Chương 25: Tôi đưa anh về nhà
Tuy bây giờ đã là cuối thu, nhưng nhờ điều hòa khách sạn luôn điều chỉnh ở độ ấm thích hợp nên không khí khắp nơi đều ấm áp vô cùng, cho dù chỉ mặc váy dạ hội hay quần jean cũng tuyệt đối không cảm thấy nửa điểm hàn khí xâm nhập đến làn da.Nhưng mà, giờ này khắc này, cơ hồ tất cả mọi người đều phát run.
Quan Tĩnh Trác phải chống tường mới có thể giúp bản thân đứng vững không ngã xuống, nắm chặt cổ áo Quan Phong: “Anh hai? Các người…”
Quan Phong không trả lời, duy trì mặt than.
Quan Duệ dù sao cũng tương đối hiểu Quan Phong. Dù khó tiếp nhận, nhưng loại chuyện này nếu phát sinh trên người Quan Phong và Đoàn Hàn Chi thì hoàn toàn có khả năng. Nàng ho khan một tiếng, nghe như mới cố gắng nuốt trọng một quả trứng gà, sau đó ngăn cản Quan Tĩnh Trác: “Không… không cần hỏi… cái gì cũng không cần hỏi…”
Quan Tĩnh Trác không dám tin nhìn nàng: “Ai tới nói cho em biết, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Em chỉ đang nằm mơ thôi. Nào, chúng ta về nhà ngủ…”
Quan Tĩnh Trác như kẻ mộng du xoay người dời bước, rồi đột nhiên quay lại, thanh âm hung hãn: “Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ai đến cho tôi một lời giải thích được không?”
Một mảnh tĩnh lặng. Sau đó Louis giơ tay lên, vui vẻ phấn chấn trả lời: “Như anh thấy, tôi có ý đồ câu dẫn Quan tổng, nhưng mà thất bại again.”
“Thất bại again? Cái gì gọi là thất bại again? Cậu cùng lúc câu dẫn anh hai tôi lẫn Đoàn Hàn Chi sao? Tôi hỏi bọn họ tại sao ở cùng một chỗ, tại sao nhìn qua tựa như muốn lên giường như vậy? Chẳng lẽ cậu đem bọn họ cột lại với nhau?”
Louis nghiêm túc lắc đầu: “Không phải a.”
“Vậy cậu im miệng đi!” Quan Tĩnh Trác nổi trận lôi đình, “Không cần trả lời tôi!”
Louis nuối tiếc nhún vai, nói: “Thật xin lỗi, tôi vốn định nói cho anh biết mọi chuyện. Nhưng anh đã không muốn nghe tôi kể Quan tổng và Đoàn Hàn Chi làm sao dự tính cùng nhau thuê phòng lên giường, cũng không muốn nghe tôi kể tôi làm sao có ý đồ thuyết phục bọn họ đồng ý cùng tôi chơi 3P, lại càng không muốn nghe tôi kể Quan tổng luôn cự tuyệt tôi thế nào, kế đó tuyên bố hắn chỉ muốn lên giường với một mình Đoàn Hàn Chi… Quên đi, anh không muốn nghe thì tôi không nói vậy, ok?”
Gió lạnh thổi qua, hiện trường một mảnh tĩnh mịch.
“Nam nhân a…” Quan Duệ yên lặng xoay mặt đi.
Uất Trân kinh hồn bạt vía, nhịn không được kéo kéo góc áo Quan Duệ, rụt rè hỏi: “Chị Quan Duệ?”
“Đừng, đừng nói chuyện với chị.” Quan Duệ kiên quyết nói: “Kỳ thực chị không ở đây. Chị không tồn tại.”
Trên mặt Quan Phong tìm không ra nửa điểm biểu tình. Nếu không phải hắn đang đứng ở vị trí trung tâm mâu thuẫn khó xử, gương mặt lãnh đạm nghiêm túc của hắn hoàn toàn có thể trực tiếp đem đi quảng cáo sản phẩm dưỡng da.
