Chương 14: Muốn từ trong túi ta lấy tiền, ta cho các ngươi thua hết!
Hôm nay là ngày là đại thọ mừng của mẫu thân thái sư gia 80 mươi tuổi, đại thần trong triều đến ăn mừng, cực kì náo nhiệt. Mẫu thân cùng tiểu muội muội của Lạc Thanh Linh đều đi tiệc thọ yến, đáng lẽ Hạ Tâm Lan cũng muốn Lạc Thanh Linh cùng đi để quan biết một hai nhưng bản tính lười cộng thêm biết trước kịch tình Mộ Khuynh Tuyết muốn điều trị thân thể bản thân cần Thánh địa tuyết liên, một loại thảo dược cực hiếmtrăm năm hiếm lắm mới có được một đóa, trân quý dị thường. Một phiến hoa tuyết liên giống như cả một gốc thượng đẳng hồng sâm, thứ này là do Duệ Vương tặng cho vị mẫu thân của lão thái sư, nhạc phụ của Trấn Nam tướng quân.Lạc Thanh Linh nghe Xảo Nhi nói Duệ Vươngsai người mở hòm ra trước mặt mọi người, mọi người đều một bộ dáng hâm mộ cùng ghen tỵ, lão phu nhân lại càng thèm muốn hơn, vội vàng sai người cất vào nội khố.
Nghe vậy, khóe miệng Lạc Thanh Linh giơ lên một chút cười kin bỉ cái tên hồ ly Mộ Dung kia hiện giờ trong mắt mọi người là một người cực kì hào phóng, Lạc Thanh Linh không khỏi đau lòng bởi vì đóa Thánh địa tuyết liên kia là do hắn trấn lột từ trong tay nàng mà thứ này cuối cùng lại nằm trong tay Mộ Khuynh Tuyết. Vì tránh việc nàng quá tiếc của nhịn không được lẻn vào nội khố nhà người ta mang về chỉ có nước ở nhà mà thôi.
Ngay cả Hạo Nhi cũng bị đại ca cùng đại tẩu mang đi dự yến tiệc của phủ thái sư báo hại phủ thừa tướngnày chẳng có lấy thứ gì để chơi cả, thật chán quá đi!
Trong tiểu viện, Lạc Thanh Linh lười biếng đọc một quyển truyện kí thì thuộc hạ thân cận vẫn luôn theo bên người Thi Sách, Ngạn Hổ, đột nhiên xuất hiện
Xảo Nhi đứng bên người Lạc Thanh Linh nhất thời nhíu mày nói: “Sao mà hoang mang rối loạn thế, hách kinh tiểu thư thì sao?"
Ngạn Hổ lập tức thu liễm hơi thở, cung kính đứng quỳ dưới đất.
“Có chuyện gì?” Lạc Thanh Linh liếc nhìn Ngạn Hổ một cái, cất tiếng hỏi.
Thi Sách tuy rất phong lưu, ham thích lấy hố người khác làm trò tiêu khiển thế nhưng năng lực lại tuyệt không giống như tính cách của hắn, Ngạn Hổ có thể trở thành thuộc hạ thân tín của tên này cũng không phải hạng tầm thường, tính cách trầm ổnlúc này hắn tuy giữ bình tĩnh không một chút bối rối, nhưng trong mắt vẫn ẩn chứa thần sắc lo lắng, tất nhiên là Thi Sách đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu không dù trời có sập xuống hắn cũng không một tia động dung.
Tức thời, nghe Lạc Thanh Linh hỏi, Ngạn Hổ liền lớn tiếng nói: “Hôm nay công tử đang ở Túy Hương Lâu, Dục Vương, Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử,Thất hoàng tử không biết nghe tin từ đâu, biết công tử đang ở đây, nhất thời bảo công tử phải uống rượu với bọn họ.
Lúc đó, ba vị hoàng tử hùa nhau nói uống rượu phải có chơi bạc ăn tiền mới thú vị, công tử cũng đồng ý.
Ai mà không biết Thất hoàng tử là cao thủ đổ xí ngầu, công tử đã muốn thua hai tòa nhà rồi, ra lệnh cho thuộc hạ đi về lấy khế ước đất.”
Chuyện thì dài, Ngạn Hổ chỉ ngắn gọn nói vài câu đã trình bày lớp lang rõ ràng.
