001: "… Keo kiệt sao?"
"Đúng vậy, hiện nay trong phim truyền hình, để nam nữ chính chia tay, mẹ nam chính còn phải ra cái giá ngàn vạn, thế mà anh ta là vai ác, phải đối đầu với chính phái, lại chỉ đưa ra có 100 vạn!"
001: "…"
Có lẽ Giang Thanh Từ đã nghe thấy những lời này về Bùi Ân La là vai ác?
Giang Thanh Từ: "Tôi phải dạy dỗ anh ta, cho anh ta biết rằng mời tôi làm việc không phải là chuyện rẻ mạt."
Giang Thanh Từ nói là làm, lập tức nói với Bùi Ân La: “Mở cửa.”
Hai từ này thật sự nằm ngoài dự đoán của Bùi Ân La.
Nghe thấy 100 vạn, Giang Thanh Từ không những không lộ ra vẻ thèm muốn, mà còn ngẩng cao đầu ra lệnh cho anh.
Nhưng vì nghĩ rằng Giang Thanh Từ sẽ mang đến niềm vui trong tương lai, anh vẫn mở cửa xe.
Ngay sau đó, Giang Thanh Từ liền ngồi vào ghế sau.
Ngồi xuống, thấy ánh mắt dò xét của Bùi Ân La, Giang Thanh Từ hừ một tiếng rồi nói: “Nhìn gì mà nhìn, tôi đang giúp anh một ân huệ lớn, anh không tỏ ra tôn trọng tôi một chút, cẩn thận tôi không giúp anh nữa.”
"Cậu muốn tôi tôn trọng cậu thế nào?"
Bùi Ân La hỏi với giọng chân thành.
Nếu là người khác nghe Bùi Ân La nói như vậy, có lẽ đã sợ ngất đi, nhưng Giang Thanh Từ lại không có chút phản ứng, nghe Bùi Ân La nói thế, cậu thật sự liền ngẩng cao đầu, "Lái xe đi, đưa tôi về nhà."
Bùi Ân La gần như bật cười vì những lời nói của cậu.
Đôi mắt hẹp dài của anh hiện lên một luồng hơi thở nguy hiểm, Giang Thanh Từ thấy anh chưa lái xe, liền nghiêng người về phía trước, dựa vào lưng ghế trước, hỏi: “Anh không quen đường sao? Chỉ cần nhập địa chỉ là được mà.”
Một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng trong không khí.
Bùi Ân La ngẩn ra, nhưng lần này, anh lại không phản ứng khi thiếu niên đến gần mình.
Thiếu niên táo bạo này dưới ánh mắt chăm chú của anh, mở điện thoại tìm đường về nhà rồi đưa cho Bùi Ân La.
“Đây này, anh biết đường chưa?”
Bùi Ân La: "..."
Không hiểu sao, trước hành động táo bạo của thiếu niên, anh lại không kìm được mà bật cười.
Giang Thanh Từ hơi ngạc nhiên, đôi mắt tròn xoe, nhìn Bùi Ân La với vẻ kỳ lạ, không hiểu sao anh lại đột nhiên cười.
Nhưng khi Bùi Ân La cười, anh càng không kiềm chế được, khiến cho khuôn mặt trước đây chỉ biết cười lạnh của anh cũng dần hiện lên một tia vui vẻ thật sự.
Thật thú vị.
Anh không thể chờ đợi để xem thiếu niên này sẽ mang đến bao nhiêu niềm vui trong tương lai.
Nghĩ vậy, Bùi Ân La thật sự lái xe đi.
Cảnh sắc bên ngoài cửa sổ lướt qua nhanh chóng, Bùi Ân La không còn giống như trước, chỉ đi theo Giang Thanh Từ và kiềm chế tốc độ xe nữa, mà tận dụng tối đa hiệu suất của chiếc xe thể thao, nhanh chóng đến nơi chỉ định trên bản đồ.
