Hạ Nghiên mặc váy cưới đắt tiền, tay cầm bó hoa, ánh mắt dịu dàng nhìn Phó Tư Yến ngồi trên xe lăn.
Cô ta nở nụ cười trong sáng, chân thành nói: "Tôi đồng ý."
Hạ Nghiên siết chặt bó hoa trong tay, cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng.
Sắp rồi, cô ta sắp thành công rồi.
Quyền lực và địa vị mà cô ta ao ước sắp trong tầm tay!
Người chủ trì nhìn xuống đám người nhà họ Phó, thấy không ai phản đối, tiếp tục nói: "Xin mời cô Hạ Nghiên trao nhẫn cưới cho anh Phó Tư Yến."
Đôi tay Hạ Nghiên run rẩy vì kích động, cầm nhẫn cưới kim cương trong hộp vài lần không thành công.
Khi cô ta vừa cầm chắc nhẫn kim cương, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên.
"Đám cưới này, tôi không đồng ý!"
Tất cả mọi người trong đám cưới không hẹn mà cùng nhìn về phía cô gái vừa đứng lên.
Cô đứng thẳng lưng, ánh mắt sáng ngời và thông suốt, từng cử chỉ, động tác đều toát lên vẻ điềm nhiên và lười biếng.
Khi nhìn rõ gương mặt đẹp đến mê hồn của cô gái, những lời bàn tán xôn xao vang lên.
“Đây chẳng phải là đại tiểu thư của nhà họ Tô, người đã cướp vị hôn phu trước của Hạ Nghiên sao?”
“Cô ta không bị đuổi ra khỏi nhà rồi sao, sao còn mặt dày đến dự đám cưới này?”
“Đúng lúc này mà đứng ra tìm sự chú ý, chắc không phải là nhắm đến thái tử gia đâu nhỉ?”
“Hừ! Chỉ dựa vào cô ta? Đây là Hoa Quốc, không phải cái gia đình bình dân ở Nam Dương của nhà họ Tô.”
Tô Vãn Đường bước đi uyển chuyển, lả lướt, tiến về phía trước giữa những ánh mắt khinh miệt, ghét bỏ, không có ý tốt của mọi người.
Cô phớt lờ những lời bàn tán khó nghe xung quanh, đôi mắt đen lạnh lùng đầy ác cảm dừng lại trên người Phó Tư Yến ngồi trên xe lăn.
“Đứa con ngỗ nghịch! Đây là đám cưới của Nghiên Nghiên, không phải chỗ để con làm loạn!”
Tiếng của Tô Thế Hồng vang lên sau lưng, đầy căm phẫn, không giấu được sự ghét bỏ và uy nghiêm.
Nghiên Nghiên?
Thật là một cách gọi thân mật.
Còn dịu dàng, ân cần hơn cả khi gọi cô, đứa con gái trên danh nghĩa.
Tô Vãn Đường làm ngơ, tiếp tục tiến về phía trước.
Đột nhiên, một nhóm đàn ông mặc vest xuất hiện chặn cô lại.
Trên sân khấu, Hạ Nghiên lạnh lùng nhìn Tô Vãn Đường, ánh mắt sắc bén và tàn nhẫn như đang đối mặt với kẻ thù lớn.
Nhưng trên miệng lại yếu ớt cầu xin: “Vãn Đường, hôm nay là ngày cưới của chị, xin em đừng phá hỏng đám cưới của chị.”
Tô Vãn Đường nhìn lướt qua, thấy sự yếu đuối giả tạo, vẻ đáng thương của Hạ Nghiên.
Người phụ nữ này vẫn giả dối, làm màu như ngày nào.
Khiến người ta buồn nôn!
Ánh mắt sắc bén của Tô Vãn Đường như lưỡi dao băng giá đâm thẳng vào Hạ Nghiên, như muốn nhìn thấu linh hồn bẩn thỉu của cô ta.
“Phì—” Tô Vãn Đường cười khinh bỉ.
Cô mỉa mai nói: “Tha cho cô? Người cướp đồ của tôi, có tư cách nói điều đó sao?”
Khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Hạ Nghiên trở nên u ám, siết chặt chiếc nhẫn cưới trong tay, nhìn Tô Vãn Đường bằng ánh mắt có thể gϊếŧ người.
Cô ta thay đổi sắc mặt rất nhanh, ngay sau đó đôi mắt ngấn lệ, khuôn mặt đầy vẻ đau khổ nhưng cố tỏ ra kiên cường, nghẹn ngào nói.
“Em đã cướp Tiêu Quân Vũ, tại sao còn muốn cướp Tư Yến? Vãn Đường, cầu xin em tha cho chị được không?”
Vẻ mặt đầy đau khổ nhẫn nhịn và giọng nói nghẹn ngào của Hạ Nghiên đã đặt lên đầu Tô Vãn Đường chiếc mũ kẻ phá hoại.
Không ít người nhìn Hạ Nghiên với ánh mắt thương cảm, ngắm nhìn Tô Vãn Đường bằng ánh mắt khinh thường, thì thầm bàn tán.
Tô Thế Hồng tiến tới trước mặt Tô Vãn Đường, giận dữ mắng: “Mày là đồ vô dụng, làm mất mặt gia đình!”
Ông ta giơ tay không chút do dự tát vào mặt Tô Vãn Đường, như muốn đánh bay cô ra xa.
Nhưng trước khi bàn tay của ông hạ xuống, nó đã bị một bàn tay trắng nõn, mảnh mai giữ lại.
Tô Vãn Đường liếc mắt nhìn Tô Thế Hồng, cười khinh bỉ.
“Muốn đánh tôi? Ông có xứng không?!”