Chương 11: Thầm mến không nhất định là tốt đẹp
Tô Bắc tựa vào lan can làm bằng sắt, những tán cây trên đỉnh đầu vươn ra vừa khéo chắn đi ánh nắng.Di động vang lên ong ong, chấn động sự yên tĩnh buổi trưa.
Hô hấp nhẹ nhàng của Tô Bắc lập tức dồn dập lên, đã qua ba ngày.
Từ lúc cậu bị biếи ŧɦái mang đi dự một cuộc họp mặt kì lạ, anh ta vẫn chưa liên lạc với cậu, mà Tô Bắc đương nhiên sẽ không chủ động đem chính mình dâng lên.
Cậu lấy ra di động, ở trên màn hình ấn vài cái, sau đó mở ra tin nhắn:
— Trong vòng ba ngày hoàn thành nhiệm vụ thứ hai.
Khóe miệng Tô Bắc thoáng trừu, biếи ŧɦái lại nổi điên đi?
Ba ngày xong nhiệm vụ? Anh ta sao không thẳng thắn bảo cậu đi tự sát luôn cho rồi?
Tô Bắc vốn đang cảm thấy ánh nắng buổi trưa thật ấm áp, toàn thân đột nhiên rét run, cảm thấy xương cốt của mình đều đang nhiễm khí lạnh.
Cậu phân tích tình thế trước mắt.
Cuối cùng, chán nản thừa nhận sự thật, cậu chỉ có thể lựa chọn con đường hoàn thành nhiệm vụ này.
Nhưng là tình huống trong trường học, Tô Bắc cũng chỉ là biết được một chút.
Ở một cái hồ lớn như vậy mà muốn bắt cá, ai biết được sẽ đυ.ng đến một con cá nhỏ hay là một con cá mập.
Tô Bắc trầm mặc suy nghĩ trong chốc lát, cậu cảm thấy chính mình nên làm cái gì đó.
Cậu ngoan nhẫn tâm (?), trên bàn phím ấn vài cái, gửi đi một cái tin nhắn.
Khoảng một lát sau, di động nhận được hồi âm.
Tô Bắc nhìn vài chữ ít ỏi trên màn hình, ánh mắt lạnh lùng.
Quả nhiên là như vậy, việc này là để thử xem trong lòng anh ta có hay không thích cậu, hiện tại thoạt nhìn, đều do cậu suy nghĩ nhiều.
Biếи ŧɦái sao có khả năng thích cậu, phỏng chừng chỉ muốn đem cậu coi như một con rối đồ chơi.
Tô Bắc đưa ra kết luận này, cảm giác có điểm phức tạp, thật đáng tiếc, cậu nhẹ nhàng thở ra.
Bị một kẻ biếи ŧɦái thích, đương nhiên không phải việc đáng giá để cao hứng, nhưng là biếи ŧɦái nếu thật sự thích cậu, như vậy nếu dùng một góc độ khác mà nói, cậu cũng còn có thể trông cậy vào, đối với một người thích mình, chúng ta có thể trực tiếp không nhìn, có thể đáp lại, cũng có thể… lợi dụng.
Xét hết thảy những việc biếи ŧɦái đã làm với cậu, Tô Bắc có thể đối với anh ta lợi dụng tình cảm mà không hề áy náy.
Nhưng Tô Bắc cũng rất rõ ràng, căn bản mà nói, nguyên tắc của thế giới này là trao đổi với nhau những thứ tương đương. (Nôm na khi một người cho thứ gì, sẽ nhận lại đúng giá trị thứ mình cho)
Ta lợi dụng cảm tình của người đó, như vậy sẽ mang đến một loạt kết quả không lường trước được, giống như cái năm đó cậu chỉ vì tò mò mà tiến vào cái vòng luẩn quẩn, nhân quả trước mặt, dù ngây thơ hay khờ dại cũng đều phải chấp nhận.
Cho nên trong lòng Tô Bắc cũng nhẹ nhàng thở ra.
Không cần cùng biếи ŧɦái có liên quan gì khác, điểm này thật sự quá tốt.
Hiện tại biếи ŧɦái biểu hiện phi thường lạnh lùng, anh không tính toán ra tay giúp Tô Bắc hoàn thành nhiệm vụ.
Cho dù biết cái thứ hai nhiệm vụ, đối với Tô Bắc là phi thường khó khăn.
Tô Bắc ngồi trên sân thượng, một bên xoa thái dương, một bên cẩn thận tự hỏi, nên hoàn thành nhiệm vụ như thế nào?
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không đưa ra được biện pháp an toàn.
Lúc trước cuộc sống của Tô Bắc rất đơn thuần.
Cho dù đoạn thời gian đó tình cảm cha mẹ cậu bị rạn nứt, nhưng nói thật, điều đó không chút ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cậu.
Tô Bắc trời sinh là một người rất cẩn thận, luôn tuân thủ quy củ.
Cho nên, liền tính cậu ở bên ngoài quậy phá, hay thời điểm phát tiết, Tô Bắc cũng theo bản năng bảo trì cảm xúc của mình.
Hành vi khác người duy nhất của cậu chính là lúc ở trong cái ‘trò chơi’ kia.
