Chương 3: Mật thám Tiểu Hạo
“Có chuyện thì nói, ta đã bảo rồi, ta thích người của ta đường hoàng thoải mái, các ngươi bộ dạng khúm núm như vậy ta ngược lại nhìn mà ê răng.”Phượng Tê tâm tình hiện rất tốt, tốt đến độ muốn ngâm nga mấy câu.
“Nương nương, người vừa rồi ở chỗ thái hậu…” Người mở miệng chính là Tiểu Ny, không chỉ vì nha đầu kia đích xác gan lớn, cũng là vì thân phận nha đầu thϊếp thân hoàng hậu vừa chỉ.
“Không tốt?”
“Nô tỳ không dám, nhưng là Triệu ma ma kia thế nhưng là can mụ (mẹ nuôi) của Lưu phó tổng quản, chất tử của ma ma còn là trợ thủ đắc lực của Hoàng đại nhân ở phủ nội vụ.” Mấy quan hệ ngoại thích này đều có liên quan đến cuộc sống trong cung, còn là liên quan rất lớn, nếu đắc tội Triệu ma ma, bình thường không thiếu bị khinh bỉ, vừa rồi nương nương còn sai người vả miệng.
“Nga ~”
“Nương nương, vừa rồi Triệu ma ma cũng là e ngại tổ tông gia pháp, không có sai lầm lớn, nhưng là nương nương lại…”
Vừa rồi hoàng hậu đi thỉnh an, hạ nhân dâng điểm tâm, đang ăn đến là vui vẻ, một lão thái bà bên cạnh liền oa oa kêu lên, cái gì mà một món không thể ăn đến ngụm thứ ba, cái gì mà độ cao nâng đũa hẳn là như thế nào như thế nào, ăn một ngụm phải nói nói mấy câu…
Không dám nói hoàng hậu thì hướng về thái hậu, dù sao vừa rồi hai người nhất thời hứng khởi, hành xử đều có chút không hợp lễ nghi.
Lễ nghi trong cung quả đúng là lông gà vỏ tỏi như vậy, nhưng cũng chỉ ở trường hợp chính quy mới có thể yêu cầu nghiêm khắc, bình thường chỉ cần đoan trang hào phóng là đủ rồi. Lão thái bà này lúc đó còn dám lôi tổ tông gia pháp ra đòi hỏi người ta, ngữ điệu nói chuyện còn âm dương quái khí. Cái gì mà nô tỳ là vì tốt cho thái hậu, vì tốt cho Cẩm quốc, tổ tông gia pháp không thể làm trái, nô tỳ nguyện muôn lần chết, cũng phải nhắc nhở nương nương thái hậu blablabla…
Kết quả hoàng hậu nương nương của chúng ta phát hỏa, vỗ đũa xuống: [Không cần ngươi muôn lần chết, chết một lần là đủ rồi!] Dọa lão thái bà kia gục ngay tại chỗ.
Hơn nữa hoàng hậu đến lý do cũng không cần tìm: [Ta chính là nhìn ngươi không vừa mắt].
“Đây gọi là gϊếŧ gà dọa khỉ, ngươi ngay cả cái này cũng không biết? Nhìn sắc mặt của thái hậu là hiểu bình thường người đã phải nén giận lão thái bà kia không ít, không biết thì cũng thôi, đã biết ta sao còn có thể buông tha? Thái hậu từ nhỏ đối đãi với ta như thân sinh, ta cũng chỉ có một trưởng bối gần gũi như vậy. Không che chở thái hậu thì còn có thể che chở ai?”
“Vậy nương nương cũng phải cẩn thận mới được.”
“Ngươi đã quên trong hậu cung này ai lớn nhất?” Phượng Tê đắc ý cười, quyền quản hạt hậu cung cũng không phải đơn giản như vậy: “Hơn nữa ta cuối cùng không phải chỉ vả miệng mà thôi sao? Càng không động, loại người như vậy sẽ lại càng đắc ý, nô tài kia làm như chủ tử cũng phải nể mặt mình, còn không biết tự nhìn lại xem mình là loại mặt hàng gì.”
Được rồi, đây hoàn toàn là do Phượng Tê phiên bản mới lắp ráp nghĩ đến đám chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng đời trước, nhớ lúc đó ở chỗ làm từng không ít bị đám quan hệ họ hàng này gây sức ép, oán hận a ~ “Ngươi đó là biểu tình gì?”
