Ngày Nào Nam Phụ Cũng Ảo Tưởng Rằng Ta Yêu Hắn

Chương 27: Nồi uyên ương

Sáng sớm gió mang theo chút lạnh lẽo từ ngoài cửa sổ phiêu vào, còn đưa tới từng đợt u hương, thấm vào ruột gan. Ngủ ở trên giường nàng vô ý thức trở mình, đem chăn bọc trên người cuốn càng chặt, thời gian thích ý thế này là thời điểm ngủ nướng hoàn hảo.

Cố tình có người không khách khí đem chăn giựt ra, kéo người nằm trên giường không thể không ngồi dậy, “Ngươi còn muốn ngủ bao lâu!”

Ôn Nhiễm từ trong mộng bừng tỉnh, nàng nhìn thiếu nữ diễm lệ trước mặt, có chút phản ứng không kịp.

“Ta nói, ngươi không phải là ngã từ thác nước, làm ngươi ngã ngu người luôn nha?

(●´⌓`●)

Ôn Nhiễm đầu óc thanh tỉnh, nàng mặt vô biểu tình, “Ta nếu thật ngã choáng váng, vậy ngươi phải phụ trách chiếu cố ta cả đời.”

“Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!” Thu Thủy ngồi trên ghế, bắt chéo chân hừ một tiếng, “Ta lại không có kêu ngươi bồi ta cùng nhau rơi xuống, liền tính ngươi thật sự ngã choáng váng, cũng không cần ta phụ trách.”

Nha đầu này!(;;;・_・)

Ôn Nhiễm tạm thời không có vội vã cùng nàng cãi cọ, mà đánh giá nhà ở, bài trí đơn giản, bàn gỗ tủ gỗ đều là dùng gỗ tốt nhất chế tạo, ở gian nhà này chủ nhân tuyệt không phải bình thường.

Thu Thủy mới vừa tỉnh lại trạng thái cũng giống Ôn Nhiễm bây giờ, nhìn thấy ánh mắt đánh giá của Ôn Nhiễm, nàng liền nói: “Ngươi không cần nhìn, ta ở trong phòng đã tìm một vòng, cũng không có phát hiện địa phương kỳ quái gì, điểm duy nhất kỳ lại, chính là ta hiện tại vô pháp vận dụng linh lực.”

Nghe vậy, Ôn Nhiễm thử giơ tay kết ấn, không hề phản ứng, thuyết minh nàng bây giờ cũng vô pháp vận dụng thuật pháp, nàng nhíu mi, “ Đây là nơi nào?”

“Ta cũng không biết, ta chỉ nhớ rõ ta từ trên cao rớt xuống dưới, sau đó tỉnh lại ta liền đến nơi này.”

Ôn Nhiễm chú ý trên mình không có bị thương, cúi đầu nhìn thấy, trên người nàng mặc chính là một bộ váy màu vàng sam, đây không phải quần áo nàng mặc lúc trước, vì thế, nàng nhìn về Thu Thủy, trang phục của nàng không đổi, “ Quần áo trên người ta là ngươi đổi cho ta?”

Thu Thủy ôm cánh tay, ngẩng mặt, rất kiêu ngạo, nàng không có gì tức giận nói: “Từ thác nước rơi xuống, quần áo ngươi đều ướt, ta không thể nhìn ngươi bệnh chết được.”

“Nga.”

Thu Thủy mạc danh có điểm không được tự nhiên, nàng trừng mắt nhìn Ôn Nhiễm ngồi trên giường, thanh âm không được tự nhiên mà lớn hơn nói: “Ta mới không phải sợ ngươi sinh bệnh đâu, ta chỉ là…… Chỉ là nhớ tới ngươi hình như là Đăng tiên phủ cái gì đại tiểu thư, nếu ngươi xảy ra chuyện, Đăng tiên phủ khẳng định sẽ tìm đến làm phiền Tàng Uyên Cốc chúng ta, a, Tàng Uyên Cốc đương nhiên cũng sẽ không sợ, chẳng qua nếu có lời đồn đãi vớ vẩn gì truyền đi, nói bổn tiểu thư khi dễ ngươi, đối với danh tiếng tú ngoại tuệ trung bên ngoài của bổn tiểu thư sẽ bị bêu xấu”

( ̄ヘ ̄;)

…… Nàng có phải hay không đối với “Tú ngoại tuệ trung” bốn chữ có cái gì hiểu lầm?*Tú ngoại tuệ trung: vừa xinh đẹp lại thông minh*

Ôn Nhiễm nhìn chằm chằm Thu Thủy một hồi lâu, “Ta mới nói một câu, ngươi cần thiết giải thích nhiều vậy sao?”

“Ta nếu không giải thích, vạn nhất ngươi nghĩ lầm ta cái gì làm người tốt làm sao bây giờ?” Thu Thủy quay mặt đi, tránh đi tầm mắt Ôn Nhiễm nhìn qua, lại nhỏ giọng nói thầm một câu: “Bổn tiểu thư cũng không phải là làm người tốt.”

Tiểu cô nương khẩu thị tâm phi này, làm người ta dở khóc dở cười.

Ôn Nhiễm giả vờ tin lời nàng nói, nàng từ trên giường bước xuống, thử đi đẩy khóa môn, không thể mở ra, nàng lại lần nữa thử điều động linh lực, như cũ không hề phản ứng.

Thu Thủy có thể từ trữ vật không gian lấy ra quần áo cho nàng thay đổi, vì sao các nàng lại bị hạn chế tu vi?