" Thi Sách thua?" Lạc Thanh Linh nhướng mày nhìn Ngạo Hổ.
Bị nhìn như vậy Ngạn Hổ không đổ mồ hôi, ai mà không biết cung chủ của bọn họ yêu tiền như thế nào, giờ công tử thua những hai tòa nhà không tức giận mới lạ.
Xảo Nhi nghe như vậy cũng không khỏi mắng Thi Sách một tiếng: " Tiểu thư, Thi Sách cũng không ..."
Chưa đợt Xảo Nhi cầu tình xong, Lạc Thanh Linh liền bước vào trong phòng vài phút sau liền cải trang thành nam tử mặc áo lục tuấn mỹ vô song, nhấc chân bước ra ngoài:“Đi, ta đi xem.”
Ngạn Hổ cùng Xảo Nhi khi nhìn thấy dáng vẻ của nàng tuy không phải lần đầu nhìn thấy trong lòng vẫn không tránh khỏi cảm thán khí chất cùng dáng vẻ như thế này thật không trách bị người đời gọi là Trúc cơ công tử tử, hai mặt nhìn nhau một cái, cũng nhất tề đi theo.
‘Thất tú phường.’ Khu hoa lâu nổi danh nhất kinh đô Kính An của Ngạo Thiên quốc, những người bên trong đều là kẻ giàu có kinh người, nữ nhân nơi này tài mạo song toàn, thanh danh nổi tiếng chỉ bán nghệ không bán thân, kì thực nói trắng ra thì cũng chẳng khác gì thanh lâu, bất quá nhìn thoáng cao quý hơn chút mà thôi.
Bước từ xe ngựa xuống, Lạc Thanh Linh quét mắt nhìn tên lâu, Vạn Tửu Hoa, thật không tồi a.
Trong lòng mặc dù đang rất hưng phấn vì có thứ để đùa nhưng Lạc Thanh Linh vẫn vờ bình thản nhanh hướng cửa đi vào, Ngạn Hổ lập tức theo trước mở được, ma ma trong lâu thấy người trước mắt không khỏi phát ngốc dung mạo không nhiễm bụi trần này tuyệt không thua gì đại hoàng tử, lập tức cười tươi, bước ra nghênh tiếp.
“Thi Sách huynh mau mở đi a, hay là thua hết tiền rồi.” Người còn chưa tới nơi, đã nghe một tiếng nói lớn từ trong phòng vọng ra. (Thất hoàng tử)
“Thất đệ, đệ nói hơi quá rồi, mặc dù chúng ta đều là hoàng tử nhưng tài sản của Thi Sách huynh so với Đại ca còn muốn nhiều hơn ba phần, thiên hạ này nói ai thua hết tiền cũng được, nhưng chỉ có Thi Sách huynh là không có khả năng này a.” (Nhị hoàng tử)
Một thanh âm ôn nhã truyền đến, nghe thì rõ là bênh Thi Sách, nhưng ngầm ý khích tướng.
“Nhị Hoàng tử nói đùa dù tại hạ giàu cỡ mấy cũng chỉ là một thường dân nào dám so sánh với hoàng tộc.”Thanh âm thản nhiên vang lên, giống như không chút để ý, nhưng bên trong cất dấu thâm cơ. (Thi Sách)
“Ha ha, Thi Sách huynh đánh giá mình hơi thấp rồi.” Thanh âm tuy bình thản nhưng bên trong bao hàm ẩn ý.(Dục Vương)
“Đúng rồi, đúng rồi, mau mở ra đi, Thi Sách huynh nếu không còn tiền đặt cược, ta ở đây còn mấy khu nhà lớn, cho Thi Sách mượn cũng được mà.” Lớn giọng nói nhanh. (Tứ hoàng tử)
“Đa tạ ý tốt của Tứ Hoàng tử, thế nhưng tại hạcòn không đến mức ấy, mấy khu nhà đó vẫn để lại cho ngài.” Thanh âm Thi Sách vang lên, lạnh nhạt tự nhiên.
Thật náo nhiệt, Lạc Thanh Linh cười lạnh một tiếng, tay đẩy cửa phòng, từng bước đi vào.
