Nữ Chính, Là Do Ngươi Ép Ta

Chương 9

Chương 9: Gặp thích khách!
Trong ánh ban mai lờ mờ, những tia nắng đang ló rạng nơi chân trời.

Trên con đường quanh co, một đội trang bị đầy đủ dàn hàng ngay ngắn tiến lại, ai nấy đều ngay ngắn dứt khoát, thoạt nhìn đã biết là được huấn luyện nghiêm ngặt.

Giữa độ ngũ là hai thớt ngựa đen tuyền không tì vết, kéo một cỗ xe đi chầm chậm. Trên xe điêu khắc hình trúc vô cùng tao nhã, sơn son thếp vàng, trang trí khảm trai, hai chiếc chuông vàng nho nhỏ treo dưới nóc xe rung khẽ theo nhịp xe lắc lư, phát ra tiếng leng keng trong trẻo.

Khoang xe không mấy rộng rãi nhưng dưới ghế ngồi có chỗ trống, Lạc Thanh Linh tận dụng không gian, ngân chân sẽ đặt hộc tủ đó.

Ngồi bên ôm gối lông cừu, Lạc Thanh Linh không ngừng đau lòng vì số của cải mà mình tích góp bị hai vị sư phụ bất lương cuốn đi mất.

Phiến Đình biết giờ này có an ủi cũng không tác dụng gì, hai vị lão cung chủ ngay cả đồ đệ mình cũng không tha! Nàng cũng cảm thấy cung chủ thật đáng thương.

Số của Lạc Thanh Linh cũng thật là xui tận mạng, xuyên thành nữ phụ bi thảm lại đυ.ng phải hai vị sư phụ cáo già đáng kinh như vậy! Lạc Thanh Linh cắn răng nghĩ, xui xẻo đến như vậy là cùng song rất nhanh cô liền biết số nàng còn xui hơn nữa!

Đi được một phần ba chặng đường nước mang theo cũng đã dùng hết, Lạc Thanh Linh vất vả mấy năm công phu đạt thành tựu không nhỏ cách con đường mòn bọn họ đi không xa.

Phiến Đình cầm lấy túi đựng nước: "Cung chủ, người chờ ở đây một lát. Thuộc hạ đi lấy nước."

Phiến Đình chưa đi được bao lâu thì Lạc Thanh Linh phát hiện có một nhóm người đang tiến về phía họ.

" Cung chủ, người ngồi yên trong đó. Bên ngoài đã có thuộc hạ lo liệu!" Lôi Minh, đường chủ đứng hàng thứ tư trong Lăng Thiên cung, vừa nói liền rút đao ra ánh mắt lạnh lùng nhìn đám hắc y nhân trước mặt.

Đám người này số lượng gần cả 100 cộng thêm tuyệt đối có thể một địch mười, từ đó có thể nhìn kẻ đứng đằng sau tuyệt đối không tầm thường: "Mục đích của các ngươi là gì?"

Kẻ đầu lĩnh của đám người này đưa mắt nhìn người trong xe ngựa, ánh mắt như nhìn vật chết mà bình thản nói: "Đương nhiên là mạng của Trúc cơ công tử!"

Chân mày của Lôi Minh nhíu lại, số người dám đối đầu với Lăng Thiên cung chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hiện tại hắn cũng không quản nhiều như vậy. Dám chỉa kiếm vào cung chủ, chỉ có một con đường chết: " Để xem ngươi có bản lĩnh này không đã!"

Đám người Lôi Minh xông tới đánh nhau với đám hắc y, có thể đứng hàng thứ 4 thực lực của Lôi Minh rất mạnh, một đao một đao đi xuống là bị thái làm hai mảnh chỉ trong một lát cũng hạ được mười mấy người.

Phiến Đình nghe được tiếng binh khí va chạm liền vận công chạy về, nhìn thấy đám người Lôi Minh đang ra sức gϊếŧ địch cũng vội vã ra tay.

Nhóm hắc y ra sức liều mạng tấn công cố mở đường tiến đến gần chỗ của Lạc Thanh Linh nhưng luôn bị Phiến Đình hoặc Lôi Minh ngăn lại.

Đối với màn huyết tinh bên ngoài Lạc Thanh Linh đã sớm quen, thân làm cung chủ của Lăng Thiên Cung số người chết dưới tay nàng tuyệt không ít, ban đầu nàng còn chịu không được nhưng sau khi bình tâm suy xét lại cũng dần chấp nhận. Nơi đây không phải thế giới nàng từng sống, mạng người ở đây đôi khi không đáng một xu nào để sinh tồn cô buộc phải gϊếŧ người.

“Phanh.” Một thanh âm va chạm thanh thuý vang lên, Lạc Thanh Linh nhìn mũi tên cấm cách tai mình vài phân, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.

Lọt vào tầm mắt của Lạc Thanh Linh là môt tên hắc y sát khí đầy người điên cuồng phóng đến đây.

Lôi Minh và Phiến Đình vốn định chạy đến ngăn cản không cho hắn tiến lại gần chỗ của Lạc Thanh Linh, ai ngờ hai tên hắc y từ nơi nào xong đến ngăn họ.

Võ công của hai kẻ này hơn hẳn so với những tên ban nãy, trong thời gian ngắn họ không thể giải quyết xong.

Người của Lăng Thiên cung nhanh chân lao tới ngăn cản không cho hắn đến gần Lạc Thanh Linh, thế nhưng tất cả đều uổng công.

