Nếu để nàng ta biết bọn chúng bắt nạt đứa ngốc nhỏ, có lẽ nàng ta có thể xách dao đuổi theo tận nhà chém bọn chúng cũng nên. Nếu không tìm thấy bọn chúng thì sẽ đánh cha nương của bọn chúng...
Nghĩ đến đây, đám trẻ trong lòng run lên, nhìn nhau rồi thả lỏng nắm đấm ra: "Chúng ta không chấp đứa ngốc! Hừ!"
Nói xong, đám trẻ chạy vụt đi như bôi dầu vào chân.
Quý Trường Anh: "..."
Quý Trường Xuyên quay lại nhìn quần áo bẩn thỉu của Quý Trường Anh và vết sưng đỏ trên trán, vừa tức vừa thương: "A Anh! Không phải ta đã nói là đừng chơi với đám người này rồi sao?"
Lúc này đầu óc Quý Trường Anh vẫn còn ong ong.
Không có thây ma, không có thực vật biến dị, chỉ có không khí trong lành, những tòa nhà lạc hậu, những đứa trẻ ăn mặc như người cổ đại.
Cô không phải bị người của một căn cứ thí nghiệm nào đó bắt, rồi khi nổ tung ở đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng chết đi sao?
Nhìn thấy tỷ tỷ nhà mình ngây ngốc không trả lời, Quý Trường Xuyên cũng không thấy ngạc nhiên.
Thở dài một tiếng, hắn kiễng chân kéo Quý Trường Anh ngồi xổm xuống, kiểm tra vết thương trên trán nàng.
trán nàng chỉ bị sưng đỏ, không có chảy máu, vết thương này không đến nỗi mất mạng. Hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm, kéo tay nàng đi về nhà.
Dọc đường đi còn lải nhải dặn dò nàng như dỗ con nít vậy: "A Anh, phải nghe lời biết không? Hài tử ngoan không thể chơi chung với đám khốn nạn kia được, sẽ bị dạy hư mất."
Vừa rồi khi Quý Trường Xuyên kéo lấy tay cô kiểm ta miệng vết thương, trong Quý Trường Anh đột nhiên xuất hiện rất nhiều đoạn ký ức.
Cô xuyên đến truyền đại Đại Lịch, triều đại không có thật trong lịch sử.
Xuyên vào Quý Trường Anh của Quý gia trong thôn Liên Hoa, năm nay mười bốn tuổi. Quý Trường Anh vừa sinh ra đã là một đứa ngốc, chỉ số thông minh chỉ dừng lại ở một đứa nhóc ba tuổi.
Những hài tử khác trong thôn thường xuyên lấy nàng ra bắt nạt làm trò vui.
Hôm nay cũng như vậy. Mấy hài tử này không phải tìm nàng chơi mà. Bọn họ chỉ bảo mang nàng đi chơi nhưng kết quả lại bắt nàng ngồi xổm dưới đất làm tấm bia để bọn họ ném đá làm vui.
Nhưng rất đột ngột, Quý Thường Anh lại đổi thành cô.
Còn người đang nắm tay cô, là em trai ruột mười tuổi của cô, Quý Trường Xuyên.
Thông tin trong đầu cô vừa mới sắp xếp xong, hai người đã về đến sân nhỏ nhà họ Quý.
Vừa vào cửa, đã thấy trên ghế đá trong sân có một nam một nữ đang bưng bát uống nước. Đó là cha mẹ của thân thể này.