Quan Tĩnh Trác và anh trai mình vốn không có tình cảm thân thiết gì, nhưng cũng không có cảm xúc chán ghét, thậm chí vào thời niên thiếu, anh còn từng sùng bái người anh trai không gì không được, không gì không thể, lãnh tĩnh chính xác như máy vi tính. Hôm nay là lần đầu tiên anh phát hiện, anh thế nhưng vô cùng thống hận gương mặt không chút biểu tình, không chút sơ hở của Quan Phong.
Trước gương mặt này, hình như tất cả đều là chuyện đương nhiên. Hắn muốn lên giường với ai thì liền lên giường với người đó, anh tình tôi nguyện, sáng sớm tạm biệt, không gì cản trở. Ngược lại, những vị khách không mời mà đến như bọn họ, chạy đi quấy rầy một người lương thiện mới cần cho hắn một câu giải thích.
“Tại sao các người ở cùng nhau?” Quan Tĩnh Trác thấp giọng hỏi: “Từ khi nào?”
“Anh không có nghĩa vụ khai báo với em về sinh hoạt cá nhân.” Quan Phong thản nhiên đáp.
“Vậy còn cậu?”
Đoàn Hàn Chi không coi ai ra gì cởϊ áσ choàng tắm, thay áo sơmi, mặc quần, cài dây thắt lưng, toàn bộ quá trình hết sức gợi cảm hết sức mê người. Y hoàn toàn không để ý đến thần sắc khác nhau của những kẻ đứng đây, càng miễn bàn chuyện kiêng kị hai vị nữ nhân Quan Duệ cùng Uất Trân.
Cho nên, qua mấy giây y mới nhận ra Quan Tĩnh Trác đang hỏi y, “…Ân? Tôi? Tại sao?” Đoàn Hàn Chi phi thường vô tội xòe tay ra, nhìn có điểm bối rối rất giống Louis, “Vì tôi phá hủy hợp đồng với anh.”
“Ai nói chuyện hợp đồng? Tôi hỏi tại sao các người ở cùng nhau?”
“Tôi không biết…” Đoàn Hàn Chi cũng thực nghi hoặc, “Đại khái là uống hơi nhiều.”
Quan Tĩnh Trác chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí trào lên từ trong cổ họng, ngay cả thanh âm cũng trở nên mơ hồ: “Các người… đã làm rồi?”
Đoàn Hàn Chi chưa kịp mở miệng, Quan Phong đã nhạy cảm xen mồm vào: “Thời gian ngắn như vậy sao làm được? Em là đang nghi ngờ năng lực của anh?”
Đoàn Hàn Chi nhẹ nhàng chuyển hướng sang Quan Phong: “Liên quan gì đến anh, hắn là đang nghi ngờ năng lực của tôi.”
“Không đúng, là nghi ngờ tôi.”
“Anh suy nghĩ quá nhiều rồi Quan tổng, rõ ràng là nghi ngờ tôi mà.”
“Không đúng, là…”
Quan Tĩnh Trác đột nhiên xông tới, một cước đem cánh cửa đá văng. Ván cửa ‘Rầm’ một tiếng, thiếu chút nữa đập trúng mũi Quan Phong.
“Các người đủ chưa? Chẳng lẽ các người còn tính ngay tại đây làm thử một lần xem ai trên ai dưới sao?”
Quan Phong theo phản xạ có điều kiện lui về sau nửa bước, muốn ngăn cản Quan Tĩnh Trác nhưng đã bị anh trực tiếp đẩy ra, bước đến chỗ Đoàn Hàn Chi. Sự điên cuồng của Quan Tĩnh Trác lúc này, ngay cả thằng ngốc cũng có thể cảm nhận được, tất cả mọi người không ai dám nghi ngờ rằng nếu anh bắt được Đoàn Hàn Chi, anh nhất định sẽ làm ra chuyện mất đi lý trí.
