Chương 17: Thẳng thắn
Tay Tô Bắc run lên, thiếu chút nữa làm rơi điện thoại trên sàn nhà.Tên biếи ŧɦái kia càng ngày càng quá phận, nhiệm vụ này khó đến mức giống như một trái hỏa tiễn hướng lên trời, sau đó nổ tung.
Tất cả những thứ trước mắt Tô Bắc biến thành một mảnh màu đen, tay cậu nắm chặt di động, giống như đang trực tiếp nắm chặt một phiền toái lớn trong lòng bàn tay.
Thân máy cứng rắn khiến cậu có một loại cảm giác thất bại thật sâu.
Tô Bắc có chút tuyệt vọng, cũng có chút mờ mịt.
Những kí tự băng lãnh kia ngay trước mặt Tô Bắc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cười nhạo chính cậu.
Xa xa gần gần, giống như có người đang nói chuyện ngay bên cạnh cậu.
Tô Bắc rốt cuộc không kiên trì được, rốt cuộc hôn mê bất tỉnh, chìm vào trong hắc ám, di động trên tay cũng theo đó mà rơi xuống.
Tô Bắc lúc tỉnh lúc mê, nằm trên giường ba ngày ba đêm, rốt cuộc tỉnh lại.
Tô Bắc nhìn chằm chằm vào trần nhà màu trắng, sau đó quay đầu nhìn Chu Phỉ Thạch đang dựa đầu trên chiếc giường cậu đang nằm.
Cậu ngắm Chu Phỉ Thạch, y nằm nghiêng mặt, trước mắt có điểm phát thanh.
Lông mi y rất dài, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, cái miệng khi ngủ hơi nhếch lên, thoạt nhìn rất vô tội cùng đơn thuần, cánh mũi nhẹ nhàng phập phồng đều làm người ta chú ý.
Biếи ŧɦái cưỡng bách cậu gϊếŧ Chu Phỉ Thạch.
Tô Bắc sao có khả năng làm ra việc này, như vậy chẳng phải những kiên trì lúc đầu của cậu sẽ trở thành vô nghĩa sao?
Đây là mạng người, không phải một con thú đợi làm thịt, như thế nào có thể nhẹ nhàng một câu liền cướp đi.
Tô Bắc thở dài thật sâu, lại một hồi đấu tranh suy nghĩ.
Phòng bệnh vô cùng im ắng, Chu Phỉ Thạch ngủ không bao lâu liền tỉnh lại.
Y ngẩng đầu, ánh mắt có chút mê man, thời điểm nhìn tới Tô Bắc, ánh mắt liền minh mẫn.
Môi Tô Bắc nứt nẻ, cậu ngã người muốn cầm lấy cốc giấy ở đầu giường.
Tay vừa giơ lên đã bị ấn trở lại, Chu Phỉ Thạch cầm lấy cốc giấy, thả một cái ống hút vào, đưa tới miệng Tô Bắc, Tô Bắc nhìn cốc giấy, lại nhìn Chu Phỉ Thạch, sau đó cúi đầu hút nước trong cốc.
Cậu uống hơn phân nửa chén nước, liền đẩy chiếc cốc ra.
Chu Phỉ Thạch đem cốc giấy để lại trên đầu giường.
Tiếp theo y gác hai chân chéo lại vào nhau, thân thiết hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Vừa mới sốt cao, yết hầu Tô Bắc dù chỉ nuốt nước miếng cũng cảm thấy đau đớn.
Cậu khàn khàn giọng nói:” Hơi… hơi khó chịu.”
Chu Phỉ Thạch vươn tay sờ sờ trán Tô Bắc, ngón tay y thon dài, lòng bàn tay ấm áp.
Tô Bắc có chút không được tự nhiên, cậu quay đầu, tránh né tay y, sau đó cảm thấy hành động này hình như ‘hơi quá’ rõ ràng, dễ ‘đả thương’ người, đành xấu hổ nói: “Đã tốt hơn rồi.”.
Tô Bắc vô cùng rõ ràng, cậu với Chu Phỉ Thạch chắc chắn không có khả năng.
Từ khi biếи ŧɦái ‘chen’ vào sinh hoạt của cậu, Tô Bắc đối với những hành động trước đây của mình nghiêm túc suy nghĩ lại.
