Cô cũng thể hiện ra biểu cảm khinh thường hoặc là không tốt gì khác, cô có ký ức của nguyên chủ, mấy ngày nay cô ở căn cứ cũng có hiểu biết, biết những thứ này đã là rất tốt.
Nhập gia tùy tục, cô cầm bát đũa của mình, chuẩn bị trở lại trong lều trại ăn cơm, phát hiện Đồng Quan Nguyệt và Tề Tiểu Đao đang cầm thức ăn chờ ở bên cạnh lều trại của cô.
"Hửm, sao mọi người lại ở đây?"
"Chị Hiểu Manh, bọn tôi đang chờ chị, lúc này anh hai đang dẫn đội tuần tra, tôi vừa mới thấy chị ở bên này, liền gọi anh cả tới."
Nghe được câu hỏi của Đinh Hiểu Manh, Tề Tiểu Đao lập tức trả lời.
Nói xong, lại là một trận ngạc nhiên hâm mộ nói: "Chị Hiểu Manh, không nghĩ tới chị còn chuẩn bị lều trại nha, còn rất mới nữa."
"Ừ, muốn vào ăn cùng không?"
Nhìn ra được Tề Tiểu Đao cũng chỉ hỏi ngoài miệng, không có ý gì đặc biệt, Đinh Hiểu Manh cũng thuận theo.
Vào lều, Đồng Quan Nguyệt đưa một chén nhỏ trong đồ ăn mình bưng đưa cho Đinh Hiểu Manh.
Đinh Hiểu Manh lúc này mới nhìn thấy một bát rau xanh giống như rau xà lách.
"Đinh tiểu thư, vừa nãy mới nhờ người ta nấu riêng, trên đường tìm được một cây rau xà lách biến dị, có thể ăn, mùi vị rất mềm, cô nếm thử đi."
Đồng Quan Nguyệt nghĩ rằng phụ nữ đều tương đối thích ăn rau dưa hoa quả, lúc nãy khi nghỉ ngơi và hồi phục, anh cố ý đi tìm trong rừng, hiện tại rau dưa hoa quả càng ngày càng ít, cũng càng khó để tìm được.
Đinh Hiểu Manh biết, một cây xà lách như vậy để bán ở văn phòng hoặc là trên thị trường, sợ là có giá trị xa xỉ, mấy chục điểm tích lũy là chắc chắn.
Tuy rằng nếu so với giá trị nước tinh lọc của cô thì còn kém xa, nhưng cũng hiểu được ý tốt của Đồng Quan Nguyệt, cô liền vui vẻ tiếp nhận, không hề khách khí.
"Cảm ơn Đồng tiên sinh, mọi người cùng ăn đi."
Chấp nhận thì chấp nhận, nhưng Đinh Hiểu Manh cũng không thể ăn một mình.
Cơm nước xong, Đồng Quan Nguyệt lại lấy ra một bao chocolate từ trong túi đưa cho Đinh Hiểu Manh.
"Đây là vừa đi tìm người đổi lấy, cô cứ giữ lại ăn. Buổi tối, cô an tâm ngủ, ba người chúng ta sẽ thay phiên canh giữ bên ngoài lều trại bảo vệ cho cô."
Nếu như không phải biết đây là tận thế, không khôi phục sản xuất, càng không thể khôi phục trồng trọt.
Nhìn Đồng Quan Nguyệt lúc thì đưa đường phèn, lúc thì đưa rau dưa biến dị, lúc này lại đưa cho cô cả chocolate, Đinh Hiểu Manh cũng sinh ra hoài nghi.
Chẳng qua là khi ngẫm lại, làm một người sáng lập ra chiến đội số một của căn cứ, năng lực và dị năng đều mạnh hơn những người khác, có nhiều vật tư hơn so với người khác một chút cũng không có gì đáng trách.
"Cảm ơn." Đồ vật đối với cô mà nói, không đáng giá gì, nhưng phần tâm ý này, không thể không nói, thật sự làm cho Đinh Hiểu Manh rất vui vẻ.
Nếu Đồng Quan Nguyệt biết trong không gian của Đinh Hiểu Manh, có rất nhiều đồ ăn như vậy, còn không phải là đồ quá hạn, có lẽ anh sẽ không lấy những thứ này đến đưa nữa.
Đáng tiếc, lúc này Đồng Quan Nguyệt vẫn còn chưa biết.
Tề Tiểu Đao nhìn anh cả tặng đồ cho Đinh Hiểu Manh, cũng không tỏ vẻ phản đối, ngược lại rất vui vẻ.
Anh ta rất thích cô gái trước mắt này, cũng không biết vì cái gì, chỉ là rất có hảo cảm đối với cô, rất muốn thân cận với cô.
Cô không giống những người phụ nữ khác, cô tựa hồ đối với cuộc sống hiện tại rất thong dong, nhìn không ra sự lo âu cùng lo lắng của cô ở đâu cả.
Luôn ôn hòa hữu lễ mỉm cười, rất bình tĩnh ổn trọng thỉnh thoảng lại toát ra một chút đáng yêu.
"Được, mọi người cũng chú ý an toàn, nghỉ ngơi thật tốt."
Cảm thấy một câu cám ơn không đủ để biểu đạt, vài lần ở chung, đều rất hài hòa, cái loại hình thức ở chung này giống như tồn tại đã lâu, Đinh Hiểu Manh lại thêm một câu quan tâm.