói chuyện với Torik, Đội trưởng đội lính canh, về việc tăng cường bảo vệ phía tây lâu đài. Eli bước ra khỏi bóng tối, cắm ngọn đuốc lên tường. Nhà vua nhìn anh qua đầu Torik, dời tầm mắt vào đứa trẻ sơ sinh trong tay anh. Vua Liyem vội vã cho Torik lùi đi, Đội trưởng cúi chào Đức vua của mình và đi về phía cửa, không quên cúi chào Eli.
Bốn mươi tuổi, khuôn mặt của Liyem in sâu vẻ lo lắng và căng thẳng, những nhiệm vụ nặng nề của một đức vua biểu hiện rõ qua vẻ bề ngoài của ông. Giống như cha ông, Nhà vua có mái tóc hoa râm với chiếc vương miện bên trên. Bộ râu của ông dài qua từng tuần, bây giờ cũng đã được kha khá.
Nhà vua chậm rãi hướng tới Eli, bước cẩn thận để không bị giẫm lên tà áo. Liyem nhìn anh dò hỏi khi ánh mắt dần dần đặt lên đứa bé đang ngủ.
"Đó là gì?" Nhà vua hỏi, đi thẳng vào vấn đề.
"Thần tìm thấy đứa trẻ này ở bìa rừng," Eli đáp, tỏ ra bình thường. "Gần cổng nam."
Nhà vua đi tới chỗ kệ sách phía sau người thợ săn. "Thế đứa trẻ này có liên quan gì đến nhiệm vụ hiện tại của cậu không?"
Người thợ săn cẩn thận đáp lại ánh mắt của Nhà vua. "Không, thưa Bệ hạ, nó không liên quan gì hết."
"Cậu chắc chứ Eli?"
Eli khẳng định lại. "Vâng của Bệ hạ, không có dấu hiệu cho thấy đứa bé này nguy hiểm."
Nhà vua mở rộng vòng tay và đợi. Một cách miễn cưỡng, thợ săn đặt đứa bé vào vòng tay Nhà vua và nhìn ông di chuyển bọc em bé chả khác nào bọc táo. Cho tới khi cô bé vặn vẹo bướng bỉnh đòi Eli – làm cho Eli muốn phì cười - Nhà vua mới chịu trao cô lại cho anh.
Nhà vua kéo một cái ghế ra, vừa ngồi xuống vừa phủi thẳng lại quần áo. "Cậu còn tìm thấy gì nữa không?"
"Không, thưa Bệ hạ."
Đôi mắt dò xét nhìn về phía Eli, cho tới khi Nhà vua vừa lòng gật đầu đồng ý.
"Hãy đưa đứa bé đó tới chỗ bà mụ đi," Nhà vua nói. "Ta chắc bà ấy có thể tìm được một ngôi nhà phù hợp cho nó."
"Thật ra..." Eli ngập ngừng bắt đầu.
"Hửm?"
"... Vâng, Đức vua của tôi, từ khi Margo ra đi, thần vẫn chưa có người nối dòng nào..."
"Cậu muốn giữ lại đứa trẻ?"
"Dường như là có một mối liên kết đặc biệt giữa Thần với đứa bé này. Kể từ vụ tai nạn của vợ Thần," Eli cay đắng nói, "Thần đã từng nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể gần gũi với người nào nữa ."
"Đúng thế, cái chết của vợ ngươi thật bi thảm, nhất là khi còn mang trong mình đứa con chưa chào đời của anh." Một khoảng dài trôi qua trước khi Nhà vua tiếp tục nói. "Nếu đó là những gì cậu muốn, thì cứ giữ đứa bé và nuôi dưỡng nó như con ruột đi."
"Thần cảm ơn Bệ hạ," Eli hạ giọng, ngạc nhiên vì sự đồng ý của Nhà vua.
"Cậu quên rằng ta cũng đã từng như thế, mất đi người vợ của mình." Nhà vua vẫy tay ra hiệu cho anh lui ra. Eli cúi chào và đi về phía cửa.
Đi qua các cánh cổng của tòa lâu đài, anh nhìn xuống cô bé đã đánh cắp trái tim mình chỉ trong vài tiếng đồng hồ, ôm chặt cô vào lòng hơn. Đây là cơ hội mới cho cuộc đời anh để bỏ lại cảm giác tội lỗi phía sau. Anh cần phải mạnh mẽ hơn vì cô - vì đứa con của anh. Eli sẽ dạy cô cách trở nên gan dạ, mạnh mẽ, và trên tất cả là vị tha.
Anh sẽ đặt tên cô là Leiv.