“Để ta mở.” Thanh âm thanh thuý vang lên, Lạc Thanh Linh nhìn lướt qua mấy người đang ngồi trong phòng khách, sau liền đi tới bên cạnh Thi Sách đang không có hoa nương nào làm bạn.
Thi Sách đang ngồi trong phòng khách, không nghĩ rằng Lạc Thanh Linh sẽ đến đây, hơi sửng sốt, sau đó nhìn khóe cong lên nhường chỗ cho Lạc Thanh Linh: " Kia cứ tự nhiên!"
“Hắn, dựa vào cái gì có tư cách đó?” Thất hoàng tử lớn lên thanh tú lại lớn giọng, ánh mắt đánh giá Lạc Thanh từ trên xuống dưới, bên trong lộ vẻ khó chịu, ở đâu ra tên kì đà cản mũi này có điều tên này có túi da cực kì hảo không thua gì Đại ca.
Nhị hoàng tử lão luyện thành thục cùng Ngũ hoàng tử tuấn lãng, chỉ nhìn động tác của Lạc Thanh Linh, tinh tế đánh giá người trước mặt cũng không lên tiếng, xem ra người này thân phận tuyệt không nhỏ cộng thêm thái độ có cung kính của Thi Sách có lẽ 8/10 là chủ nhân của Túy Hương Lâu.
“Lão thất, đừng có không chút phép tắc như vậy.”Dục vương Mộ Dung Tuyên nãy giờ chưa lên tiếng hướng Thất hoàng tử trách cứ nói.
Ánh mắt thâm thúy nhìn Lạc Thanh Linh: " Nếu ta đoán không sai các hạ là Trúc cơ công tử!" Tuy ngoài miệng thì nói là suy đoán song ánh ánh mang theo sự thẳng định.
" Cái gì, cái tên này là Cơ Anh nổi tiếng keo kiệt, vơ vét..." Lời còn chưa nói xong, đôi mắt đen của Thi Sách đột nhiên lạnh lùng hẳn lên, trong mắt loé qua đe doạ khiến Thất hoàng tử im bặt.
Vừa rồi thua nhiều như vậy mà Thi Sách vẫn không một chút phát hoả, giờ chỉ lời hắn nói liền trở nên đáng sợ như vậy.
“ Ông chủ bí ẩn của Túy Hương lâu thì ra là Trúc cơ công tử, vậy tự nhiên có thể mở.” Nhị hoàng tử một bộ dáng ông cụ non, hướng Lạc Thanh Linh đã muốn ngồi xuống chỗ Thi Sách mỉm cười nói.
" Được thôi!" Lạc Thanh Linh gật gật đầu, hơi cười vươn tay mở cái chung kia, đồng thời nhìn đặt cược bên đối phương, 5-5-6 tức là 16, tổng số điềm ai lớn hơn thì người đó thắng.
Đầu ngón tay đặt trên chung thầm động đậy, không ai thấy được, Lạc Thanh Linh chậm rãi mở chung.
“6, 6, 5.” Nhị hoàng tử trố mắt, nhìn chằm chằm mấy hạt xí ngầu trước mặt, thần tình khó có thể tin được.
Thất hoàng tử bên cạnh thấy vậy cũng mở to mắt, nhìn lướt qua Lạc Thanh Linh, nhưng liền hạ tầm mắt ngay.
“Thi Sách, các ngươi đặt cược như thế nào?” Tay xoay xoay cái chung,Lạc Thanh Linh mỉm cười nhìn Thi Sách bên người hỏi.
Thi sách biết rõ Lạc Thanh Linh là trang dù vậy hắn cũng rất tâm lý cùng nàngdiễn, cười như không cười nhìn Lạc Thanh Linh nói: “Nhị hoàng tử quy định, mỗi người làm cái một thời gian, ăn gấp ba bình thường, tiền cược mỗi lần tuỳ nhà cái quyết định, Thất hoàng tử vừa rồi mới làm cái xong, giờ đến ta.”
Gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Lạc Thanh Linh quay nhìn Thất hoàng tử,cười đến bỉ ổi nói: “Vậy chúng ta làm cái tiếp đi, tốt lắm, đã xui nhiều như vậy, cũng đến lúc gỡ vốn rồi.”
Dứt lời, ném một xấp ngân phiếu, nhìn Thất hoàng tử cười cười.
