Chương 17: Nghiệt trái
Ba trăm năm trước, Thiên Triều không phải là thiên hạ của họ Nguyên, mà là họ “Trần”, khi đó họ Nguyên bất quá chỉ là một ngoại thích của Hòang tộc, làm thân chính biến gạt bỏ sự thống trị của họ Trần, chinh mình đi lên ngôi vị Hoàng đế.Ánh lửa hừng hực, tiếng ai thán từng trận, hoàng cung lụi bại, hoàng hậu không chịu vấy bùn tự thiêu trong lửa, hoàng đế chạy trốn bên ngòai chế thảm tại Thiên Sơn, cả hoàng triều tắm trong biển lửa, trong tiếng khóc la tiếp nhận tân chủ nhân.
Tân đế đăng cơ, triều thần cũ một nửa không muốn thần phục Tân đế mà chịu ải diệt môn, họ Trần trong cảnh náo động bị sát hại toàn bộ, từ đó diệt tuyện trong lịch sử, ba trăm năm chưa hề nghe thấy.
Ba trăm năm… ha ha…. Những kẻ tầm thường hôm nay thật đã cho Trần gia của ta diệt vong sao ? Của thiên trả địa, chuyển vần, báo ứng. Năm đó họ Nguyên tội ác ngập trời, kiếp này liền từ ta hướng họ Nguyên nghịch tặc các ngươi đò lại !
“Chát” một tiếng lại một tiếng, roi da quất vào thân thể của nam nhân quanh quẩn trong ngục thất, roi da dính đầy máu nhỏ ra tầng tầng máu đỏ, giống như một đóa hoa thuốc phiện đầy độc dược, lan tràn ở trong nước.
Da thịt nguyên bản trơn bóng lúc này che kín vết thương hung tợn, nhìn một cái đã có vẻ vạn phần đáng sợ, nam nhân chịu đựng tiên hình (hình phạt quất bằng roi) cắn chặt đôi môi trắng bệch, dây xích trói trụ tứ chi theo đó mà va chạm vào nhau tạo nên tiếng vang thanh thúy.
“Van xin trẫm, trẫm tạm tha ngươi” Ngừng lại thanh roi như con rắn độc, tầm mắt Nguyên Uyên lại quấn lấy quần áo đã bị tàn phá, không thể che đậy được thân thể, y phục dính đầy máu dính sát vào thân nam nhân, da thịt che kín vết thương không còn trơn bóng như lúc trước, lại đáng chú ý ngoài ý muốn.
“A… Khụ khụ !” Hé miệng ra, liền ộc ra một mồm máu, nuốt xuống hầu gian một trận chua xót, Nguyên Bạch Lệ khinh thường cười lạnh một tiếng, khinh thị nhìn Nguyên Uyên, “Phải thu lại lời nói lúc trước của ta, Nguyên Uyên ngươi bất quá cũng chỉ có như thế, dùng vũ lực bức người, hành vi thấp kém làm cho ta xem không nổi…. A !”
Chát một tiếng, cây roi không ngờ được quất lên thân nam nhân, ngắt ngang lời Nguyên Bạch Lệ.
“A ! Xem ra Vương gia còn có khí lực khua môi múa mép, kia trẫm phải giúp Vương gia chơi đùa trong chốc lát.” Dưới tiếng cười âm lãnh, nam tử lại vung lên roi da.
Thanh âm nứt tọac lạnh như băng vang vọng trong ngục thất, nhưng vẫn không nghe được tiếng rêи ɾỉ gì của Nguyên Bạch Lệ, cho đến khi máu thịt lẫn vào nhau, vô lực bất tỉnh, hắn cũng không khuât phục.
“Trẫm sẽ không cho ngươi chết…. Không thể cho ngươi cứ như thế mà chết !” Nguyên Uyên viện cớ, Nguyên gia chỉ còn lại có một mình ngươi. Đạp nước đi lên vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của nam nhân, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua xương hàm, :Ngươi hãy thay cha ông ngươi trả lại món nợ cho Trần gia của ta đi, ha ha….”
Cách cách vài tiếng, Nguyên Uyên gỡ bỏ xiềng xích trên tay chân nam nhân, bế lấy nam nhân vẫn đang hôn mê bất tỉnh ra khỏi bể nước.
Ôm nam nhân ra đến cửa, Nguyên Uyên cúi đầu nhìn thân thể không thể che đậy được, lại cởi ra áo khóac của mình, vất lên người Nguyên Bạch Lệ mới đi ra ngoài.