Quan Phong không kịp đề phòng nên bị đẩy ra sau nửa bước. Dựa vào tường ổn định cơ thể, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống: “Tĩnh Trác!”
Quan Tĩnh Trác giống như không nghe thấy, trực tiếp giữ chặt Đoàn Hàn Chi.
Ngay lập tức, Vệ Hồng gạt Quan Tĩnh Trác ra, đứng chắn trước mặt Đoàn Hàn Chi. Quan Tĩnh Trác miễn cưỡng đứng vững, nổi giận nhìn chằm chằm Vệ Hồng: “Tránh ra! Tôi có chuyện muốn nói với y!”
“Người có chuyện muốn nói với y phải là tôi mới đúng.” Vệ Hồng bình tĩnh phản bác, “Ngay cả bạn trai hiện tại như tôi còn không phát biểu ý kiến, kẻ hết thời như anh tính là cái củ khoai gì?”
“Cậu điên rồi sao? Cậu thật sự là bạn trai hiện tại của y? Cậu không thấy vừa rồi y muốn lên giường với kẻ khác?”
“Thấy thì sao chứ?”
“Thấy mà còn bình tĩnh như vậy, cậu có phải nam nhân không? Hay cậu là thánh mẫu?”
“Tôi chỉ may mắn tới kịp lúc để ngăn cản thôi.”
“Cậu điên rồi!” Quan Tĩnh Trác lạnh lùng ném xuống một câu, “Các người con mẹ nó đều điên rồi!”
Vệ Hồng không thèm để ý đến Quan Tĩnh Trác, xoay người nhìn Đoàn Hàn Chi, giống như hoàn toàn không biết nên đối mặt với y thế nào, qua rất lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: “Tôi đưa anh về nhà.”
Đoàn Hàn Chi vốn đã chuẩn bị sẵn sàng những từ ngữ cay nghiệt ác độc nhất để đối phó với tình huống này, nhưng Vệ Hồng lại chỉ nói một câu “Tôi đưa anh về nhà”, khiến y cảm thấy khí lực toàn thân đều mất hết, run rẩy hạ khóe miệng: “…Được.”
Vệ Hồng yên lặng nhặt áo khoác của Đoàn Hàn Chi bị rơi dưới đất lên, giúp y mặc vào, sau đó cúi người giúp y cài khuy, động tác cẩn thận mà kiên nhẫn. Làm xong hết thảy, hắn xoay người đi về phía cửa lớn, trầm mặc lách qua mọi người, bước chân thong thả mà nặng nề.
“…” Đoàn Hàn Chi lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, sớm đã tu luyện được gương mặt nóng lạnh không đổi, bách độc bất xâm, thế nhưng bây giờ lại ửng hồng hiếm thấy. Y ho khan một tiếng, đi theo Vệ Hồng ra ngoài.
Ngay phía sau, Quan Tĩnh Trác hít sâu một ngụm, ngữ khí âm trầm rõ nét: “Cậu đứng lại đó cho tôi.”
Đoàn Hàn Chi dừng bước.
“Cậu cứ như vậy bỏ đi?”
Đoàn Hàn Chi không trả lời.
“Không có gì muốn nói với tôi à?” Quan Tĩnh Trác nhìn theo bóng lưng y, đầu ngón tay bấm sâu lên cánh cửa, thoạt nhìn có điểm hỗn loạn, thậm chí mái tóc sau gáy cũng ướt đẫm mồ hôi: “Cậu đã quyết định hoàn toàn rời khỏi tôi để đi theo người khác, đúng không?”
Nếu so với Quan Tĩnh Trác đang nghiến răng nghiến lợi, ngữ khí của Đoàn Hàn Chi cơ hồ có thể dùng từ ‘bình tĩnh’ mà hình dung: “Anh xem…” Y chỉ Vệ Hồng, “Tôi đã tìm được người có thể đưa tôi về nhà.”
Quan Tĩnh Trác vẫn không nhúc nhích, nhìn chăm chú hai người bọn họ một trước một sau biến mất khỏi hành lang. Sau một lúc lâu, anh đột nhiên đạp tung cửa, bước ra ngoài.
