Tiểu Xinh Đẹp Ngơ Ngác Bị Hư Nam Nhân Nhớ Thương

Quyển 1 - Chương 2: Tận thế tiểu nhân ngư 2


Kiều Hàn tại chỗ chờ đợi một hồi lâu, tất cả mọi người không lên tiếng quấy nhiễu.

Nhưng Tô Lạc trước sau không ra, chiếc đuôi mềm mại bất an mà đong đưa.

Cậu đôi tay ôm chính mình bả vai, xiềng xích nặng nề mài phá thiếu niên xương cổ tay non mềm da thịt, có vẻ đáng thương.

Tiến sĩ nhẹ nhàng xua tay, cấp dưới hiểu ý.

Mực nước dần dần giảm xuống.

Tô Lạc cảm nhận được da mình dần khô ráo, rất không thoải mái.

Kiều Hàn không thúc giục, vẫn giữ tư thế duỗi tay tiếp cậu, giọng nói trầm ấm có loại cảm giác làm yên lòng.

“Nghe lời.”

Thiếu niên vô thố mà ngửa đầu nhìn vào mắt người đàn ông, tự phụ ôn hòa không có công kích, như thể có thể bao dung mọi thứ trên đời.

Suy nghĩ vài giây.

Tô Lạc dùng vây đuôi vụng về chạm vào vách pha lê, sau đó chậm rãi đứng thẳng thân thể.

Thiếu niên thử chạm vào lòng bàn tay Kiều Hàn, tay người đàn ông rộng lớn, có thể dễ dàng bao bọc lấy tay hắn.

Kiều Hàn không lên tiếng để mặc cậu chậm rãi thăm dò, giống như đang xem một đứa trẻ nghịch ngợm với chút bất đắc dĩ.

Thời gian dài thiếu nước, da Tô Lạc khô đến đau đớn.

Đôi môi đẹp cũng từ đỏ ửng trở nên tái nhợt.

Thấy cậu không hề kháng cự, Kiều Hàn dùng chìa khóa mở xiềng xích trên cổ tay thiếu niên, mở miệng hỏi.

“Cậu tên là gì?”

Thiếu niên không nói lời nào, dùng ngón tay nhẹ nhàng viết lên mu bàn tay hắn những nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.

Kiều Hàn ngưng thần nhìn vài giây.

“Tô Lạc, ta ôm ngươi trở về.”

Thiếu niên vốn định cự tuyệt, nhưng hiện tại rời khỏi nước căn bản vô pháp hành tẩu.

Người đàn ông khoác áo lên vai cậu, thiếu niên bị che kín mít, chỉ lộ ra một đoạn đuôi màu lam nhạt.

Những người còn lại đều cúi đầu không dám nhìn.

Tô Lạc tò mò nhìn thành phố xa lạ trước mặt.

Là căn cứ người sống sót sau tận thế, khoa học kỹ thuật và bạo lực cùng tồn tại.

Tất cả kiến trúc đều thống nhất cố định lạnh băng màu bạc, không có một tia ấm áp.

Cậu mơ hồ cảm thấy có cảm giác bất an nhìn trộm đánh úp lại.

Trên tường cao giấu cameras lúc nào cũng giám sát mọi người, một khi phát hiện biến dị giả có thể lập tức biến thành một đống thịt nát.

Tô Lạc run rẩy vai gầy yếu, không dám nhìn thêm.

Tới gần viện nghiên cứu.

Ánh mặt trời nhân tạo mang lại độ ấm dần rút đi, thiếu niên đuôi mắt thoáng nhìn nơi xa tụ tập đám người, truyền đến tiếng hoan hô.

“Sở đội trưởng lại thành công thu thập vật tư trở về, mọi người nhanh lên xếp hàng lĩnh!”

Bước vào đại môn.

Âm thanh ồn ào rơi lại phía sau, bên tai tạp âm giảm bớt.

Tô Lạc ngoan ngoãn cuộn tròn trong khuỷu tay Kiều Hàn, đầu ngón tay nắm màu trắng vô khuẩn áo ngoài.

Mùi nước sát trùng nhàn nhạt trong không khí làm cậu không thoải mái.

Vân tay nghiệm chứng.

Tô Lạc còn đang đánh giá xung quanh các dụng cụ nghiên cứu kỳ quái, nghe thấy tiếng nói hơi chần chừ.

Có người lớn mật tiến lên ngăn Kiều Hàn.

“Tiến sĩ, nhân ngư này hẳn là cần kiểm tra đo lường trước sau đó đệ trình lên cấp trên lãnh đạo xét duyệt, được phê chuẩn mới có thể an trí.”

