Nói như vậy, việc tiếp xúc với các tinh thần thể của lính gác để đạt đến cấp độ tinh lọc cơ bản, và đặc biệt là được vuốt ve các tinh thần thể đầy lông hoặc có vảy, là cách Ngu Lí thích nhất để thực hiện tinh lọc.
Tinh thần lực của cô không cao, nên khi tiếp xúc với những lính gác cấp cao, dễ xảy ra vấn đề, hơn nữa lương của cô cũng chỉ có chừng ấy, vuốt ve các tinh thần thể đầy lông hoặc có vảy của lính gác ít nhiều cũng có thể an ủi cô, vậy tại sao phải chọn cách làm khó khăn hơn?
Nhưng lúc này, Ngu Lí bị Joshua ôm đến chỗ ngồi, chiếc đuôi có gai sắc bén tránh khỏi cô, và anh chủ động đưa cái đuôi đến trước mặt cô.
Ngu Lí:…
Ngu Lí: “Chờ đã, đây có phải là... anh đang dùng cái đuôi để trả công cho việc tôi tăng ca sao, Joshua?”
Nhìn chiếc đuôi có vảy ở gần trước mặt, Ngu Lí không thể kiềm chế mà hỏi.
Cô có chút tính cách Phật hệ, sau khi trải qua một lần chết đột ngột, càng trở nên lười biếng, đối với người ngoài, tình cảm của Ngu Lí là một trong số ít những điều có thể khiến cô còn hứng thú.
Khi lần đầu tiên gặp Joshua, cô đã cảm thấy chiếc đuôi có vảy của anh thật đẹp.
Vảy được sắp xếp một cách chặt chẽ, cơ bắp mạnh mẽ và đầy uy lực, những gai xương nhô lên mang lại cảm giác nguy hiểm và đe dọa, thậm chí có thể dễ dàng xé nát da thịt và thép của con người.
Nhưng giờ đây, vũ khí chết người này lại cuộn tròn trước mặt cô, đầu đuôi tam giác của nó còn cong lên một cách vui vẻ, trông như một chú cún con.
Joshua không ngẩng đầu lên, chỉ phát ra một tiếng khàn khàn từ trong cổ họng.
Trước đây, mỗi khi Ngu Lí có ý định chạm vào đuôi của anh, đều bị từ chối, Joshua luôn có thái độ bảo thủ và nhạy cảm với phần này của cơ thể, thậm chí khi thực hiện tinh lọc sâu và buộc phải tiếp xúc tứ chi, anh cũng chưa bao giờ để cô chạm vào lưng dưới của mình.
Nhưng hôm nay, dường như để bù đắp cho việc cô phải làm thêm giờ trong kỳ nghỉ, anh chủ động đưa đuôi ra, có lẽ để thỏa mãn sự tò mò của cô…?
Ngu Lí không nghĩ quá nhiều, nếu Joshua đã đồng ý, cô liền đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào.
Ngay lập tức, chiếc đuôi của anh run lên một chút, như thể cảm thấy ngứa ngáy không biết làm thế nào.
Chiếc đuôi biến dị của Joshua xuất phát từ tinh thần thể rồng của anh, thường ngày nó chủ yếu chịu trách nhiệm chiến đấu và gϊếŧ chóc, hiếm khi phải đối mặt với tình huống như thế này.
Ngu Lí nhẹ nhàng vuốt ve theo đường vảy của anh, cơ bắp trên đuôi không tự giác co lại. Nhưng thay vì phản ứng bài xích trước hành động của thiếu nữ, nó lại toát ra một sự thỏa mãn mơ hồ.
Cơ bắp trên lưng của Joshua căng chặt, run rẩy, anh chủ động kết nối tinh thần với cô, chiếc đuôi rồng mạnh mẽ của anh hưng phấn lắc lư.
“Đừng lo lắng, sẽ sớm xong thôi.”
Ngu Lí vừa sờ đuôi vừa cảm thấy hài lòng, cô không chần chừ nắm lấy bàn tay to lớn của anh, đưa tinh thần xúc tu của mình vào thế giới tinh thần của anh.
Mỗi thế giới tinh thần của lính gác đều phản ánh tâm trạng và trạng thái của họ, thế giới tinh thần của Joshua là một sa mạc hoang vu.
Sợi tơ ý thức của Ngu Lí dễ dàng xuyên qua hàng rào tinh thần của Joshua, tìm thấy con rồng khổng lồ đang ẩn nấp trong một hang động dưới lòng đất.
Con thú khổng lồ này đang ngủ, toàn thân phủ lớp vảy đen cứng rắn, với gai trên lưng và răng nanh sắc nhọn, nó giống như một con rồng trong thần thoại phương Tây, chỉ là không có đôi cánh màng xương.
Tinh thần thể của Ngu Lí là một con sứa, thuộc hệ thủy.
