Chương 4: Sự thật chết người, nguyên lai ta là nữ phụ
Trời xanh trong muôn dặm, gió mát thổi mây nhàn, trên con đường quanh co uốn khúc giữa rừng cây xanh rì rậm rạp là một nhóm người đang chậm rãi di chuyển.Đi đầu là một con tuấn mã cao lớn, người cưỡi phía trên, thân thẳng như cây tùng, mày mắt sáng như sao, vận áo lam, thắt lưng màu ánh trăng, bên hông đeo một thanh bảo kiến với tuệ kiếm buông rủ, đẹp tựa cây ngọc đón gió, phong thái hiên ngang đĩnh đạc.
Theo sau là một chiếc xe song mã, mui xe giản dị, vững vàng chậm rãi mà đi, người đánh xe vận trang phục gia đinh, mày rậm mặt đen, phong thái uy nghiêm.
Bên cạnh xe ngựa còn có một con tuấn mã nữa, người cưỡi phía trên khoảng chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt trắng sáng, thần sắc nghiêm nghị cảnh giác.
Nhóm người này, mới nhìn qua thì thấy khi đi đường rất an nhiên thong thả, khoan thai tự tại, tựa như đang đi du sơn ngoạn thủy vậy, nhưng nếu nhìn kỹ, lại không khó để phát hiện ai nấy trong đội ngũ này đều ẩn chứa nét uy nghiêm trầm ổn, tuyệt đối không phải khách qua đường bình thường.
Bên trong xe ngựa một tiểu cô nương khoảng chừng 9 tuổi đang ôm chiếc gối mềm mà ngủ, bên cạnh là một cô gái khoảng độ 13 tuổi, nhẹ nhàng đắp chiếc chăn mỏng lên người tiểu cô nương.
Vì để cho tiểu cô nương được ngủ ngon cho nên đội ngũ gồm một chiếc xe, năm con ngựathong thả mà đi mặc dù ngựa cứ đi liên tục không nghỉ, nhưng khi đặt chân đến huyện thành cũng là lúc đèn đuốc mới lên.
Huyện này có tên Tây Hoa, thuộc sự quản lý của trấn Lương Khê, tuy các cửa tiệm phồn thịnh nơi này không nằm trên tuyến đường tất yếu dẫn tới kinh thành nhưng người dân ở đây rất sung túc giàu có, mua bán tấp nập phồn vinh.
" Tiểu thư, sắp đến nơi dừng chân rồi. Người mau tỉnh dậy đi ạ!"
Bị lay gọi, tiểu cô nương lăn vài cái rồi ngồi dậy vươn người ra đằng sau, hai mắt hơi mông lung: " Nhanh vậy sao, Phiến Đình!"
Nói đoạn bàn tay bé nhỏ vén tấm rèm xe ngựa lên, nhìn thấy quang cảnh bên ngoài.
Đôi mắt thông tuệ sáng lấp lánh, chăm chú nhìn thế giới bên ngoài dù sao hơn ba năm này, nàng chỉ sinh sống trên núi với nhị vị sư phụ ngày ngày làm bạn với thảo dược cùng độc vật mà thôi.
Tiểu cô nương bắt gặp mắt của Phiến Đình, ho nhẹ một tiếng rồi buông tấm rèm xuống, bày dáng vẻ nghiêm túc không hợp với độ tuổi của mình.
Nhìn thấy dáng vẻ của tiểu cô nương, Phiến Đinh không khỏi cười nhẹ: "Tiểu thư sống với hai vị cung chủ ở núi Vân Sương Ẩn một khoảng thời gian dài chưa xuống núi lần nào, người hiếu kì như thế cũng là đúng! Do thời gian không đủ, cho bọn thuộc hạ không thể ngừng lại đây vài ngày, mong tiểu thư tha lỗi!"
" Không sao, đến kinh thành chơi cũng không muộn. Dù gì nhị vị sư phụ cho ta cả một tháng cơ mà!" Tiểu cô nương này chính là Lạc Thanh Linh, do luyện võ công quá vất vả cộng thêm người trong nhà gửi một bức thư mẫu thân sắp sinh em bé, bảo nàng về thăm nhà. Dầu gì cũng đã bốn năm rồi, dung mạo của Lạc Thanh Linh họ sắp quên mất rồi.