Cậu cảm thấy mình không nên vì có lòng hiếu kỳ mà dẫn ra những chuyện khác.
Hoặc là, cậu không muốn quen với một người đồng tính.
Đó là bí ẩn, *** mĩ du͙© vọиɠ cùng kí©ɧ ŧìиɧ, đánh sâu vào cậu, dụ dỗ cậu, cuối cùng đem Tô Bắc kéo sâu vào khốn cảnh.
Tô Bắc thống hận tất cả, toàn bộ những chuyện liên quan đến việc này.
Chu Phỉ Thạch mặt không đổi sắc, thu tay về, giống như với sự tránh né xa lánh của Tô Bắc không hề phát hiện.
Ánh mắt của y có chút âm u:” Đối với những chuyện xảy ra trong những ngày này, tôi sẽ không nói xin lỗi.”
Tô Bắc ngửa đầu nhìn trần nhà, gật đầu tỏ vẻ không sao cả: “Tôi biết.”.
Hai người ở tình huống đối nghịch với nhau, nói từ ‘xin lỗi’ thật quá dối trá, chỉ có thể làm nền, vì vậy không cần phải…
Chu Phỉ Thạch đột nhiên bóp cầm Tô Bắc, đem khuôn mặt của cậu lại gần, đối diện song song với hai mắt của mình, ánh mắt y lạnh lẽo:” Vậy anh vì cái gì phải làm như thế.”
Tô Bắc nhìn y trong chốc lát: “Có lẽ vì tôi là một người dân tốt muốn cống hiến gì đó cho xã hội.”.
Đáp án này làm tay Chu Phỉ Thạch tăng thêm lực đạo.
Mặt Tô Bắc bị y nắm đến mức sưng lên, cậu nhíu mày, nhịn đau.
Chu Phỉ Thạch chậm rãi buông ra.
Sắc mặt y có chút phức tạp: “Lần sau tôi sẽ không thể cứu anh”, sau đó lại bổ sung : “Đừng làm loại chuyện ngu xuẩn này nữa.”
Mặc kệ Chu Phỉ Thạch nói gì, biểu tình của y lại vô cùng chân thành.
Dựa vào điểm này có thể nói, Chu Phỉ Thạch có lẽ thật sự thích Tô Bắc.
Trong lòng Tô Bắc thở dài, là người đều có tâm hư – vinh, cậu cũng không chán ghét việc bị người khác thích.
Cho nên cậu chân thực nhìn Chu Phỉ Thạch nói: “Tôi là bị ép buộc.”
Những lời này đã được cậu suy xét kĩ càng.
Đây là vì thử.
Nhưng không chỉ vì thử y, đồng thời cậu muốn thử tìm hiểu thân thế tên biếи ŧɦái có bao nhiêu lớn.
Nhiệm vụ thứ ba như ‘lửa xém lông mày’, cậu không biết nên làm thế nào mới tốt.
Nếu không muốn làm tay của mình dính máu tươi, vậy chỉ còn cách liều mạng, cho dù phải chọc giận một tên biếи ŧɦái vô cùng nguy hiểm.
Theo một phương diện khác mà nói, Chu Phỉ Thạch dù sao cũng là đương sự, hơn nữa y còn đối với Tô Bắc có tình.
Chu Phỉ Thạch nhăn mày lại: “Anh nói như vậy là có ý gì?”.
Tô Bắc nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ý nghĩa như câu nói, tôi sẽ từ từ giải thích rõ ràng cho cậu.”
Tô Bắc nhìn nhìn đầu giường: “Di động của tôi đâu?”.
Đề tài này quá mơ hồ khó hiểu, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Chu Phỉ Thạch không thể nào ‘nuốt trôi’ toàn bộ.
Bất quá, y vẫn đáp lại vấn đề của Tô Bắc.
Chu Phỉ Thạch mở tủ, lấy ra di động rồi đưa cho cậu.
Tô Bắc nhận lấy, hoàn hảo, pin điện thoại trong di động cậu vốn rất tốt, vẫn còn, không có tự động tắt máy giữa chừng, cậu ấn ấn trên màn hình di động, nghĩ muốn tìm ra tin nhắn kia.
