Chương 42
Một tháng sau Thanh Thử và Đào Nhiên gặp mặt, hai người hẹn nhau ở một quán cà phê.Thanh Thử tới sớm, ngồi một mình hơn 20 phút. Đào Nhiên vội vã chạy tới, "Thật xin lỗi, đột nhiên có chút việc, đã để cô đợi lâu." Bây giờ Đào Nhiên là người biên tập của một chương trình đang lên sóng của đài truyền hình thành phố C.
"Không sao, cô có muốn uống chút gì không?" Thanh Thử hỏi.
"Moka."
Một lát sau, nhân viên phục vụ bưng cà phê lên.
Đào Nhiên cầm thìa nhẹ nhàng khuấy động, ánh mắt cô ta nhàn nhạt nhìn ly cà phê trước mặt Thanh Thử, "Nguyên Lê đã nói với tôi, cô thích uống Hoa Trà, cô rất không thích uống cà phê."
Vẻ mặt Thanh Thử không nhúc nhích, nhìn ly cà phê trước mặt, "Đã qua bao nhiêu năm rồi, rất nhiều thói quen đã thay đổi."
Quán cà phê đang mở bài《đi ở thảm đỏ cái kia một ngày 》của Bành Giai Tuệ, một bài hát rất quen thuộc, thường ngày khi nghe bài hát này đều không khỏi có cảm giác bi thương, nhưng hôm nay Thanh Thử lại không có cảm giác đó.
"Cô và Nguyên Lê đã quen nhau như thế nào?" Giọng Thanh Thử hơi khàn.
Đào Nhiênbưng ly cà phê lên, nhấp một ngụm, mới mở miệng, "Lần thi Olympic toán học năm lớp 10."
Thanh Thử giật mình, thì ra là khi đó.
"Lần đó tôi đột nhiên phát sốt, trong người rất khó chịu, nhưng không nói với thầy giáo, bị Nguyên Lê phát hiện ra." Đào Nhiên rơi vào trong ký ức, "Khi đó trời mưa to, anh ấy đi ra ngoài mua thuốc cho tôi."
"Anh ấy chính là người như vậy." Thanh Thử lạnh run nói.
"Đúng vậy. Mặc dù vẻ mặt lạnh lùng, nhưng rất quan tâm tới mọi người." Đào Nhiên thở dài một cái, "Sau lần đó, chúng tôi cũng không gặp gỡ nhau nhiều. Khi ở trường học tình cờ chạm mặt thì sẽ gật đầu một cái. Có điều ——" cô ta ngừng một chút, "Tôi luôn biết tới cô."
Thanh Thử vuốt ve ly cà phê, thành tích hồi trung học cấp 2 của cô bình thường, trong các cuộc thi ở trường, cô chưa hề tham dự tranh tài bao giờ. Đương nhiên là sẽ không có qua lại gì với Đào Nhiên.
"Khi đó ở trong mắt tất cả mọi người, cô và Nguyên Lê được xem là một đôi yêu nhau."
Ánh mắt Thanh Thử trầm xuống, nếu như Đào Nhiên không xuất hiện, chính cô cũng vẫn luôn cho là như vậy.
"Cô không biết lúc ấy có biết bao nhiêu bạn nữ hâm mộ cô đâu. Cô có thể đi về cùng anh ấy, anh ấy giúp cô học bổ túc kiến thức, anh ấy tới lớp cô đợi cô tan học, anh ấy lấy cơm xong xuôi đợi cô trong nhà ăn ——" Đào Nhiên chậm rãi kể lại chuyện trước kia.
Lòng Thanh Thử như bị xiết chặt, vẻ mặt cứng ngắc.
"Thật ra thì, tôi cũng đã rất hâm mộ cô." Gương mặt Đào Nhiên thản nhiên. "Ba năm trung học cấp hai, tôi luôn một lòng học tập. Lớp mười hai thì tôi trúng tuyển của một trường đại học bên Mĩ, lúc ấy quả thật được thở phào nhẹ nhõm. Ngày đó, khi tôi khi nhận được tin trúng tuyển, đi ra khỏi cồng trường vừa khéo đυ.ng phải Nguyên Lê. Lúc ấy đã qua giờ tan học từ lâu, tôi cứ tưởng là anh ấy đang đợi cô, nhưng anh ấy đã gọi tên tôi."
"Đào Nhiên——" Giọng nói của Tống Nguyên Lê rất dễ nghe, dù sao cũng từng là MC của trạm phát thanh trường mà.
Đào Nhiên ngẩn người, 3 năm, gần như bọn họ không nói với nhau câu nào."Cậu còn chưa về nhà sao?"