Trong tất cả các dẫn đường hệ khác, tinh thần thể hệ thủy và hệ mộc có khả năng tinh lọc cao nhất, nhưng đồng thời, hai hệ này lại không có khả năng tấn công, mà chỉ được xem như những người chăm sóc truyền thống.
Tuy nhiên, dù Ngu Lí là một người chuyên trị liệu, việc tinh lọc vượt cấp vẫn là một thử thách lớn đối với cô. Tinh thần lực thủy nhẹ nhàng của cô vừa tiếp xúc với lớp vảy nứt của con rồng, lập tức bị bốc hơi và nuốt chửng bởi sự ô nhiễm trên người nó.
Theo sự thao túng của tinh thần lực, không biết từ lúc nào, trán của Ngu Lí đã đẫm mồ hôi.
Joshua rêи ɾỉ, ôm chặt cô hơn, cơ thể cường tráng của anh, dưới lớp đồ chiến đấu, cơ bắp như cũng biến thành vảy, Ngu Lí có thể cảm nhận được luồng khí lạnh từ cơ thể động vật máu lạnh truyền qua quần áo đến cơ thể cô, khiến coy khẽ run lên.
Cô chỉ kiên trì được vài phút, rồi cảm thấy mình không thể tiếp tục, tinh thần thể sứa trong thế giới tinh thần cũng trở nên uể oải, không còn sức sống, Ngu Lí kịp thời cắt đứt kết nối tinh thần với Joshua, để tránh bị ép đến kiệt sức.
... Dù sao cô cũng chỉ là một dẫn đường mới vào nghề với mức lương hai nghìn năm trăm, gần như không thể làm gì hơn.
Ngu Lí dựa vào lòng Joshua, chậm rãi điều chỉnh nhịp thở.
Năng lực của cô có giới hạn, lần tinh lọc này chỉ hoàn thành một nửa, theo lý thuyết, việc tinh lọc bị gián đoạn đơn phương có thể dễ dàng làm lính gác trở nên cuồng loạn, nhưng Ngu Lí hiểu Joshua.
Anh luôn im lặng và kiềm chế, tôn trọng người khác phái, ngay cả khi anh khẩn cầu cô tinh lọc lại lần thứ hai, anh cũng chỉ thể hiện sự đáng thương bằng cách vẫy đuôi… giống như bây giờ.
Thái dương của Joshua cũng lấm tấm mồ hôi, mái tóc đen của anh rũ xuống trước tầm nhìn của Ngu Lí, đôi mắt xám thâm trầm nhìn cô chăm chú.
Hai người thở gần nhau, đuôi có vảy của lính gác nam không biết từ khi nào đã quấn quanh eo cô, Ngu Lí tiếc nuối đưa tay sờ nhẹ lên đuôi anh, nói với anh: “Joshua… Hãy để tôi nghỉ ngơi một chút, hôm nay dừng ở đây thôi.”
“Lần sau chúng ta tiếp tục được không?”
Trong số những lần tinh lọc ít ỏi, Joshua là người khiến Ngu Lí bớt lo nhất, anh rất ngoan ngoãn và nghe lời, mỗi khi Ngu Lí bắt đầu tinh lọc, anh đều yên lặng bước vào không gian của cô.
Giống như một con chó lớn nhận ra mùi hương của chủ.
Lần này Joshua cũng không cãi lời cô, anh nhìn Ngu Lí một lúc, nghe cô nhẹ nhàng hỏi: “Đúng rồi, sao hôm nay anh đột nhiên cho phép tôi chạm vào đuôi?”
Đầu ngón tay cô lướt qua lớp vảy của anh.
“……” Anh không trả lời, chỉ thở hổn hển, nhìn cô đối diện, ánh sáng từ chiếc vòng cổ theo dõi nhấp nháy.
Cảm giác cứng cáp, mềm dẻo đầy uy lực từ chiếc đuôi quấn quanh eo Ngu Lí, chặt chẽ mà không nói một lời.
Như thể một con vật máu lạnh đang siết chặt con mồi, chuẩn bị chiếm hữu nó, trong tư thế treo cổ.
Ngu Lí không hề cảm thấy sợ hãi, cô tò mò đưa tay, chọc nhẹ vào đuôi của Joshua.
Anh giật mình một chút, lực siết nới lỏng.
Thấy anh phản ứng chậm chạp, Ngu Lí tranh thủ cơ hội, lưu luyến kéo nhẹ vài lần vào đầu đuôi của anh, khiến Joshua chỉ biết im lặng mà ôm cô, hô hấp trở nên nặng nề, đầu đuôi cuộn lên rồi lại buông ra, cuối cùng anh không thể không giấu đuôi ra sau, tránh xa khỏi sự vuốt ve nhiệt tình của thiếu nữ.
Ngu Lí cảm thấy thỏa mãn, rồi nghiêm túc an ủi anh: “Ừ, ừ, không sao, tôi sẽ không chạm vào nữa.”