Ngón tay gầy tinh tế trên màn hình không ngừng ấn, động tác ngày càng chậm, cho đến khi dừng lại hoàn toàn.
Sắc mặt Tô Bắc trắng bệch nhìn mục lục tin nhắn trên di động.
Cái tin nhắn kia không còn! Tất cả những tin nhắn từ trước đến nay của biếи ŧɦái đều biến mất!
Di động giống như vừa trải qua một quá trình xóa bỏ, ngay cả số điện thoại, ghi âm cũng bị thanh lí không còn một mảnh.
Ngón tay lẫn thần kinh Tô Bắc kịch liệt run rẩy, sau đó tùy tiện cầm di động ném trên giường.
Chu Phỉ Thạch thấy cậu có vẻ không được ổn, y gắt gao cầm tay Tô Bắc, khí lực mạnh mẽ còn cậu cảm thấy một trận đau nhức.
Cũng chính nhờ đau nhức này đã kéo thần trí cậu trở lại.
Ánh mắt cuồng loạn của Tô Bắc dần dần khôi phục lại tỉnh táo.
Vẻ mặt cậu mệt mỏi nhìn Chu Phỉ Thạch đang nắm chặt bàn tay mình: “Tôi không sao, trước buông.”.
Y nhẹ nhàng vuốt tay Tô Bắc, ôn nhu mà triền miên, tựa hồ như đang an ủi cậu.
Tô Bắc cũng không có tiếp tục giãy dụa.
Tay cậu cứ như vậy bị Chu Phỉ Thạch nắm lấy.
Loại hơi ấm này mang theo một chút cấp bách, tình huống hiện tại của cậu đang rất khẩn trương, không thể tiếp tục cự tuyệt y.
Vừa lúc nãy, Tô Bắc làm ra một quyết định quan trọng, nghĩ muốn đem tất cả mọi chuyện nói hết cho Chu Phỉ Thạch.
Thế nhưng bây giờ, chứng cứ đã bị tiêu hủy hết, Tô Bắc thậm chí có thể khẳng định rằng, máy tính bàn ở nhà e rằng cũng không ‘thoát khỏi số phận’.
Biếи ŧɦái làm việc sẽ không lưu lại dấu vết, anh ta tựa như một pháp sư quyền lực có thể khống chế tất cả.
Tô Bắc cực kì chán ghét điểm này của biếи ŧɦái.
Điều này làm cho cậu luôn ở thế bị động, ngay cả động lực muốn phản kháng cũng gần như không còn.
Tô Bắc uống một chút nước, ‘sửa sang’ lại đầu óc hỗn độn của mình.
Những chuyện này có vẻ hơi ‘ảo tưởng’, cũng không biết Chu Phỉ Thạch có chịu tin tưởng cậu hay không, tỉ lệ tin tưởng là bao nhiêu?
Cậu vừa muốn mở miệng, Chu Phỉ Thạch đột nhiên đứng lên, lấy di động ra, làm một động tác bảo cậu yên lặng.
Tô Bắc đành phải ngậm miệng lại.
Chu Phỉ Thạch ra khỏi phòng bệnh nghe điện thoại, hai phút sau, y vội vã trở về, đối với Tô Bắc nói: “Tôi có việc gấp cần rời đi một chút, có chuyện gì muốn nói thì đợi tôi trở lại rồi tính. Anh cứ nghỉ ngơi thật tốt, cảm thấy có chỗ nào không khỏe thì gọi y tá.”
Câu nói vừa dứt, cước bộ y dồn dập rời khỏi phòng bệnh.
Tô Bắc mở miệng, muốn gọi, lại không thể cất thành lời.
Cậu suy sụp ngã xuống giường bệnh, tinh thần có chút uể oải, quyết định ngủ một giấc rồi tính tiếp.
Mới tỉnh lại đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, Tô Bắc cũng cảm thấy mệt mỏi.
Y tá đến thay bình nước biển, đổi một lọ thuốc.
Tô Bắc xuyên qua cái bình nhìn từng giọt nước từng chút từng chút rơi xuống, truyền theo đường dây chảy vào mạch máu của cậu.
Thất thần nhìn một lúc, tiếp đó cậu chậm rãi khép lại mi mắt.