“Nương nương…Người nói kế tiếp có thể hay không chính là, Triệu ma ma giận điên lên sau đó lập bang kết phái ám toán những tiểu nhân vật đáng thương như chúng ta, nương nương người một chút che chở không chu toàn, chúng ta thì hương tiêu ngọc vẫn…”
“Sau đó oan hồn bất tán, báo mộng báo thù, muốn hay không lại đến một đoạn nhân quỷ tình thù?” Đảo mắt xem thường nha đầu kia một cái, bất quá sức tưởng tượng đáng giá ngợi khen, nếu như là nam nhân cùng nam quỷ mà nói nàng cũng tương đối có hứng thú xem một hồi: “Trước khi tiến cung là ở gánh hát?”
“Tạ nương nương khích lệ, nhà của ta ở ngay sát vách một gánh hát…”
“Biết thả lời đồn không?”
“Nương nương?”
“Cứ nói chính là ý của ta, phàm là kẻ với Triệu ma ma có chút quan hệ, Phượng Tê ta đều nhìn không vừa mắt.” Như thế không phải giải quyết xong rồi sao? Mọi người vì lấy lòng Phượng Tê, khẳng định sẽ thuận theo chiều gió toàn bộ chĩa mũi dùi về phía lão thái bà kia, đứng trước thực lực tuyệt đối hết thảy kỹ xảo đều là vô dụng. Ngoại thích tính cái gì, có quan hệ tính cái gì, đắc tội nhân vật đương quyền, quyền thế ngập trời cũng phải xuống ngựa, rất không xảo, trên mảnh đất chốn hậu cung này không có ai đương quyền hơn nàng.
“Nương nương anh minh.” Tiểu Ny suất lĩnh bối cảnh ABCD ở đằng sau cùng nhau nịnh nọt.
“A ~” Một tiếng kêu thảm thiết…
“Nói! Ngươi còn dám không thành thật nữa không!” Giờ là tiếng đánh…
Phượng Tê nhíu mày, thân là người hiện đại nàng đương nhiên là nhìn không hợp mắt, nhưng hiện tại nàng chính là hoàng hậu, còn là một hoàng hậu nổi danh điêu ngoa, loại chuyện này Phượng Tê bản gốc đã nhìn quen không trách được. Trong cung này, chủ tử lấy nô tài ra xả giận, nô tài phạm sai, hoặc là người cũ hành người mới, đánh chửi đúng là không thiếu, chết người cũng là bình thường.
Trong mấy phim truyền hình đều có lời kịch như vậy không phải sao: ‘Yêu cầu hợp lý là huấn luyện, yêu cầu không hợp lý chính là tôi luyện.’
Nghe giọng tựa hồ là một nam hài tử khoảng mười tuổi, phỏng chừng là một tiểu thái giám theo hầu công công nào đó đi.
Ngay lúc Phượng Tê đang dự định dẫn người đi không nhìn đến, tiểu nam hài kia lại kêu lên: “Ngươi đồ lão hỗn đản quan báo tư thù! Ngươi còn dám đυ.ng ta một cái, ta sẽ nói chuyện ngươi mười lăm tuổi còn tè ra quần cho khắp thiên hạ.”
Hài tử, với cái giọng này của ngươi, khắp thiên hạ cũng chỉ cần hô vài tiếng là đủ rồi. Ít nhất trong đám thân phận tôn quý nhất thiên hạ Cẩm quốc đã có một người nghe được.
Phượng Tê dừng bước chân lại, hơn nữa nàng còn nhạy bén cảm giác được mấy hạ nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh đằng sau tựa hồ còn dừng sớm hơn nàng một chút. Quả nhiên cuộc sống trong cung đúng là quá mức nhàm chán, bát quái thứ này từ xưa đến nay luôn chẳng phân biệt biên giới mà.
“Ngươi…ngươi…ngươi…”
“Tiểu gia ngươi đây thu thập thông tin là có truyền thống gia đình sâu xa, đừng nói chuyện ngươi tè ra quần, ngay cả chuyện ngươi trộm uống…ưm ưm ~”
“Xú tiểu tử, đánh vài cái ngươi đã bắt đầu uy hϊếp ta, đây là vì tốt cho ngươi, lại còn truyền thống gia đình…Ngươi có phải đã quên một nhà già trẻ của ngươi là chết như thế nào hay không?”
“Lão cha ta nói đó gọi là chết có ý nghĩa, nhà chúng ta thích như vậy, không mượn ngươi xen vào!”
“Còn dám tranh luận!”
Tiếp theo lại là tiếng roi cùng với tiếng kêu thảm thiết…
“Tiểu Ny?”