Có thể nói Tô Bắc là thiếu niên kì lạ, cũng có thể nói là nội tâm bình ổn, mặc dù dưới tình huống như vậy, cậu vẫn cẩn thận đặt cho mình một khoảng cách an toàn, ở phía xa từ bên ngoài mà đứng nhìn sự cám dỗ đáng sợ bên trong.
Một khi lộ ra manh mối, cậu không chút do dự liền chặt đứt nó, cuộc sống sau đó liền trở lại bình thường.
Cậu quyết định tìm người giúp đỡ từ bên ngoài.
Người này chính là Lôi Thiên, Tô Bắc dựa vào trực giác mà tin tưởng, Lôi Thiên không có khả năng buông tha việc tìm kiếm thủ phạm chặt tay La Đồng.
Trực giác cùng với kinh nghiệm phong phú của Lôi Thiên, đám học sinh Từ Thông khó có thể lừa gạt, khẳng định hắn đã phát hiện ra nhiều dấu vết bất thường, nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Lôi Thiên chưa lập tức điều tra.
Tô Bắc từng thăm dò rất nhiều chuyện, về lớp TaeKwonDo, về mạng, về Lôi Thiên.
Theo phương diện của cậu mà nói, muốn tìm một người có thể tín nhiệm là phi thường khó.
Có câu cửa miệng rằng: Hoạ hổ hoạ bì nan hoạ cốt, Tri nhân tri diện bất chi tâm.
(*) Vẽ cọp vẽ da khó vẽ xương, biết người biết mặt không biết lòng.
Nhưng là, tìm đồng bọn hợp tác tạm thời không cần nhiều điều kiện như vậy.
Tô Bắc cảm thấy mặc kệ về phương diện nào Lôi Thiên đều thích hợp: nhân phẩm, năng lực, và cả nghề nghiệp của hắn nữa.
Cậu quyết định đề cử Lôi Thiên làm người viện trợ cho mình.
Tô Bắc cầm di động, trên khuôn mặt lộ ra nét cười.
Một nụ cười âm trầm.
Hoàn thành nhiệm vụ em gái anh, nếu như nhiệm vụ bị cướp mất, vậy còn cần phải hoàn thành sao?
Nghĩ đến đây, Tô Bắc xúc động cười to thành tiếng, làm biếи ŧɦái còn có này loạn thất bát tao sự tình đều thấy hắn sao quỷ đi thôi.(?)
Cậu không phụng bồi.
Tô Bắc cảm thấy sảng khoái, bấm dãy số của Lôi Thiên.
Tiếng chuông điện thoại dễ nghe, tâm tình của cậu ngày càng tốt, thời điểm nghe được âm thanh trầm thấp của hắn, trong lòng trào ra một cỗ nhiệt lưu.
Cảm giác giống như sắp sửa làm một chuyện kinh thiên động địa, kích động đến khó kiềm chế được chính mình.
Lòng bàn tay Tô Bắc nóng lên, cậu liếʍ môi khô khốc nói: “Lôi sư huynh, tôi… tôi có việc muốn tìm anh nói chuyện, anh… anh có rảnh không?” Cậu nghe được Lôi Thiên có vẻ chần chờ, lập tức bổ sung:” Việc này rất cấp bách, rất trọng yếu, thật sự, thật sự đặc biệt trọng yếu…”
Trong giọng nói cậu có chút khẩn cầu đả động Lôi Thiên, hắn đồng ý yêu cầu của cậu.
Hai người hẹn địa điểm xong, Tô Bắc ngừng liên lạc.
Cậu hít thật sâu, sự tình kế tiếp thật đáng chờ mong.
Cậu có điểm ác ý nghĩ, thiếu niên luôn luôn trầm biểu tình cũng có lúc hăng hái.
Bộ dáng Tô Bắc vốn không khó xem, thậm chí có thể nói là dễ nhìn. Nhưng là cá tính cậu âm trầm, phong cách ăn mặc lại lôi thôi nhếch nhác, cả người đều tỏa ra một sự áp bách, dù chỉ ngồi kế bên cậu cũng cảm giác được áp lực ngưng trệ.
Người như cậu còn không có khả năng dung nhập, huống hồ là kết bạn?
Chính cậu ít nhiều gì cũng nhận ra được điểm này của mình.
Tô Bắc đã thử thay đổi, nhưng là ‘giang sơn dễ đổi bản tính khó dời’.
Loại sự tình này chỉ có thể dựa vào năm tháng cố gắng mới có một ít hiệu quả, huống chi trong quãng thời gian gần đây, đã xảy ra một chuyện khiến cậu chịu đả kích thật sâu, tỷ như cái lần yêu còn chưa thành mà lại bị từ chối.
Tô Bắc đem điện thoại nhét vào túi quần, chậm rãi đi tới hướng cầu thang.
Thời điểm bước xuống bậc thang, cậu nghe thấy tiếng nói chuyện.
Âm thanh nói chuyện hai người cũng không lớn, tuy nhiên khoảng cách chỉ có ba thước nên cậu nghe được rất rõ ràng.
