Giang Thanh Từ không ngờ rằng, Tạ Dữ Trì, người luôn chưa từng tỏ ra giận dữ với cậu, lại có hành động đẩy cậu ra, đôi mắt mèo của cậu trừng to.
Nhưng Tạ Dữ Trì lại làm điều không thể dự đoán được, lần này anh ấy không dừng lại.
Giang Thanh Từ chỉ cảm thấy trên người đột nhiên lạnh lẽo, đến khi cậu phản ứng lại, thì phát hiện rằng quần áo trên người mình đã bị kéo lên cao.
Vòng eo mảnh khảnh trắng như tuyết lộ ra giữa không khí, ánh sáng mờ nhạt từ ngoài cửa sổ chiếu vào nhà, làm cho vòng eo mềm mại sáng lên như tuyết, càng khiến người ta bị thu hút là đóa hoa nhạt màu nổi bật trên nền trắng.
Phía dưới eo, chỉ mặc một chiếc qυầи иᏂỏ in hình đáng yêu, đôi chân dài và thon thả, nhưng vẫn có chút mềm mại, được chiếc qυầи иᏂỏ ôm sát, tạo ra vài dấu vết nhỏ.
Đẹp đến nỗi... đủ để khơi gợi du͙© vọиɠ của bất kỳ ai.
Tạ Dữ Trì ban đầu chỉ muốn kiểm tra xem trên người Giang Thanh Từ có dấu vết gì của "xuân phong nhất độ" hay không, nên mới bốc đồng hành động như vậy. Nhưng khi thân thể trắng nõn của Giang Thanh Từ hiện ra trước mắt, anh nhận ra những lời Giang Thanh Từ nói có lẽ chỉ là lời nói tức giận nhất thời.
Nếu thật sự Giang Thanh Từ có gì với người được gọi là kẻ có tiền kia, trên người cậu sẽ không sạch sẽ như vậy, thậm chí không có một dấu vết nào.
Mà nếu kẻ có tiền đó thật sự đã nhìn thấy thân thể của Giang Thanh Từ, anh ta sẽ không thể từ chối... để lại dấu vết của mình trên thân thể tuyệt đẹp này.
Như bị mê hoặc, Tạ Dữ Trì chầm chậm cúi xuống, định đặt một nụ hôn lên nụ hoa kia.
“Bang!”
Giang Thanh Từ dùng sức tát Tạ Dữ Trì một cái.
Nhưng cái tát này lại khiến Tạ Dữ Trì tỉnh táo lại.
Nhìn Giang Thanh Từ lần nữa, cậu thiếu niên đã tức giận đến mức khóe mắt đỏ hoe, “Tạ, Tạ Dữ Trì! Anh ghét tôi ở bên kẻ có tiền thì cũng thôi, còn, còn muốn bắt nạt tôi!”
“Xin lỗi, tôi…” Tạ Dữ Trì không rõ, vừa nãy mình đã làm cái gì, quả thực giống như bị hạ chú, suýt chút nữa là…
“Tôi không ghét em, A Từ... Tôi cũng không biết tại sao tôi lại làm như vậy, tôi chỉ là sợ em bị bắt nạt...”
Tạ Dữ Trì hơi lúng túng mà kéo quần áo lại cho Giang Thanh Từ, trong khi đó lại bị Giang Thanh Từ đánh hai cái, nhưng với sức lực của Giang Thanh Từ, dù có dùng hết sức, cũng không đau không ngứa, nhưng lại khiến hương thơm trên người cậu từng chút từng chút xâm chiếm mũi Tạ Dữ Trì, khiến khuôn mặt anh dần đỏ lên.
Sau khi được kéo dậy, Giang Thanh Từ vẫn tức giận không chịu được, đôi mắt đỏ hoe vì tức giận, cậu hằn học nhìn Tạ Dữ Trì một cái, “Tránh ra!”
Lúc này, Tạ Dữ Trì đối với Giang Thanh Từ gần như là nói gì nghe nấy, lập tức tránh ra, chỉ thấy Giang Thanh Từ hậm hực tránh xa, tìm lấy một chiếc quần trong tủ, cúi người mặc vào, cặp chân thon dài và vòng mông căng tròn trước mặt Tạ Dữ Trì, khiến tim anh đập nhanh hơn, anh hơi hoảng loạn mà dời ánh mắt.
Giang Thanh Từ không thèm nhìn Tạ Dữ Trì nữa, dù sao nhiệm vụ 001 giao cho cậu đã hoàn thành, liền bỏ mặc Tạ Dữ Trì trong phòng ngủ, mở cửa bước ra ngoài.
Nhưng vừa mở cửa, Hạ Dực lại đứng chắn trước cửa như một bức tường.
Giang Thanh Từ hiện tại gặp ai cũng thấy tức giận, liền nói lớn:
“Tránh ra, chó ngoan không cản đường!”
