Sân vườn hội sở quá lớn.
Tôi đứng dưới gốc cây hoa, có chút buồn chán.
Lục Tây Dã bảo tôi đứng tại chỗ chờ đợi.
Tôi chỉ có thể vâng lời đứng yên tại chỗ chờ anh.
Một số ngôi nhà gỗ trắng ẩn mình dưới những hàng cây xanh tươi tốt.
Tôi không biết Lục Tây Dã sẽ xuất hiện từ hướng nào.
Nhưng không hiểu sao nỗi bất an trong lòng tôi lại tan biến.
Tôi ngồi xuống ghế đung đưa chân.
Mãi đến khi một dáng người cao thẳng trên đường mòn quanh co,
Từ từ xuất hiện, chầm chậm trở nên rõ ràng hơn.
"Liên Vũ."
Lục Tây Dã gọi tên tôi.
Tôi nhìn anh cũng quên mất phải đứng dậy.
Gió đêm yên tĩnh.
Trong ao cạnh tôi vang lên tiếng côn trùng mơ hồ.
Người đàn ông đến gần tôi đã cùng tôi làm nhiều chuyện rất quen thuộc.
Nhưng đã mấy ngày không gặp, hắn vẫn như cũ xa lạ như vậy.
Lục Tây Dã đưa tay nhéo cằm tôi.
Nâng mặt tôi lên góc tốt nhất, anh ấy nghiêng người hôn tôi. ˆ
Tiếp đó, không một chút dông dài hôn thật sâu.
Hơi thở của tôi, oxy trong phổi, ý thức của tôi. -Một người bị chiếm đoạt đi, hoàn toàn bị cướp đi mất.
Khi nụ hôn kết thúc, tôi nghe có tiếng nước chảy róc rách.
Sau gáy tôi bỏng rát khủng khϊếp.
Tôi sợ rằng trong đêm tối còn yên tĩnh này sẽ có người theo dõi sự riêng tư như vậy.
Cuối cùng, nụ hôn ướŧ áŧ của Lục Tây Dã rơi xuống tai tôi: “Tối nay về với anh nhé.”
Tôi còn chưa mở miệng.
Tầm mắt tôi đột nhiên rơi xuống phía sau anh không xa.
Chu Gia Thần đang đứng ở đó.
Sắc mặt hắn tối sầm trong đêm.
Tôi không thể nhìn rõ cảm xúc trong mắt hắn là gì.
Lục Tây Dã thấy tôi bất thường.
Anh đứng thẳng lên. nhìn về phía sau tôi, nhìn theo ánh mắt của tôi.
"Theo dõi tôi?"
Lục Tây Dã cười, đưa tay ra kéo tôi đứng dậy.
Ôm tôi vào lòng.
"Lục Tây Dã, tôi nghĩ anh cần cho tôi một lời giải thích."
Giọng nói của Chu Gia Thần khá bình tĩnh.
"Cậu muốn nghe cái gì?"
Lục Tây Dã quay mặt lại, hôn lên mặt tôi.
"Giờ đã hiểu chưa?”
"Lục Tây Dã!"
Chu Gia Thần sắc mặt càng ngày càng khó coi: “Cậu làm như vậy không đúng.”
“Không đúng cái gì?”
"Cậu rõ ràng biết, Liên Vũ và tôi…”
“Không phải đã chia tay rồi sao?”
Vòng tay của Lục Tây Dã ôm lấy tôi không yên ổn.
Vài lần anh nhéo vào phần thịt mềm mại ở eo tôi.
“Cậu không sợ cô ấy lao mình xuống biển nhờ tôi tìm cô ấy sao?”
“Tôi sợ cô ấy nghĩ quẩn, nhờ anh giúp tôi đi tìm cô ấy, nhưng tôi không có nhường anh…”
Chu Gia Thần vẫn không thể nói được từ "đào chân tường".
Dù sao thì hắn và Liên Vũ chính xác dã chia tay rồi.
Hắn cuối cùng cũng không có dũng khí để nói điều đó với Lục Tây Dã.
"Chu Gia Thần."
Lục Tây Dã nhìn hắn bằng ánh mắt cao cao tại thượng, như người ở bên trên nhìn xuống. .
“Là cậu không cần cô ấy."
“Tôi thích cô ấy."
"Tại sao anh lại thích cô ấy..."
Chu Gia Thần sửng sốt.
Tôi cũng kinh ngạc nhìn Lục Tây Dã.
Nhưng chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai và phần bên mặt của anh.
“Tại sao tôi không thể thích cô ấy?”
Lục Tây Dã ôm tôi chặt hơn: “Cô ấy rất ngoan.”
"Một người rất tốt."
"Bánh quy rất ngon."
Điều quan trọng nhất là rất hiền lành.
Rõ ràng nhát gan đến đáng thương.
Khi gặp khó khăn, cô không hề yếu đuối.
Đối mặt với mấy tên xã hội đen tóc vàng.
Ở tuổi còn trẻ như vậy, cô không biết dũng khí đến từ đâu.
Cô lao tới bảo vệ cô gái làm việc bán thời gian cùng cô.
Bị đá mạnh.
Nhưng cô không buông tay bỏ lại bạn bè của mình.
Có lẽ anh bị thu hút bởi phẩm chất trái ngược này.
Mấy ngày sau đó, anh vẫn luôn nghĩ tới Liên Vũ ngày hôm đó.
Mặt cô tái nhợt vì sợ hãi, cô khóc nhưng không hề nhượng bộ.
Tuy nhiên, anh đã bước một bước quá muộn.
Khi đó Chu Gia Thần đã điên cuồng theo đuổi cô rất lâu.
Và cô sớm trở thành bạn gái của Chu Gia Thần.
Cho đến đêm hôm đó, Chu Gia Thần đột nhiên mất bình tĩnh, muốn chia tay với cô.