Một nam một nữ dựa sát vào nhau, thật sự rất gần, khi Tô Bắc nghe được giọng nói của người nữ kia, cả người liền chấn động, là cô…
Cái người cậu thầm mến, Lâm Lâm.
Hồi trước, lúc Tô Bắc thấy được một cái tên danh sách lớp, trong đầu liền nhịn không được yy (tưởng tượng) bộ dáng của nữ sinh đó, vẻ ngoài nhu thuận, âm thanh dễ nghe, cuối cùng khi nhìn thấy hình dáng chủ nhân, hoàn toàn khớp với người trong suy nghĩ của cậu, cho nên Tô Bắc đối với cô nhất kiến chung tình*.
(*) vừa gặp đã yêu.
Hiện tại, Tô Bắc nhìn cô bị một thằng con trai xa lạ nằm cùng nhau, trong nhất thời khó có thể chịu được.
Mặc kệ như thế nào, cậu cũng đã từng thích qua cô.
Mắt thấy cô cùng nam sinh thân mật như vậy, Tô Bắc có xúc động muốn lao ra hung hăng đánh tên đó một cú.
Cậu nắm chặt quyền, tựa vào tường, cậu tự nói với chính mình phải bình tĩnh, khắc chế.
Lâm Lâm cũng không phải bạn gái của mình, cậu vốn cũng không còn thích cô, bất kể cô ta có cùng nam sinh nào thân mật đi chăng nữa, cũng không phải chuyện của cậu.
Cậu mắc gì phải tức giận, còn ghen, dấm chua có cái gì ngon mà lại muốn ăn.
Thanh âm Lâm Lâm mềm mại mà nhu nhược, chọc cho người ta trìu mến, cô cầu xin nam sinh:” Cho em một chút nha, van cầu anh, một chút thôi, đã vài ngày liền chưa ăn, đều đã nhịn không được, em biết anh có mà, chừa cho em một chút đi.”
Tên kia hai tay ôm ngực, nhìn Lâm Lâm: “Cho cưng cũng được, bất quá… cưng phải…”
Lâm Lâm biến sắc, tựa hồ có chút tức giận.
Nhưng là nam sinh từ trong quần lấy ra một cái túi dày đặc, cô vừa nhìn thấy, thái độ lập tức nhuyễn xuống (mềm ra).
Nam sinh kia cười hì hì ôm lấy cô, hôn hôn sờ sờ khắp nơi, tay luồn vào trong váy, sờ soạng một lúc sau, bắt đầu thở hổn hển, mắt thấy sắp nhịn không được. Lâm Lâm mặc cho hắn sờ soạng trong chốc lát, đến thời điểm nam sinh kia sắp nhịn không được, cô lập tức bắt lấy tay nam sinh: “Anh điên rồi, đây là trường học…” Nam sinh kia sắc mặt khó coi hung hăng sờ soạng vài cái, rồi đưa cái túi nhỏ dày kia cho Lâm Lâm, vẻ mặt cô hưng phấn cầm lấy.
Hai người lại ai ai cọ cọ một hồi lâu, thẳng đến thời điểm tiếng chuông vang lên, mới rốt cục rời khỏi cầu thang.
Chờ bọn rời khỏi, Tô Bắc mới từ trong chỗ trốn đi ra.
Cậu xanh cả mặt, không nghĩ Lâm Lâm cũng dính vào vụ này.
Cô cư nhiên vì thuốc mà ngay cả việc này cũng dám làm, nghĩ tới từ trước đến giờ vẻ mặt cô luôn rất thuần khiết, sắc mặt Tô Bắc có điểm biến thành màu đen.
Cậu xoay người, hung hăng đánh một quyền trên bức tường, máu tươi giàn dụa.
Cậu lạnh lẽo, nghiêm mặt đi xuống lầu.
Sân trường im ắng, hiện tại là giờ lên lớp, Tô Bắc ‘quang minh chính đại’ bước ra khỏi cổng trường.
Là một học sinh sắp tham gia thi vào đại học, thái độ này của cậu thật sự rất đáng chú ý, dù sao thành tích Tô Bắc cũng là nửa vời, vào trường điểm có chút khó khăn, trường bình thường thì không thành vấn đề.
Nói tiếp, từ khi tên biếи ŧɦái xuất hiện, cậu vẫn luôn lo lắng một vấn đề, trong tình huống đánh không lại, có phải hay không nên lựa chọn chạy trốn?
Ra nước ngoài du học cũng là một con đường, chỉ sợ biếи ŧɦái cuối cùng cũng truy ra.
Cậu và Lôi Thiên hẹn nhau ở một quán cà phê gần đồn cảnh sát.
Tô Bắc tới có chút sớm, cậu gọi một ly cà phê, ngồi ở một chỗ yên tĩnh chậm rãi uống.
Chất lỏng nóng bỏng làm lưỡi cậu đau đớn.
Loại đau đớn này khiến cảm xúc rối bời của cậu thư lỏng ra.
Tô Bắc nhăn mày, nhìn Lôi Thiên mặc thường phục, đầu đầy mồ hôi đi về phía cánh cửa thủy tinh.
Hoàn chương 11.