Ngày Nào Nam Phụ Cũng Ảo Tưởng Rằng Ta Yêu Hắn

Chương 17.1

Ánh mắt nhàn nhạt của Thẩm Vật liếc nhìn mọi người quay quanh Yến Thanh, Lạc Hoài, huyết sắc trên mặt hắn bắt đầu rút đi, hiện liên gương mặt tái nhợt như tờ giấy, “Sư phụ, đệ tử phải hướng ngài thỉnh tội.” Bên kia Ôn Tuân đang muốn tiếp tục răng dạy nữ nhi về hậu quả của xúc động lần này, nghe được lời Thẩm Vật nói, hắn kỳ quái hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

“Lúc cùng yêu thú vật lộn cũng là lúc thanh kiếm sư phụ tặng cho đệ tử bị gãy mất.”

Thấy rõ trong tay Thẩm Vật hai đoạn bảo kiếm bị đứt gãy, Ôn Tuân hút khẩu khí lạnh.

Thẩm Vật lại nói: “Đối với kiếm tu mà nói, kiếm còn người còn, kiếm mất người mất, kiếm gãy là sai lầm của ta, thỉnh sư phụ trách phạt.”

Dứt lời, thân hình đơn bạc như lung lay sắp ngã, hắn liền quỳ xuống,lại bị bàn tay lanh lẹ Ôn Tuân cấp đỡ.

Ôn Tuân trong lòng nhỏ máu, chính là hắn cũng biết Thẩm Vật có thể mang theo nữ nhi hắn từ trong tay xà yêu chạy thoát đã là không dễ dàng, không thể vì một thanh kiếm mà trách móc nặng nề với hắn, cho nên hắn cố gắng nặn một mặt hòa ái tươi cười, “Thẩm Vật, việc này không thể trách ngươi, ngươi cũng không cần vì thế mà tự trách.”

Bên cạnh các sư đệ cũng vội vàng an ủi.

“Đại sư huynh, đây là ngoài ý muốn, không thể nói là ngươi sai.”

“Nếu đổi là ta, ta chiến đấu với thuộc hạ của xà yêu chỉ sợ đều sống không quá một chiêu, đại sư huynh mệnh so với kiếm muốn quý giá hơn nhiều!”

“Đúng vậy, đại sư huynh, ngươi không cần áy náy, sư phụ khẳng định có thể nghĩ cách tìm người đem thanh kiếm nay sửa tốt.”

“Liền tính sửa không tốt, sư phụ khẳng định cũng có thể lại vì đại sư huynh tìm tới một thanh kiếm so với kiếm gãy này tốt hơn.”

……

Ôn Tuân biểu tình muốn nói nhưng không được

Một Cầu Hà kiếm đã là trăm năm khó gặp, còn đi tìm so Cầu Hà kiếm càng tốt, này đàn đệ tử cảm thấy một bảo kiếm giống như loại củ cải ngoài chợ sao, tùy thời chờ người lựa mua sao?

Hắn hít sâu vài hơi, mới hơi chút bình phục một chút cảm xúc chính mình.

Thiếu nữ gọi một tiếng: “Cha.”

Đã nhiều năm chưa từng nghe tới nữ nhi kêu chính mình như vậy Ôn Tuân kinh ngạc, kinh qua sau đó chính là mừng như điên, hắn không rảnh lo vì Cầu Hà kiếm mà đau lòng, ngược lại nhìn nữ nhi ngoan ngoãn của mình, cao hứng nói: “Nhiễm Nhiễm, làm sao vậy?”

Hiện tại nếu Ôn Nhiễm nói muốn ngôi sao trên trời, hắn đều phải nghĩ cách lên trời hái sao.

Ôn Nhiễm trong tay cũng xuất hiện một thanh đoạn kiếm, nàng chớp chớp mắt, “Ta kiếm cũng gãy rồi.”

Ôn Tuân nhìn nhìn đại đệ tử trong tay đoạn kiếm, lại nhìn nhìn nữ nhi trong tay đoạn kiếm, hắn tạm thời quên mất hô hấp, ngất xỉu.(✖╭╮✖)

Mọi người kêu to: “Sư phụ!”