Nhận được thư này, nhị vị sư phụ trầm ngâm một hồi mới quyết định đặc xá cho nàng trở về, vô cùng ân cần bảo Lạc Thanh Linh đi chơi thông thả.
Mặc dù biết rõ nhờ đống đồ mà người nhà gửi cho, nên hai vị này mới rộng rãi như vậy. Song lần này Lạc Thanh Linh không thèm để tâm mà tính toán, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Nhìn đi! Có tiền liền có thể sai được ma quỷ, huống chi là hai vị sư phụ hám tiền của nàng! (TT_TT).
Đoàn người vào đến huyện thành liền tìm khách điếm nghỉ chân. May mà khách nhân qua lại huyện thành này không nhiều lắm, phòng trống còn dư dả, giá thuê cũng rất rẻ, mấy người đều được phân mỗi người một phòng, nghỉ ngơi một tối, một đêm này cũng an lành vô sự.
Hôm sau trời vừa hửng sáng, Lạc Thanh Linh đã bị Phiến Đình ngủ cách vách kéo ra khỏi chăn, chờ nàng vệ sinh cá nhân, thay đồ. Liền tiến tới giúp nàng chải tóc thành hai búi xinh xinh (kiểu tóc như hình trên ).
Cơm nước xong xuôi, Lạc Thanh Linh đặt bát đũa xuống, nhìn sang Phiến Đình một trong bát đại đường chủ củaLăng Thiên cung, đang ngồi bên cạnh hỏi:"Phiến Đình, chúng ta đi dạo một lát rồiđi tiếp, được không?"
"Được chứ ạ!"
Huyện thành Tây Hoa tuy không lớn nhưng đường xá rất chỉnh tề sạch sẽ, các cửa tiệm thì ngay ngắn quy củ, dân chúng ai nấy đều ăn mặc gọn gàng sáng sủa, so với kinh thành cũng chẳng kém là bao.
Mà trên chợ, mua bán tấp nập sầm uất, các thứ rau củ quả tươi ngon được bày bán, những tiểu thương buôn bán nhỏ không ngừng cất tiếng rao, không khí rất náo nhiệt, ước chừng khoảng nửa canh giờ thì Lạc Thanh Linh lại tiếp tục chuyến hành trình của mình.
" Cuối cùng cũng đến Kính An kinh rồi sao!" Lạc Thanh Linh cố hết sức ngửa cổ, từ phiến đá xanh rêu to lớn treo trên cổng thành nhìn ra được hai chữ Kính An.
Không đầy nửa nén nhang đoàn xe đã vào trong thành, Lạc Thanh Linh nhìn thấy đường phố thẳng tắp, cửa hàng hai bên đường san sát, biển hiệu của các cửa hàng viết trên những tấm vải bố đủ mọi màu sắc khác nhau, tung bay phất phới ngay sát đường, rất náo nhiệt, tấp nập. Người trên phố đông đúc, nam, nữ, lớn, bé, trẻ già đều có, hầu hết đều mặc quần áo thông thường, thiên về màu sẫm.
Lạc Thanh Linh đảo mắt nhìn xung quanh, trong lòng lại nghĩ chuyện của bốn năm trước, tức là ngày nàng vừa mới xuyên không đến đây.
Bữa tối trước khi bị xuyên không đến thế giới này, Huỳnh Nhã Như tức là nàng vừa nghe cô bạn thân Cố Tinh Hải nói cuốn tiểu thuyết hot nhất trên mạng “Khuynh thế vương phi của Tà Vương” đã hoàn.
Theo như thường lệ nàng dành vài tiếng đồng hồ để mà xem, đọc đến trang cuối cùng, nàng rút ra kết luận: Cũng không tệ!
Sáng hôm sau, Cố Tinh Hải mang bữa sáng đến cho nàng vừa hớn hở hỏi: “Thế nào?”