“Hoàng Thượng, để nô tài, đừng làm bẩn người.” Thái giám ở bên ngoài vừa thấy Nguyên Uyên đi ra , vội không ngừng đưa tay đỡ lấy người Nguyên Uyên ôm trong ***g ngực, lại bị một ánh mắt của Nguyên Uyên làm cho đông cứng.
Cho đến khi Nguyên Uyên tránh ra, trái tim của thái giám vẫn đập không ngừng, ánh mắt vừa rồi tựa như chỉ cần hắn chạm vào người trong ***g ngực, sẽ bị Hoàng Thượng chặt thành vạn khúc….
“Ngu ngốc ! Tâm tư của Hoàng Thượng không phải loại nô tài như ngươi có thể hiểu được, vuốt mông ngựa coi chừng chụp phải kim ! Ha ha !” Thái giám đứng một bên cười trào phúc, “Tiểu Xuân Tử, ngươi xem bộ dáng của ngươi ! Sớm muộn cũng sẽ làm Hoàng Thượng ban cho cái này !” Thái giám nhe răng trợn mắt làm động tác cắt cổ, nhìn vẻ mặt trắng bệch của Tiểu Xuân Tử cười hì hì rồi bỏ đi.
Trong căn phòng hôn ám, ngự y đầu đầy mồ hôi, thật cẩn thận cùng kéo đưa xuống dưới nơi máu thịt tương liên mà cắt ra từng mảnh y phục, cho dù có cẩn thận, cũng ít nhiều chạm vào da thịt.
Nam nhân bị trọng thương lần lượt vì đau mà tỉnh lại, lại bị đau đớn đến ăn tươi nuốt sống mà hôn mê đi, tra tấn cứ thế lặp lại.
“Hoàng Thượng, hay là dùng gây tê !” Tay ngự y có chút run rẩy, nhìn Nguyên Bạch Lệ bị đau đớn tra tấn, y khẩn cầu nhìn Nguyên Uyên.
“Tiếp tục….” Nhìn chằm chằm vào đôi môi cắn nát của nam nhân, Nguyên Uyên đưa tay kéo lấy một khối vải cường ngạnh nhét vào miệng nam nhân, “Nếu cắn phải đầu lưỡi thì thật không tốt.”
“Phải….” lời của Hoàng Thượng là Thánh Chỉ, ngự y chỉ có thể nhanh tay mà làm, khiến cho nam nhân chịu dày vò này sớm chấm dứt nỗi tra tấn.
Vết roi kéo dài đến tận thắt lưng, hình dạng đáng sợ giăng khắp nơi, vết roi dày đặc như vậy quả thực làm cho lưng nam nhân không còn nhìn ra da thịt, hoàn toàn tương phải với da thịt trắng nõn như ngọc nơi bắp đùi, máu chảy từ lưng lan xuống cặp mông dươi khố, cứ mập mờ dẫn ra một tia mị hoặc trí mạng.
Ngay cả ngự y xem cũng phải thất thần, vội vàng lau đi mồ hôi trên trán, hết sức chuyên chú chữa cho vết thương trên lưng, chính là y đột nhiên phát hiện Hoàng Thượng vẫn đứng một bên không biết khi nào đã đến ngay bên cạnh, mà đôi tay của Nguyên Uyên, lại đưa vào trong khố của Nguyên Bạch Lệ khẽ vuốt ve, hành động kinh hãi thế tục như vậy làm cho ngự y ngây ngẩn cả người, Hoàng Thượng thế nhưng trước mặt người khác mà làm ra động tác *** mỹ như vậy với Nhϊếp Chính Vuơng.
“Vết thương trên lưng, một chút cũng không thể lưu lại !” Lòng bàn tay trắng mυ'ŧ làm cho Nguyên Uyên có chút phiền táo, liếc mắt nhìn ngự y đang ngốc lăng, trầm giọng nói, “Làm việc ngươi nên làm, còn thứ gì đó ngươi không thể nhìn.”
“Thần không dám ! Thần không dám !” Vội vàng thu hồi tầm mắt, ngự y sợ đến mắc không dám quay đầu một chút.
Cho ngươi lá gan to ngươi cũng không dám, Nguyên Uyên thu tay lại, hạ thân một trận phiền tao, thầm mắng vài tiếng liền đi về phía hậu cung, thường thường than thở hai câu : “Ngự y kia thoạt nhìn thực chướng mắt, không bằng gϊếŧ đi… ánh mắt cũng móc ra.”