Tên này tốc độ ra kiếm không những nhanh mà còn mạnh, mỗi kiếm đều đâm vào điểm cực yếu của đối phương, khiến họ nháy mắt mất mạng.

Ánh mặt trời sáng lạn, xuyên thấu qua tàng cây, một đám người cũng mặc hắc y đứng cách chỗ họ không xa.

Tả Lang kính nhìn vị thiếu niên ước chừng 12-13 tuổi:" Chủ nhân, chúng ta có cần ra tay không ạ?"

Một cơn gió nhẹ mang theo mùi máu bay đến khiến mái tóc đen của vị thiếu niên tung bay, người đó giọng điệu lạnh nhạt: " Có thể trở thành đồ đệ của Y tiên, Độc Thánh lại khiến cho toàn bộ đường chủ của Thiên Lăng quy phục tuyệt không phải hạng tầm thường. Chúng ta chỉ cần chờ đợt là được." Hơn nữa hắn cũng muốn biết kẻ mà mình muốn tìm có thực lực như thế nào.

Ngồi trong xe Lạc Thanh Linh không tiếp tục ngồi yên nữa mà lựa chọn ra tay.

Lạc Thanh Linh ra tay cực nhanh không có chiêu thức kịch liệt đánh nhau sống chết, cũng không có máu văng tung toé đầy trời, chỉ một ngân châm liền kết thúc sinh mạng của hắn hệt như lưỡi hái tử thần đang thu hoạch sinh mệnh.

Mộ Dung Thấu từ xa nhìn một màn này, khóe môi nhếch lên thành một được cong, tuy từ tình báo hắn liền biết Trúc cơ công tử ra ra tay gϊếŧ người, chiêu thức của hắn rất ngắn gọn, nhưng rất lợi hại, bất quá tới giờ vẫn chưa tận mắt thấy người này gϊếŧ người.

Vô tình, lạnh như băng, một kích một mạng, cái loại tốc độ này, ngay cả người mạnh nhất trong Tuyệt Sát lâu của hắn cũng chưa làm tới trình độ này.

Mộ Dung Thấu nhìn thấy Lạc Thanh Linh cuối cùng cũng đi ra khỏi xe, ánh mắt không khỏi chăm chú nhìn người được thiên hạ xưng tụng Trúc cơ công tử dáng vẻ ra sao.

Mi không vẽ mà dày, thần không tô mà sống động, mắt như sao sáng, phong thái hơn người.

Trong nháy mắt, mọi người đi theo Mộ Dung Thấy trong lòng đều cùng lóe ra ý niệm này.

Lạc Thanh Linh giả nam trang ăn mặc lại vô cùng đơn giản, áo bào màu lục tựa như trúc xanh, tóc đen dài tùy ý buộc thành một bó, không có bất kỳ trang sức dư thừa gì, nhưng phong tư thiên thành, ngạo nghễ quần hùng.

Một thân trong trẻo tựa như tiên hạ phàm.

Đôi mắt đen như cẩm thạch đen tuyền đảo qua mọi người, ánh mặt trời sáng lạn cơ hồ đều bị hắn đoạt mất, quả thực tuấn lãng vô song như từ bức tranh đi ra, phong độ này, quả không hổ danh hiệu "Trúc cơ công tử".

Ánh mắt Lạc Thanh Linh lạnh lùng băng giá như đến từ địa ngục này, khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng.

Đám người Tả Lang khϊếp sợ, nhìn khí tức cả người Lạc Thanh Linh thay đổi, cả người tràn ngập khí huyết thị tức, quả thực khiến người ta đui mù, làm trong lòng sinh ra cảm giác tôn kính, như vị thần chiến tranh tối cao vậy.

Nhóm hắc y nhìn thấy Lạc Thanh Linh một châm liền hạ sát thủ đứng hàng thứ 2 của Huyễn Điệp lâu cộng theo cỗi khí lạnh thấu xương của nàng mà sợ hãi.

Thân làm thích khách hơn nữa là người của Huyễn Điệp lâu đứng hàng thứ 2 trên giang hồ chuyên về ám sát, đối với hơi thở vô cùng mẫn cảm, với những người ngoài giới, bọn họ có thể thẳng tay gϊếŧ chết không ngần ngại, nhưng với những Vương giả trong giới sát thủ, cái loại run sợ tận sâu tâm can này, không thể ngăn được.

Trong lúc nhất thời, tất cả thích khách giống như đã quên mất mục đích ám sát Lạc Thanh Linh.

Sau khi giải quyết tên chặn mình, Phiền Đình vội tiến tới chỗ Lạc Thanh Linh.

Máu theo trường kiếm chậm rãi từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, Lạc Thanh Linh nhảy xuống ngựa, bước qua thi thể vô hồn, dẫm trên máu bước đến, bình tĩnh bước đến nhìn Phiến Đình: “Có sao không?”

Lạc Thanh Linh sắc mặt bình tĩnh, nhưng hai mắt lại tản ra tia lo lắng, Phiến Đìnhhơi giơ tay lau đi vết máu trên mặt mình, nhướng mày nở nụ cười: “Cung chủ, thuộc không sao!.”

Phiến Đình hơn mười tuổi đã lăn lộn trên giang hồ,có thể đứng hàng thứ năm Phiến Đình trả giá không ít, thích khách này, tuy lợi hại, nhưng làm sao có thể làm nàng bị thương.

Bất quá, cung chủ thật sự làm cho nàng ấm lòng.