Làm bạn nhiều năm, Huỳnh Nhã Như đương nhiên biết cô bạn thân đang hỏi gì.Chẳng qua nàng rất thông thả ăn bữa sáng, Cố Tinh Hải biết tính nết của Huỳnh Nhã Như cho nên rất kiên nhẫn chờ.
Uống xong ly nước, Huỳnh Nhã Như đáp: " Không não tàn, có điều tác giả của truyện này vẽ hào quang nữ chính Mộ Khuynh Tuyết quá lớn."
Cố Tinh Hải nghe câu bình luận này của nàng, cau mày không hài lòng nói: "Cậu thì biết cái gì, nữ chính là con cưng của tác giả không ưu ái nàng chẳng lẽ ưu ái độc ác nữ phụ Lạc Thanh Linh"
Huỳnh Nhã Như cảm thấy có điểm kì quái, chẳng qua là một quyển tiểu thuyết đọc để giải trí thôi, có cần phải ứng dữ như vậy không?
"Tớ chỉ nói bàn tay vàng nữ chính quá mạnh thậm chí có phần phi lí, cậu nghĩ xem làm người đứng đầu giới hắc đạo có tiếng trên thế giới, cho nên nữ chính công phu giỏi cũng đúng.Chỉ là, xuyên qua chưa đầy ba ngày chỉ dựa vào cái thân thể yếu ớt kia liền trở thành chủ nhân của Mị Quyết lâu, thật sự quá phi lý! Cái thân thể kia bị cô ta dày vò như vậy, còn dùng được không?Chưa nói..."
Huỳnh Nhã Như nhìn sắc mặt không được tốt lắm Cổ Tinh Hải, không khỏi buộc miệng nói: "Này, đừng nói thứ đó là do cậu viết nhé!" Lần trước nghe mẹ của Cố Tinh Hải nói, cậu ta đang viết truyện trên mạng hơn một năm rồi, trùng hợp bộ này cũng xuất hiện trên mạng gần ấy thời gian.
Bị nói trúng Cố Tinh Hải cười khan: "Làm gì có! Cậu chẳng biết tớ chỉ thích đọc, không thích viết ư?"
"Thế sao lại phản ứng dữ như vậy?" Nói thật cô đoán 90% là sự thật rồi, có điều nếu cậu ta không muốn nói thì thôi vậy.
"Chẳng qua là nữ chủ trong truyện này chính là niềm ao ước của tớ, cậu nghĩ đi nếu tớ vượt thời gian đến một thế giới khác. Tớ nhất định sẽ trở thành nữ bá chủ và câu được một anh chàng siêu cấp mĩ nam, nắm tay nhau đi đến kết cuộc happy end, cuộc đời của tớ quá là hoàn mĩ." Cố Tinh Hải không khỏi bội phục trí tuệ của bản thân mình.
" Nếu cậu xuyên thành nữ phụ thì sao?" Nữ phụ văn, nàng đọc cũng không ít.
Cố Tinh Hải liếc xéo nhìn nàng, dõng dạc tuyên ngôn như thế này: " Không bao giờ có chuyện đó. Cậu không biết điều kiện biến thành nữ phụ là do tổ tông 18 đời nhà mình làm quá nhiều chuyện thất đức hoặc do nhân phẩm quá tệ hại đến mức quỷ cũng cuối đầu chào thua, xách dép chạy. Mà bạn tốt của cậu nhân phẩm lẫn tổ tiên điều phú khí dồi dào!"
Nghe xong cả người Huỳnh Nhã Như run lợi hại: Tự tin gớm!
Nhịn không được bắt đầu nhạo báng Cố Tinh Hải đọc qua nhiều tiểu thuyết cho nên đầu óc có vấn đề, song rất nhanh nàng hiểu ra một đạo lí, trên đời này không gì không thể xảy ra, chỉ không ngờ nguyên nhân của nó mà thôi.
Cho tới một ngày, đợi nàng mở mắt ra thì nhìn mọi thứ xung quanh thay đổi đến chóng mặt,khóc không ra nước mắt, hối hận cũng không kịp.
Sự thật chết người, nguyên lai ta là nữ phụ