Nhị hoàng tử, tử hoàng tử, thất hoàng tử nhìn Lạc Thanh Linh không khỏi nuốt nước miếng đưa mắt nhìn nhau ý định rời đi, nhưng Lạc Thanh Linh làm sao để cho mấy con dê béo này chuồn mất, rõ ràng cười nhưng kiếm người khác sợ hãi: " Nếu vị nào muốn rời đi tại hạ cũng không cản có điều cả đời này đừng mong cầu ta chữa bệnh a!"
Ba người sắc mặt liền trở nên có chút trắng, ai có thể đảm bảo cả đời bình an nếu vì việc này mà đắc tội Cơ Anh thật không tốt: " Đương...đương nhiên là chơi tiếp!"
Dục Vương một bên thấy vậy, chậm rãi nở nụ cười, vẫn ngồi uống rượu, không nói xen vào: Cơ Anh ba năm trước ngươi thay hai vị sư phụ mà trả ân tình cho tam hoàng mà đảm bảo an toàn cho Trần Quý phi, ta cũng không so đo vào nhưng nếu ngươi dám quy thuận với tam ca thì đừng trách ta.
“Bắt đầu đổ.” Gom tiền đặt cược lại, hoa nương bên cạnh làm trọng tài nũng nịu hô một tiếng.
Nhẹ nhàng nâng cái chung lên, Lạc Thanh Linh bỏ xí ngầu vào lắc lắc.
Thất hoàng tử ban đầu còn lo lắng nhưng giờ thấy vậy, nhất thời không nhịn được cười to, được người đời gọi là Trúc Cơ công tử chẳng qua do y thuật cao siêu tên này căn bản không hề biết đổ thuật, so với Thi Sách còn tệ hại hơn.
Qua ba trận Lạc Thanh Linh thua còn nhiều gấp ba lần số tiền thua của Thi Sách, mọi người nhìn vẻ đau lòng như cắt của nàngkhông khỏi cười lạnh là do ngươi tự bê đá đập vào chân mình có thể trách ai, đương nhiên ngoại trừ Dục Vương vẫn im lặng như cũ.
Lạc Thanh Linhnhìn một xấp ngân phiếu bị đẩy tới trước mặt Thất hoàng tử, cắn chặt răng, thần tình không cam lòng nói: “Lần đổ này ta muốn đổ lớn.”
“Hảo, Trúc cơ công tử đã nói như vậy thì ta cũng theo..” Thất hoàng tử nhìn Lạc Thanh Linh hành xử như dân cờ bạc tầm thường, thua đến đỏ mắt, nhất thời cười ha ha, rất nhanh đáp lại một câu.
Lời vừa nói xong, Nhị hoàng tử cùng Tứ hoàng tử nhất tề nhíu mày, liếc mắt trách cứ Thất hoàng tử một cái, nhưng cũng không nói lời nào.
Dục Vương cười lạnh: Ngu ngốc, chết đến nơi mà còn không biết.
“Hảo, lời Thất hoàng tử vừa nói, Dục Vương,ngàii cũng nghe thấy chứ.” Lạc Thanh Linh nghe vậy, nhìn Mộ Dung Tuyên chậm rãi nở nụ cười.
Trong phòng khách, trừ Thất hoàng tử lỗ mãng ra, ai mặt cũng có điểm hơi biến sắc.
“Đương nhiên rồi.” Mộ Dung Tuyên nhìn Lạc Thanh Linh, cười gật gật đầu.
“Hảo, Ngạn Hổ, mang tiền đặt cược lên đây.” Lạc Thanh Linh liếc mắt ra hiệu cho hắn.
Ngạn Hổ nãy giờ vẫn đứng phía sau Thi Sách, nghe nói vậy, lập tức tiến lên từng bước, trong lòng lấy ra một đống đồ vật này nọ, đặt trên mặt bàn.
“Kinh thành phủ trạch bảy chỗ, trị giá 50 vạn lượng hoàng kim, hai gian ngọc khí điếm, trị giá 70 vạn lượng hoàng kim, trầm phong phủ rộng ba mươi vạn khoảng, nô bộc bên trong, trị giá 310 vạn lượng hoàng kim, phủ trạch nghỉ hè tại Lạng Châu, Hải Dương, trị giá 20 vạn lượng, tổng cộng 450 vạn lượng.”