Quá mức quý hiếm, nên người phụ trách căn cứ cũng càng chú ý tân vớt trở về tiểu nhân ngư.

Không nghĩ tới Kiều Hàn đỡ đỡ gọng kính, cúi đầu cười khẽ, nói ra câu khiến mọi người không hiểu ra sao.

“Hắn không phải giống cái.”

Những người còn lại sửng sốt, ý tứ là vớt sai rồi?

Chính là rõ ràng dựa theo tiêu chuẩn phán đoán chính quy.

Nhân ngư đực sau khi trưởng thành hình thể cùng chiều cao liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được.

Bọn họ gien tự mang thị huyết thô bạo, cơ bụng rắn chắc cùng vóc dáng vượt quá hai mét.

Những điều này Tô Lạc hoàn toàn không có.

Mái tóc màu lam nhạt khó khăn lắm che đến hông thiếu niên, cũng chặn trước người hắn đặc thù.

Từ đầu đến cuối cũng chưa ai nghi ngờ, làm sao lại xuất hiện sai lầm như vậy?

Những người còn lại hiển nhiên không tin.

Nhưng lời của Kiều Hàn không sai, không có lý do gì để lừa họ.

Kiều Hàn đi xa, những người còn lại đối diện trông thấy lẫn nhau ánh mắt xấu hổ.

Nếu Tô Lạc không phải nhân ngư cái, vậy có nghĩa là bọn họ sẽ bị mắng thậm chí phúc lợi hàng tháng bị hủy bỏ từ từ.

Dù sao cũng là chuyện lớn, hơi do dự liền có người đưa ra ý kiến.

“Bằng không tìm sở đội trưởng đến xem đi……”

Thiếu niên còn không hiểu rõ tình cảnh của mình.

Cậu ngoan ngoãn vươn ngón tay chạm vào Kiều Hàn.

Rút máu kiểm tra, các chỉ số đều bình thường, không có nhiễm bệnh.

Ngay sau đó bọn họ xuyên qua hành lang màu trắng, đổi sang một hoàn cảnh khác.

Tên trên biển số nhà Tô Lạc không quen biết, trong đó có một chữ “khu A”.

Trước mắt là bể pha lê bên trong sứa hồng nhạt trôi nổi, cá heo biển đáng yêu truy đuổi cùng các loài ôn hòa khác.

Không khí hài hòa yên tĩnh không bị tận thế tàn khốc ảnh hưởng.

“Tiến sĩ, ngài để hắn ở đây có nguy hiểm không?”

Biết Tô Lạc là nhân ngư đực, trợ lý nhiều chút kiêng kị.

Hắn nhìn thiếu niên với ánh mắt lo ngại, sợ đối phương đột nhiên cắt cổ mình.

Dù sao nhân ngư đực lực lượng xa siêu việt người thường.

Sứa và cá heo biển không có công kích bơi qua bơi lại bên cạnh.

Chúng tò mò nhìn chằm chằm người hàng xóm mới.

Nhân ngư phổ biến giỏi săn sinh vật biển, vừa lúc những loài này đều nằm trong danh sách thức ăn của Tô Lạc.

Theo lý nên nuôi riêng.

Kiều Hàn không can thiệp mà chọn một chỗ yên tĩnh với ánh sáng vừa phải cho Tô Lạc.

“Không sao, hắn sẽ không ăn động vật này.”

Trợ lý hiển nhiên không tin, nhưng không có cách nào, không dám phản bác.

Tô Lạc tiến vào nước biển quen thuộc cảm thấy nhiều phần an toàn.

Đôi mắt trong trẻo khắp nơi nhìn ngắm, như đứa trẻ tò mò.

Đuôi cá vòng qua lại trong nước, cuối cùng hắn giống người, nửa ngồi xổm ở góc xa nhất ly Kiều Hàn, mắt không chớp nhìn người đàn ông.

“A……”Nam nhân nghiêng người dặn dò trợ lý việc gì đó.

Tô Lạc ở xa không nghe được. Cậu nhẹ nhàng dịch lại gần để nghe lén, sợ rằng sẽ có điều bất lợi với mình.

Kiều Hàn khẽ liếc thấy hành động của tiểu nhân ngư nhưng không ngăn cản.

Trợ lý nhíu mày. Hắn bị sợ bởi sự tiến lại gần của Tô Lạc, nghĩ rằng thiếu niên đói bụng.

“Ngài chờ một lát, ta lập tức mang đồ ăn đến.”