Uất Trân hoảng hốt, lập tức muốn đuổi theo: “Tĩnh Trác!”
Quan Duệ giữ Uất Trân lại, Quan Phong cũng trầm giọng nói: “Đứng lại, cứ để mặc nó.”
Uất Trân do dự bất an: “Nhưng mà…”
Hai trợ lý của Quan Phong vội vàng chạy đến, không biết bọn họ đã trốn ở cuối hành lang từ bao giờ, nhưng mãi cho đến khi Đoàn Hàn Chi và Vệ Hồng đi rồi mới dám xuất hiện.
Quan Phong chẳng thèm ngước mắt lên, lạnh lùng phân phó: “Jason.”
Hai trợ lý một nam một nữ lập tức bước tới, liều mạng cúi đầu làm bộ như cái gì cũng không nhìn thấy. Nữ trợ lý Helen giúp Quan Phong cài khuy áo, còn Jason lập tức choàng áo khoác ngoài lên thân thể cao gầy kia, sau đó dùng một chai dưỡng ẩm phun lên hai bên mặt hắn. Khi Helen xác nhận Quan Phong đã hoàn toàn chỉnh tề, cũng xác nhận y có thể ra ngoài gặp người khác, nàng liền chuyên nghiệp lấy trong túi xách ra một bình thuốc nhỏ, trút xuống mấy viên thuốc. Quan Phong nhấp ngụm nước, một hơi nuốt xuống toàn bộ.
–Có trời mới biết hắn uống thuốc gì. Có khả năng là vitamin, có khả năng là thuốc chống oxy hóa, có khả năng là cafein, có khả năng là panadol, cũng có khả năng đơn thuần chỉ là thuốc chống say máy bay…
“Bây giờ anh phải lập tức lên máy bay trở về Pháp, chuyện Tĩnh Trác giao lại cho em.” Quan Phong một bên ngẩng đầu lên, giúp mấy viên thuốc dễ dàng trôi xuống thực quản, một bên phân phó với Quan Duệ: “Về phần báo chí, đừng để đám phóng viên kiêu ngạo quá mức.”
Quan Duệ cúi đầu đáp: “Vâng.”
“Chuyện hôm nay không được truyền đến tai tòa soạn báo.”
“Vâng.”
“Dự thảo tài chính năm nay anh đã xem qua, ngày mai Helen sẽ gởi fax cho em, nhớ chú ý kiểm tra.”
“Vâng.”
“Còn nữa…” Quan Phong đã bước đến cửa, hơi dừng lại một chút: “Gần đây sắc mặt em không tốt, có phải do áp lực quá lớn không?”
Quan Duệ sửng sốt, mỉm cười lắc đầu: “Làm gì có. Nhưng thật ra Tiệp Tiệp ở cùng anh, làm phiền anh chăm sóc nó thật tốt.”
Quan Phong nhìn nàng chăm chú, khá lâu sau mới nói: “Nếu thật sự quá bận, hãy giao bớt việc cho Tĩnh Trác làm. Dù những chuyện liên quan đến Đoàn Hàn Chi, nó khiến anh rất thất vọng, nhưng anh đã hứa với em, anh nhất định không quên.”
Quan Phong xoay người bước ra ngoài, hai trợ lý Helen và Jason nhìn nhau không chớp mắt, rồi đồng loạt hết nhìn mặt đất dưới chân mình lại nhìn sang mặt đất dưới chân ông chủ, nhắm mắt đuổi theo, hận không thể treo trên đầu tấm bảng “Tôi cái gì cũng không nhìn thấy.”