Thanh âm lãnh liệt của Ngạn Hổ vang lên mỗi câu nói ra đều tác động mạnh vào Thất hoàng tử hai mắt trợn trắng miệng liền mở to, gương mặt kia vừa rồi con tràn đầy đắc ý, càn rỡ cực kỳ, hiện tại trở thành một mảnh rung động.
Đây chính là toàn bộ gia sản của người này sao? Nhiều như vậy.
Mà bốn trămnăm mươi vạn lượng này đem tài sản của ba người đi cũng không được chừng ấy.
Ngay đến đám hoa nương đang ở xung quanh xem náo nhiệt đều bị kích động đến đồng loạt há to miệng, có người còn biểu hiện rõ ràng nhất bằng cách ngất ngay tại chỗ.
Trời ạ, bốn trăm năm mươi vạn lượng, này. . . . . . Người thường làm cả mười đời sợ rằng cũng không kiếm được số tiền như vậy.
Ở tình huống này, trong nháy mắt nhiệt độn không khí đột nhiên tăng lên .
Thi Sách lướt qua sắc mặt khó lường của mọi người xung quanh Tuy rằng sớm biết Lạc Thanh Linh nhất định sẽ giở thủ đoạn nhưng quả thực cũng không muốn nàng đem cả gia tài của bản thân mà đặt cược, lúc này, nếu là thắng, ba vị hoàng tử chắc chắn vì trả nợ cho nàng mà táng gia bại sản.
“Trúc cơ công tử, đây có phải là hơi quá tay không?” Nhị hoàng tử tính tình khá trầm ổn, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói.
“Quá tay? Ta không cho là như vậy.” Lạc Thanh Linh quay đầu nhìn Nhị hoàng tử, cười cười nói: “Nếu dám vào đến sòng bạc, sao còn sợ tiền cược quá lớn?.”
Lạc Thanh Linhvừa dứt lời liền quay đầu lạnh lùng nhìn về phía Thất hoàng tử.
“Ta, ta không có nhiều như vậy. . . . . . cũng không có mang nhiều khế đất.” Thất hoàng tử hít sâu một hơi, có điểm cà lăm.
“Tiểu Ngô.” Lạc Thanh Linh lập tức thản nhiên gọi một tiếng.
Đang canh giữ ngoài cửa, Tiểu Ngô nghe gọi liền đẩy cửa bước vào, trong tay bưng theo giấy cùng bút.
Thi Sách vừa nhìn thấy trên mặt vẫn như trước tà mị, nhưng trong mắt lại cơ hồ lóe lên ý cười, Lạc Thanh Linh quả thật sớm có chuẩn bị.
“Để lại giấy ghi nợ cũng được.” Lạc Thanh Linh cười khẽ nhìn sắc mặt trắng bệch của Thất hoàng tử, chậm rãi khuynh thân về phía trước nhìn Thất hoàng tử nói: “Nếu như lần này ngươi thắng, phải chăng trong chốc lát trở thành bạo phú, có được nhiều như vậy tiền tài, còn có ai dám cùng Thất hoàng tử ngươi kiêu ngạo.”
Con ngươi đen láy thản nhiên nhìn thẳng vào Thất hoàng tử, đôi mắt sáng rọi tựa ngọc lưu ly nhưng cũng thăm thẳm như hồ sâu không đáy, tất cả đều như hấp dẫn mị hoặc người ta trầm mình vào đó.
Lời nói mềm nhẹ mang theo phần dụ hoặc người nghe dẫn dụ người ta phạm tội.
Thất hoàng tử đang do dự, mắt bỗng thấy ánh mắt Lạc Thanh Linh , trong tai nghe được thanh âm mị hoặc của Lạc Thanh Linh , đột nhiên cắn răng một cái, cầm lấy bút, thoáng chốc trên giấy xuất hiện mấy dòng chữ.
“Thất đệ.” Tứ hoàng tử thấy vậy liền nhăn măt, cúi đầu kinh hô một tiếng.
“Ngũ hoàng tử nếu là chờ sốt ruột vậy thì chũng ta sẽ chơi ván kế tiếp.” Lạc Thanh Linh quay đầu đạm cười nhìn Ngũ hoàng tử.