Anhcầm điện thoại của Giang Thanh Từ, không thèm nhìn, rồi nói: "Đến rồi, xuống xe đi."
Nhưng từ ghế sau không có phản hồi.
Bùi Ân La cảm nhận có gì đó khác lạ, quay lại nhìn, và quả nhiên thấy thiếu niên ngồi sau xe đã ngủ, đầu hơi nghiêng sang một bên.
Thật sự coi anh là tài xế?
Bùi Ân La trong giới được biết đến với biệt danh "Diêm La cười", vô luận là ai, khi đến trước mặt anh, đều phải tỉnh táo để đối phó với những khó khăn mà anh đưa ra. Đây là lần đầu tiên, có người dám ngủ trước mặt anh.
Cảnh tượng này thật sự có chút quá lạ lùng, Bùi Ân La mất một lúc mới hoàn hồn, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Giang Thanh Từ một hồi lâu.
Ngủ rồi, nhưng trông lại rất ngoan ngoãn.
Dưới ánh mắt chăm chú của anh, Giang Thanh Từ bỗng cử động.
Đôi môi đỏ mọng của thiếu niên khẽ nhếch, như thể cảm thấy khô miệng, liền nhanh chóng liếʍ môi dưới trước mắt Bùi Ân La.
Sau khi bị liếʍ, đôi môi càng thêm bóng bẩy, quyến rũ.
Hình ảnh gặp đối phương tại quán bar Khoai Lang ngay lập tức hiện về trong đầu Bùi Ân La.
Anh nghĩ rằng ánh mắt mình chỉ dừng lại trên người đối phương một khoảnh khắc, nhưng khi hồi tưởng lại, anh vẫn nhớ rõ ràng đôi mắt mèo long lanh, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, đôi mắt đỏ hoe cùng cổ áo lộn xộn, thậm chí cả cánh tay để lại dấu vết cào cấu.
Không biết đã bị đối xử thô bạo đến mức nào mà lại có bộ dáng như vậy.
Nụ cười trên mặt Bùi Ân La dần tắt.
Anh tháo dây an toàn, xuống xe, mở cửa ghế sau đột ngột, khi thấy Giang Thanh Từ bị đánh thức bởi tiếng động, với đôi mắt mơ màng, anh cười nói: "Xuống xe."
Giang Thanh Từ không nhận ra chút nguy hiểm nào từ nụ cười của Bùi Ân La, cậu còn ngái ngủ mà lẩm bẩm: “Đến rồi thì đến, mở cửa to thế làm gì?”
Nghe giọng điệu có chút oán trách của cahy, cơn giận trong lòng Bùi Ân La dường như cũng tiêu tan.
Thực ra, ngay cả Bùi Ân La cũng không rõ tại sao mình lại nổi giận.
Giận vì Giang Thanh Từ ngủ trên xe anh? Giang Thanh Từ còn không biết anh là ai, cần gì phải kính cẩn với anh
Giận vì Giang Thanh Từ đến quán bar làm chuyện đó? Nhưng chẳng phải chính vì Giang Thanh Từ là kẻ hám danh vọng, nên cậu ta mới tìm đến anh sao?
Suy nghĩ một lúc, tâm trạng Bùi Ân La dần bình tĩnh lại.
“Đã đến nơi, chẳng phải phải gọi cậu dậy sao…” Bùi Ân La bỗng bật cười.
Như muốn xóa tan cơn giận mơ hồ trước đó, anh cúi xuống, mái tóc dài rũ xuống vai, như một nhà tù, bao phủ lấy Giang Thanh Từ.
Nhưng Giang Thanh Từ vừa mới tỉnh ngủ, phản ứng có chút chậm chạp, thấy khuôn mặt diễm lệ của Bùi Ân La tiến sát vào, nhất thời không kịp phản ứng.
Phản ứng chậm chạp này càng khẳng định ấn tượng của Bùi Ân La về cậu.