Hạ Dực cao lớn, sau khi vết thương trên người khô lại, để lại những vết sẹo dữ tợn, ngũ quan sắc bén, trông rất hung dữ.
Nghe Giang Thanh Từ nói, anh không lập tức tránh ra, làm Giang Thanh Từ nhớ lại, Hạ Dực có lẽ cũng đã thích Tạ Dữ Trì, không chừng nghe thấy mình đánh Tạ Dữ Trì, muốn tìm mình tính sổ.
Nhưng cậu vẫn không hề sợ hãi, thẳng lưng định nói gì đó, Hạ Dực liền tránh đường.
Giang Thanh Từ bị hành động đột ngột của Hạ Dực làm cho ngơ ngác trong giây lát, nhưng rất nhanh, cậu nhận ra rằng Hạ Dực chắc là nhớ ra mình là ân nhân cứu mạng của anh ta, không thể làm gì mình nên mới tránh ra.
Nhưng thực tế là, ân nhân cứu mạng thật sự của Hạ Dực, vẫn đang ở trong phòng ngủ, thậm chí còn bị cậu giả danh ân nhân cứu mạng tát mấy cái.
Chỉ là, Giang Thanh Từ không hề cảm thấy có lỗi, ngẩng đầu nói: “Vậy là được rồi.”
Cậu lập tức bước đến cửa, không muốn ăn cơm nữa.
Nhưng Hạ Dực vẫn đi theo.
Giang Thanh Từ đang tìm tất để mang, thì Hạ Dực đứng sau lưng cậu, cao lớn như một ngọn núi.
“A Từ, Tạ Dữ Trì vừa nãy có phải giận không?” Anh đột nhiên hỏi.
Giang Thanh Từ lười trả lời, chỉ nhàn nhạt "Hừ" một tiếng.
Hạ Dực lại nói: “Nếu là tôi, tôi sẽ không giận.”
Giang Thanh Từ không hiểu ý anh ta, nghi hoặc nhìn Hạ Dực.
“A Từ không phải muốn tôi báo ân?” Hạ Dực với đôi mắt khóa chặt vào Giang Thanh Từ, không rời một khắc, “Tôi bất cứ lúc nào cũng có thể báo ân, A Từ muốn ra ngoài chơi cũng được, chỉ cần trong lòng có tôi, mặc kệ em chơi với bao nhiêu người ngoài, buổi tối về nhà ngủ đúng giờ là được.”
Theo Hạ Dực, Giang Thanh Từ luôn câu dẫn anh, chắc chắn là muốn anh dùng thân báo ân.
Đã vậy, tại sao không thỏa mãn cậu?
Nghĩ vậy, Hạ Dực nói thêm: “Tôi không giống Tạ Dữ Trì, dễ giận như vậy.”
Giang Thanh Từ càng nghe càng không hiểu Hạ Dực nói gì.
Nhưng cậu vẫn hiểu được một điều, Hạ Dực nói muốn báo ân.
“Báo ân? Vậy tốt thôi, bây giờ anh có thể báo ân.”
Hạ Dực không ngờ rằng, Tạ Dữ Trì còn đang trong phòng, Giang Thanh Từ lại có thể nói ra những lời này.
Nhưng tim anh đập, lại càng nhanh hơn.
Nhưng khác với những gì anh mong đợi, Giang Thanh Từ lại ném đôi tất về phía Hạ Dực, nói: “Giúp tôi mang giày.”
Dù không phải điều anh mong đợi, nhưng tim Hạ Dực vẫn không hề giảm nhịp.
Anh quỳ một gối trước mặt Giang Thanh Từ, nâng bàn chân tinh tế đẹp đẽ của thiếu niên lên.
Ngón chân hồng nhạt đặt trên cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông, như bị vấy bẩn, khiến Hạ Dực hít thở dồn dập.
Đôi tất được tròng vào ngón chân, từ từ bao lấy chúng, sau đó là giày.
Đây là lần đầu tiên Hạ Dực mang tất giày cho người khác, nhưng không hề thấy khó chịu, ngược lại rất tận hưởng quá trình này.
Phía sau, Tạ Dữ Trì bước ra khỏi phòng ngủ, thấy cảnh Hạ Dực quỳ gối trước Giang Thanh Từ, mang giày cho cậu.
Vẻ mặt Tạ Dữ Trì trở nên lạnh lùng trước khi anh kịp nhận ra.
Hạ Dực dường như cảm nhận được ánh mắt của anh, liếc mắt nhìn lại.
Khuôn mặt tuấn tú của anh ta, mang theo một tia kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Lục Lục mở ra đường đua mới... chàng trai mạnh mẽ với lòng dạ tráo trở!
Hạ Lục Lục: Anh trai, anh có thấy tôi mang giày cho A Từ, có giận không? Thật đáng sợ nha!