Ôn Nhiễm lại đi tới thử mở cửa sổ, xuyên thấu qua khe hở cửa sổ, có thể nhìn đến bên ngoài là rừng cây lê, hoa lê trắng tinh ở trong gió lay động sinh tư, phóng nhãn xem qua, giống như là một mảnh hải dương màu trắng, thuần khiết vô cấu.

Nhưng quỷ dị chính là, nơi này cây cối che lấp mặt trời, không khỏi sinh trưởng quá mức cao lớn.

Cây lê……

Cái này làm cho Ôn Nhiễm nghĩ tới nhân vật nào đó.

Thấy Ôn Nhiễm ở bên cửa sổ đứng yên thật lâu, một bộ dáng suy tư, Thu Thủy kìm nén không được tò mò đi qua, “Ngươi suy nghĩ cái gì?”

“Chủ nhân nơi này hạn chế tự do chúng ta, nhưng hắn tựa hồ cũng không tính toán thương tổn chúng ta.”

“Hắn từ đáy vực cứu chúng ta, lại đem chúng ta nhốt lại là vì cái gì?”

“Chỉ có thể suy đoán hắn hẳn mưu đồ gì đó trên người chúng ta.”

Thu Thủy lập tức bưng kín ngực chính mình, sợ tới mức hoa chi loạn chiến, “Ý của ngươi là, hắn mơ ước sắc đẹp của ta!”

*– 花枝乱颤 Hoa chi loạn chiến: cười đến run rẩy cả người/cười đầy phóng túng, cười phá lên*

Ôn Nhiễm mắt nhìn thiếu nữ còn chưa hoàn toàn nẩy nở, khuôn mặt non nớt kia, nàng kỳ quái hỏi: “Ngươi lúc ấy bị người cột vào thác nước đối diện với nguy cơ sinh tử, nhưng thật ra khí thế mười phần, thế nào hiện tại bộ dáng nhát như chuột bộ thế này?”

“Đó là bởi vì khi hai quân giằng co, thua người cũng không thể thua khí thế, hiện tại người cầm tù chúng ta lại không ở đây, ta còn bày ra cái loại anh dũng không sợ làm cái gì?”

Ôn Nhiễm gật đầu, “Ân, ngươi nói còn có vài phần đạo lý.”

Thu Thủy trước mắt sáng ngời, “Ngươi cảm thấy ta nói rất đúng, có phải hay không?”

Ở Ôn Nhiễm nhìn qua, Thu Thủy lại nhanh chóng xoay đầu đi, bày ra tư thái cao ngạo, “Ngươi đừng hiểu lầm, ta mới không có bởi vì ngươi đồng tình mà cảm thấy cao hứng, bổn tiểu thư nói chuyện từ trước đến nay đều rất có đạo lý, người cùng ý tưởng với ta không ít đâu.”

“Ta đã hiểu, ngươi là nói có ít người cùng duy trì suy nghĩ của ngươi.”

Thu Thủy quay đầu lại xem Ôn Nhiễm, “Ngươi!”

Nhưng Ôn Nhiễm không nhìn nàng, mà là hoàn toàn đẩy cửa sổ ra.

Thu Thủy tạm thời quên sinh khí, nàng nhìn Ôn Nhiễm không hề hình tượng nhấc lên váy, khó hiểu hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

“Tìm đường ra.” Ôn Nhiễm đôi tay đáp ở cửa, lại dùng sức chống thân mình, bò lên trên cửa sổ.

Thu Thủy vội vàng nhắc nhở, “Ta xem qua rồi, nơi này chính là có bốn năm tầng lầu cao như vậy! Hơn nữa bất luận sử dụng pháp bảo gì, cũng đều là mất đi hiệu lực.”

Đổi lại mà nói, cho dù là pháp bảo gì cũng vô pháp dùng ở chỗ này.

Nếu từ nơi này có thể nhảy xuống, nàng đã sớm thử, hiện tại các nàng vô pháp vận dụng tu vi, liền cùng người thường giống nhau, từ địa phương cao như vậy ngã xuống, bất tử cũng đến ngã đến tàn phế.

Ôn Nhiễm quan sát một chút hoàn cảnh bên ngoài, nàng nói với Thu Thủy: “Đi đem khăn trải giường lấy lại đây.”

Thu Thủy không khỏi liền đi lên, chờ nàng đem đồ vật lấy lại đưa cho Ôn Nhiễm, nàng mới hậu tri hậu giác nghi vấn, ta làm gì nghe lời nàng ta như vậy?

Thấy Ôn Nhiễm đem khăn trải giường xé thành từng mảnh vải, Thu Thủy cảm thấy minh bạch, nàng bẹp bẹp miệng, “Ta còn tưởng rằng ngươi có hảo biện pháp gì, liền tính ngươi làm như vậy, khăn trải giường căn bản là không có dài được bao nhiêu, này bất quá cũng là uổng phí công phu thôi.”

Ôn Nhiễm không có hé răng, chỉ lo kết mảnh vải, lại dùng sức kéo kéo, xác định ổn thỏa, nàng mới hỏi: “Trên người của ngươi có hay không cái gì tương đối nặng?”

Thu Thủy có chút khó hiểu, nàng suy nghĩ trong chốc lát, trong tay nhiều ra tới một cái nồi, trung gian còn phân tầng, là nồi uyên ương, “Cái này có thể chứ?”