Trên đường đi, hắn còn thì thầm, nhân ngư chỉ thích ăn thịt, nhất là loại còn mang theo mùi máu tươi. Việc tiến sĩ nói muốn có cả trái cây và rau dưa... liệu nhân ngư có ăn không?

Kiều Hàn thao tác một số dụng cụ phức tạp, Tô Lạc không có hứng thú nên rụt về.

Cậu bận rộn dùng rong biển che thân thể, nhặt vỏ sò và hải tảo dựng một cái tổ giản dị. Vốn tưởng rằng có thể tạm thời an toàn nghỉ ngơi, không ngờ tiếng bước chân nặng nề từ xa tới gần, cuối cùng dừng lại ngoài cửa.

“Cốc cốc.”

Kiều Hàn không ngẩng đầu mà nói một câu:

“Mời vào.”

Dù b·iểu t·ình không thay đổi, nhưng Tô Lạc từ giọng nói nghe ra được một chút không ngờ, như thể ngoài cửa là người hắn chán ghét.

Sở Vị Lâm gỡ súng trên người đặt lên bàn.

“Đông!”

Tiếng kim loại v·a ch·ạm làm phiền đến tiểu nhân ngư đang làm tổ trong bể pha lê. Thiếu niên dừng lại, phun ra một chuỗi bong bóng sau đó giấu mình kỹ hơn.

Người tới mang theo cảm giác áp bức và thần thái làm Tô Lạc cảm thấy cực độ nguy hiểm và sợ hãi, như thể mùi vị sát phạt tẩm vào tận xương tủy.

Sở Vị Lâm đứng trong bóng tối, giọng lạnh lùng và mỉa mai hoàn toàn khác với Kiều Hàn.

“Đưa hắn ra đây, kiểm tra.”

Bảo vệ căn cứ an toàn là trách nhiệm của Sở Vị Lâm, bao gồm cả việc kiểm tra giới tính của Tô Lạc. Dùng thủ đoạn y học cần hai giờ, nhưng Sở Vị Lâm không kiên nhẫn chờ.

Kiều Hàn đặt ống nghiệm xuống, đôi mắt màu nâu đồng lộ ra u ám đối diện với Sở Vị Lâm.

“Ngươi như vậy sẽ dọa hắn.”

Ý tứ chính là từ chối.

“Dọa? Điều đó không thuộc phạm vi quản lý của ta. Ta rất bận, vội gϊếŧ tang thi, không có thời gian như tiến sĩ mà chậm rãi nghiên cứu.”

Kiều Hàn hạ mắt, đôi tay nắm thành nắm đấm, lời nói cũng không còn khách khí.

Sở Vị Lâm không che giấu sự châm chọc, cố ý làm phiền.

Kiều Hàn bước đến trước Tô Lạc, cúi xuống nói nhẹ nhàng:

“Có một kiểm tra yêu cầu ngươi phối hợp, đừng sợ, rất nhanh sẽ xong.”

Thiếu niên thoáng nhìn Sở Vị Lâm, sợ hãi lắc đầu, cánh môi nhả ra từng viên bọt khí.

Không đợi Kiều Hàn an ủi, cánh tay máy từ trên đầu xuống bắt lấy thiếu niên kéo ra.

“Sở Vị Lâm!”

Kiều Hàn không giữ được bình tĩnh, đôi tay nắm chặt trong chiếc áo trắng.

“Xin lỗi, tiến sĩ, ta không có hứng thú xem hai người dài dòng lãng phí thời gian.”

Tô Lạc kinh hoảng, đuôi cá cọ xát làm bong ra hai vảy.

“Ôi... Đau quá...”

Kiều Hàn ôm lấy thiếu niên, dùng thuốc mỡ chà nhẹ nhàng, thương tiếc vô cùng.

“Quá mấy ngày thì sẽ lành, ngoan.”

Sở Vị Lâm lạnh lùng đổ chút chất lỏng lên găng tay đen, không gợn sóng.

Hắn không cần trích máu, chỉ nói:

“Được rồi, giữ hắn, ta sẽ kiểm tra.”

Thiếu niên giãy giụa nhưng không thành công, chỉ có thể nhìn Sở Vị Lâm tiến gần.

Cậu cắn môi dưới, lông mi ướt đẫm run rẩy.

“Không cần...”

Sợ hãi khẩn cầu không đổi được lòng thương xót.

Sở Vị Lâm buông mi, ánh mắt lạnh lùng dừng lại ở đuôi cá của thiếu niên.

“Chính là chỗ này.”

Nước mắt lây dính lông mi, vành tai đỏ dần lên.

Kiều Hàn che mắt thiếu niên...

“Kiểm tra rất nhanh sẽ xong, nhắm mắt lại.”