Tống Nguyên Lê nhìn cô, cũng không trả lời câu hỏi của cô."Lúc ở văn phòng tớ có nghe thấy thầy giáo nói cậu sẽ đi Mĩ du học."
"Đúng, đã nhận được thư thông báo trúng tuyển rồi." Đào Nhiên không chút để ý nói, "Cậu thì sao?"
Tống Nguyên Lê cong cong khóe miệng, "Cũng như cậu."
Đào Nhiên ngơ ngẩn, thật lâu cô ta mới phản ứng được, "Trùng hợp vậy sao."
Tống Nguyên Lê dịu dàng mỉm cười, "Chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm đi."
"Được."
Bọn họ nhờ người bảo vệ chụp giúp một tấm ảnh chung cho hai người. Tấm ảnh này, hai người vẫn cất giữ.
Khi đi du học ở Mĩ, Tống Nguyên Lê có một người chú ở đó, anh vẫn ở cùng nhà chú. Còn Đào Nhiên cùng mấy người bạn thuê phòng cùng nhau. Sau này phòng Đào Nhiên ở có vấn đề, khi đó lại bận bịu việc học, thật là sứt đầu mẻ trán. Thật may là Tống Nguyên Lê đã giúp cô ta giải quyết.
Sau đó, hai người tiếp xúc ngày càng nhiều. Có một lần có một nam sinh viên theo đuổi cô, Đào Nhiên đã cự tuyệt nam sinh viên đó, không ngờ nam sinh viên kia kiên trì không thay đổi tâm ý.
Tống Nguyên Lê biết chuyện này, hai người họ liền mở lòng tâm sự với nhau một lần. Lúc ấy Đào Nhiên đã hỏi một câu, "Bạn gái của cậu không tới Mĩ học sao?"
Cô ta nhớ rõ khi ấy, ánh mắt Tống Nguyên Lê có thứ gì thay đổi, trầm ngâm nói, "Cô ấy không phải bạn gái tớ, hai nhà chúng tớ là thế giao, chúng tớ thân như anh em."
Đào Nhiên ngây ngẩn cả người, dĩ nhiên trong lòng mơ hồ vui mừng.
Khi cô ta và Tống Nguyên Lê xác định quan hệ thì Tống Nguyên Lê đã nhờ cô ta giúp chọn quà cho lần sinh nhận ấy của Thanh Thử. Anh đưa cô ta đi chọn một đôi nhẫn, cầm chiếc nhẫn đeo luôn lên tay cô ta.
Nơi phố chợ náo nhiệt ồn ào, hai người yên lặng nhìn nhau, tất cả những gì ở chung quanh không liên quan gì tới họ.
Tống Nguyên Lê thổ lộ rất đơn giản, "Tớ cảm thấy đôi nhẫn này rất thích hợp với chúng ta."
Đến bây giờ nhớ lại Đào Nhiên vẫn muốn cười, ánh mắt người con trai học kỹ thuật thật không tồi. Chiếc nhẫn kia quả thật rất đẹp, cô ta dùng dây chuyền đeo chiếc nhẫn trên cổ cho tới tận bây giờ.
Thanh Thử yên lặng lắng nghe , "Nếu như cậu ấy không trở về vì sinh nhật tôi, thì đã không——"
Đào Nhiên vươn tay nắm lấy tay cô, "Cô đừng nói như vậy, đó chỉ là một tai nạn thôi!" Trong mắt cô ta ẩn sâu nỗi buồn khổ, nhưng vẫn an ủi Thanh Thử. Bởi vì cô ta cũng từng trải qua loại đau khổ này, có điều hôm nay cô ta đã thoát ra.
"Thanh Thử, có một món đồ, năm năm trước nên do Nguyên Lê tự tay giao cho cô mới phải, có điều lần ấy anh ấy đi gấp nên đã dể quên. Hôm nay tôi giao cho cô ——" là một tấm hình do Nguyên Lê chụp khi còn ở Mĩ.
Món quà tặng muộn màng.
Thanh Thử nhận lấy tấm ảnh, đầu ngón tay run rẩy."Cám ơn."
Đào Nhiên nhìn đồng hồ, "Tôi phải về đây, buổi tối tôi phải tăng ca nữa." Cô ta đứng lên, "Lúc nào cưới nhớ phát thiệp mời cho tôi đấy." Cô ta nháy mắt mấy cái, "Tôi sẽ đi."
"Được." Thanh Thử vuốt vuốt chiếc nhẫn, thanh thản hơi cong môi một cái.