Đúng lúc này, Quan Phong lướt ngang qua Louis. Thời điểm thoáng qua ấy, Louis đột nhiên khe khẽ thở dài, mang theo nuối tiếc nói: “Tôi còn tưởng khẩu vị của anh tốt lắm… Thất vọng quá đi…”
Quan Phong nhấc tay túm lấy cổ áo Louis, thản nhiên nhìn vào cặp mắt xanh biếc của hắn, khóe môi gợi lên một nụ cười nhạt khinh miệt rõ nét: “Cậu thì giỏi lắm hử? Thời điểm tôi lên giường với người khác, cậu còn chưa sinh ra đâu, ranh con.”
Quan Phong nhẹ nhàng buông tay, để Louis thối lui đến vách tường phía sau. Cũng chẳng nhìn Louis thêm cái nào, hắn bước thẳng về phía trước.
……
Cùng lúc đó, bãi đậu xe dưới tầng hầm khách sạn đã chìm trong bóng tối tĩnh lặng. Vệ Hồng ngồi trước ghế lái, đem mặt vùi sâu trong lòng bàn tay.
Đoàn Hàn Chi ngồi bên cạnh, đột nhiên quay đầu hỏi hắn: “Cậu rất thất vọng?”
“…” Vệ Hồng không nói tiếng nào.
“Rất nhiều năm trước khi cậu xuất hiện, tôi vẫn sinh hoạt như vậy. Không cần quan tâm sức khỏe, không có quy luật, khi vui chơi đều tùy hứng, làm việc suốt ngày suốt đêm không ngủ, bán mạng mà làm. Quan Tĩnh Trác đi rồi, tôi vẫn là cô độc, sau đó có rất nhiều thanh niên trẻ tuổi muốn tiến vào cuộc sống của tôi, nhưng đến cuối cùng tất cả đều biến mất.”
Ngữ khí của Đoàn Hàn Chi trong bóng đêm thâm trầm như nước, tuy bình thản vô cùng nhưng lại khiến người ta xúc động.
“Tôi sẽ không vì bất cứ ai mà thay đổi cách sống của mình. Cho nên nếu cậu muốn rời đi, cậu hiện tại có thể xuống xe, tôi tự lái về cũng được.”
Trong xe lại lâm vào một mảnh yên tĩnh. Vệ Hồng từ đầu đến cuối không mở miệng, cũng không nhìn mặt y, chỉ có tiếng hô hấp đều đều vang lên.
Đoàn Hàn Chi rút di động ra, “Tôi giúp cậu gọi taxi nhé?”
Vệ Hồng không hé răng.
Đoàn Hàn Chi nhích tới gần hắn: “Nói chuyện đi, cậu rốt cuộc là muốn… Ngô!”
Vệ Hồng mạnh mẽ bổ nhào lên, hung hăng hôn Đoàn Hàn Chi, thậm chí còn dùng sức tới mức đập vào răng Đoàn Hàn Chi, khiến y phải thống khổ chau mày. Vệ Hồng nắm chặt vai y, đầu lưỡi khẩn thiết càn quét trong khoang miệng, động tác vụng về, ý tứ xâm chiếm mười phần rõ nét.
Đoàn Hàn Chi không thích hôn môi cùng người khác. Tuy y và Vệ Hồng đã phát sinh quan hệ thân mật nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ có nụ hôn chân chính.
“Tôi… tôi sẽ kiếm tiền nuôi gia đình, cũng không ra ngoài lăng nhăng.” Vệ Hồng nghẹn ngào khóc loạn, “Đừng đuổi tôi đi! Tôi… tôi thật sự thích anh… Thật sự đó…”
Đoàn Hàn Chi vừa muốn đẩy Vệ Hồng ra, nhưng nghe hắn nói thế thì cứng đờ, cánh tay dừng trên không trung, sau đó mới chậm rãi hạ xuống, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng Vệ Hồng.
Vệ Hồng ủy khuất phát ra tiếng nức nở trầm thấp của cún con. Đoàn Hàn Chi trầm mặc, đem đầu của hắn dùng sức ấn vào cổ mình, an ủi vuốt ve tấm lưng dày rộng của hắn, động tác phi thường dịu dàng, thậm chí còn ôn nhu, cho đến rất lâu rất lâu…