Trong mắt lóe lên một tia cảnh cáo.
Ngũ hoàng tử, nhất thời chỉ biết ngậm miệng ngồi im.
Vài nét bút viết ra, ấn chỉ tay hồng hồng, bản khế ước, hoàn thành.
Tiểu Ngô đưa cho Lạc Thanh Linh, nàngnhìn thoáng qua, lạnh lùng cười, đặt ở trên bàn.
“Mời.” Nhìn hoa nương bên cạnh đã sớm bị tiền đặt cược lớn như vậy doạ, ngây ngốc ngẩn cả người, Lạc Thanh Linh không khỏi cười một tiếng, tay hướng nam tử dâʍ ɭσạи kia ra một cái dấu mời.
“Thắng, ngươi nhất định phải thắng cho ta.” Thất hoàng tử lúc này sắc mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nhìn nam tử dâʍ ɭσạи, phen này không được thua, không thể thua.
Bên cạnh, Ngũ hoàng tử, Nhị hoàng tử cũng nhất tề ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm mặt bàn.
Bọn họ thua thì phải tán gia bại sản.
Chỉ có Mộ Dung Tuyên vẫn như trước, tựa lưng vào ghế, nhìn bóng dáng Lạc Thanh Linh, thắng thua đã sớm định.Còn Thi Sách phẩy quạt che miệng hứng thú xem cuộc vui.
Cầm chung trên tay, ngón tay xoay nhanh, Lạc Thanh Linh nãy giờ đổ chỉ lắc lắc, giờ tỏ ra vô cùng chuyên nghiệp xí ngầu bên trong va chạm phát ra âm thanh va chạm thanh thuý, như một giai điệu ngân vang không dứt.
Gần như không thể nghe ra bên trong có bao nhiêu viên xí ngầu nữa, chỉ có thể nghe một mảnh âm thanh va chạm liên tục, Nhị hoàng tử cùng tứ hoàng tử thấy một màn vậy trong mắt đều hiện lên một tia khϊếp sợ.
Thất hoàng tử ngồi đối diện mồ hôi trên trán từ giọt từng giọt tiếp nhau rơi xuống, sắc mặt đã muốn trắng bệch.
Thủ pháp của Lạc thanh Linh, cao hơn hắn nhiều lắm.
“Phanh.” Lạc Thanh Linh đảo tay một cái, cái chung vững vàng úp ở trên mặt bàn.
Cùng với một tiếng này của Lạc Thanh Linh, Thất hoàng tử cũng bừng tỉnh lại từ trong sợ hãi.
Trong phòng khách tĩnh lặng không một tiếng động, một tiếng nói cũng không có, chỉ có tiếng ồ ồ thở gấp.
Thất hoàng tử mắt cơ hồ đỏ bừng, hai tay nắm chặt, Nhị hoàng tử cùng tứ hoàng tử vốn trầm tĩnh lúc này cũng tay để dưới bàn cũng nắm chặt.
“4-5-5”. Không thèm nhìn tới cái chung trong tay, Lạc Thanh Linh cười nhìn người đối diện.
Nghe Lạc thanh Linh đoán chung như vậy, đám người Thất hoàng tử cũng nhết tề nhẹ nhõm thở dài một hơi, 4-5-5, cũng khó có khả năng thắng.
Thất hoàng tử nhìn chằm chằm Lạc Thanh Linh, tay cầm đến cái chung, trên mặt hiện một chút ý cười cực kỳ hưng phấn, nhẹ nhàng nhấc lên, mở chung.
Lạc Thanh Linh thấy vậy, bàn tay đặt trên mặt bàn nhẹ nhàng ép xuống, một cỗ kình lực truyền theo mặt gỗ đi, khiến xí ngầu nhẹ nhàng chuyển động.
“5-5-6, thắng!” Thất hoàng tử mở chung, điên cuồng hét lên.
Nhị hoàng tử, tứ hoàng tử nghe nói vậy, toàn bộ đều bật dậy, trong mắt bắn ra sắc thái mừng như điên.
Khoé miệng chậm rãi cười nhạt, Mộ Dung Tuyên hai tay khoanh trước ngực nói: “ Các ngươi nhìn cho rõ rồi hãy nói.”