Tô Bắc ngủ thật sâu.
Lúc Tô Bắc tỉnh lại, không khí rất im ắng, cậu nâng tay nhu nhu hai mắt mình.
Ai đã đem cửa sổ đóng lại, phòng bệnh hiện tại trông khá u ám.
Tô Bắc không quá thích ứng vươn tay muốn đem chốt khóa mở ra, nhưng chỗ mở chốt đó sờ mãi cũng không thấy.
Cậu nghĩ rằng có lẽ là do ‘khả năng xác định phương hướng’ của mình khi ngủ dậy thật sự rất tệ, vì vậy tiếp tục ở những nơi khác sờ sờ.
Vẫn không có!
Tô Bắc chầm chậm đem tay thu về, bỏ vào trong chăn.
Cậu trừng mắt nhìn một mảnh hắc ám trước mặt, khàn khàn nói:”Là anh.”
Trong phòng vang lên một tiếng cười khẽ, thanh âm trầm thấp mà rõ ràng, tựa một dòng suối nhẹ nhàng cọ rửa tảng đá.
Lưng Tô Bắc run rẩy như bị chích điện, sau đó dần dần lan ra toàn thân, cuối cùng nhắm nơi trái tim mà tụ tập, làm nó đập kịch liệt, giống như muốn phá thủng ***g ngực, thoát ra bên ngoài.
Đây là một loại cảm xúc rất khó diễn tả!
Không thể chống cự, bên ngoài lẫn bên trong thân thể, mỗi một tia mỗi một khắc đều cảm giác được, đều thừa nhận được.
Thanh âm kia lại nhẹ nhàng vang lên: “Có lẽ tôi đối với cậu thực ôn nhu, thực nhân từ.”
Ôn nhu? Nhân từ? Tên biếи ŧɦái này đang nói đùa sao?
Nếu những hành vi anh ta làm được gọi là ‘ôn nhu, nhân từ’ thì tất cả những người người làm việc xấu từ trước đến nay đều có thể an nghỉ, bình yên mỉm cười trên thiên đàng.
Tô Bắc ‘bật’ chế độ cảnh giác lên. Cậu cố gắng trợn to mắt, nghĩ muốn nhìn rõ một mảnh màu đen trước mắt.
Nhưng chỉ thấy được một mảnh hắc ám.
Một âm thanh thở dài truyền đến: “Cậu vì sao cứ như vậy, lại tiếp tục không chịu nghe lời?”.
Trong âm thanh tựa hồ có điểm than trách, lại lạnh băng thấu xương.
Môi Tô Bắc giật giật.
Cậu muốn nói cái gì, lại không có lời nào để nói, cuối cùng đành phải trầm mặc.
Tiếp theo, biếи ŧɦái bước lại gần cậu, anh dừng bên giường Tô Bắc, cúi đầu, tựa như đang nhìn cậu.
Hô hấp Tô Bắc tự giác ngừng lại.
Cậu muốn nâng chân hung hăng đá biếи ŧɦái, lại khϊếp sợ phát hiện thần kinh chính mình giống như bị chặt đứt, căn bản không thể động đậy.
Tô Bắc chỉ có thể hướng mắt nhìn về phía biếи ŧɦái, cảm nhận khoảng cách anh ta đang đứng, gần trong gang tấc.
Biếи ŧɦái lại giống như nhìn Tô Bắc rất rõ, anh vươn tay chuẩn xác chạm vào cúc áo của cậu.
Một cái rồi lại một cái cởi ra.
Da thịt ấm áp tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, làm Tô Bắc nổi lên một tầng da gà, cậu không biết nguyên nhân có phải là do nhiệt độ hay không, nhưng cậu nghĩ là do áp lực trên người biếи ŧɦái.
Tô Bắc sợ đến mức trái tim co rút thật nhanh, nhưng đành cam chịu, không thể làm gì khác.
Cậu chỉ có thể vô lực xụi lơ trên giường.
Hoàn chương 17.
Thần: Tung hàng trong đêm ^^
Tặng cho những người theo dõi ta từ trước đến nay.
Đa tạ T^T
Sẽ cố gắng edit dù không có người xem đi chăng nữa.