“Bẩm nương nương, hẳn là người nhà Kỷ đại nhân, nhà bọn họ nhiều thế hệ đều phục vụ trong cục giam thính mà Thịnh Đức đế khai sáng, mà bệ hạ thì đã hủy bỏ cục giam thính…”
Nghe đến đây Phượng Tê cũng nghĩ ra rồi, cái cục giam thính chuyên nghe lén kia hẳn là một ngành tình báo như CIA, Thịnh Đức chính là tằng tổ phụ của hoàng đế hiện tại, tựa hồ là vì lúc ấy trong nước đảng phái tranh đoạt nội loạn nhiều lắm mới thiết lập. Ở mấy đời tổ phụ kia cũng có công lao, nhưng đến thời của tiên đế thì đã chọc người ghét bỏ, không ai nguyện ý có một cục có thể dễ dàng thám thính riêng tư tội chứng của mình, hơn nữa hơn một trăm năm, cục này đã đắc tội không ít người. Cứ như vậy chịu tội xét nhà diệt tộc cũng chính là thuận lý thành chương. Không ít người có quyền thế cùng nhau thôi động sự diệt vong của nhà bọn họ, nghe nói nhà của Phượng Tê cũng có phần, Cảnh Diễn cũng không ngăn cản. Bởi vì cho dù Cảnh Diễn vẫn đang cần một ngành tình báo cũng sẽ tự thành lập một cái thuộc về riêng mình, âm thầm thôi, không cần đến những thám tử đã lộ diện này nữa.
“Đi xem!” Phượng Tê đột nhiên có hứng thú với tiểu tử này, xã hội hiện đại cái gì quan trọng nhất? Nhân tài! Phượng Tê nghe xong lời tiểu tử kia nói đã cảm thấy thú vị. Cái vị Kỷ đại nhân kia cũng coi như là có bản lĩnh, trong họa diệt tộc còn có thể đưa nhi tử vào cung, tuy rằng chặt đứt hương khói, nhưng là bảo vệ được mạng, hơn nữa nghe qua cũng biết hài tử này còn biết nghĩ khá là thoáng không phải sao?
“Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Phượng Tê một bước lảo đảo, lời này sao lại nghe không được tự nhiên như vậy, nàng đi xem một tiểu thái giám còn phải dùng đến giá lâm?
“Hoàng hậu nương nương thiên tuế.”
“Đứng lên đi, ngươi tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?” Nói chính là với tiểu hài tử kia.
“Bẩm nương nương, hắn là Tiểu Hạo Tử.” Lão thái giám mở miệng, tựa hồ là sợ tiểu hài tử nói sai lời.
“Ngươi mới là chuột (chuột = háo tử)! Cả nhà ngươi mới là chuột!”
“Tiểu thỏ tể tử ~”
Mắt thấy chiến đấu vũ trang lại muốn trình diễn, Phượng Tê không thể không nhấc cái giá lên, xé hai người kia mỗi người sang một bên.
“Tên?”
“Bẩm nương nương, nô tài tên Hạo Minh, năm nay mười tuổi.”
“Hạo Minh?”
“Đúng vậy, ý chính là cái gì cũng biết!”
“Hài tử này ta thích, từ hôm nay trở đi ngươi thì theo ta…”
“Còn không mau tạ nương nương!” Vẫn là lão nhân phản ứng nhanh, bất quá từ sắc mặt của hắn xem ra, tiểu hài tử cũng biết đi theo hoàng hậu không phải là chuyện gì hay ho cho lắm.
“Không cần vội tạ ơn, đi theo ta, lời của ta chính là tuyệt đối, ta cũng sẽ bảo đảm ngươi vô sự, cho dù ngươi gϊếŧ người phóng hỏa, chỉ cần không bị bắt thì đều dễ giải quyết, ta đối với người của mình thực bao che, nhưng thứ ta muốn chính là trung tâm, hơn nữa…thân phận của ngươi cũng không quá thuận tiện.”
“Hạo Minh tạ nương nương. Xin nương nương yên tâm, quy củ nên biết Hạo Minh vẫn đều biết.” Tiểu hài tử ánh mắt lóe sáng lên, xem ra là hiểu rất rõ ý tứ của Phượng Tê.
Cho dù là hoàng gia thực có lỗi với nhà các ngươi, ngươi cũng phải yên tĩnh một chút cho ta, đừng có không biết tự lượng sức mình, chỉ cần hắn ngoan ngoãn, có cơ hội thích hợp Phượng Tê cũng sẽ cho hắn dịp xả giận.
“Tốt lắm, nếu đã là người của ta, cái tên Hạo Minh này ta nghe không được tự nhiên, Hạo Hạo, Minh Minh, Tiểu Hạo, Tiểu Minh, A Hạo, A Minh, Hạo Nhi, Minh Nhi, Tiểu Hạo Tử, Tiểu Minh Tử, Hạo Tử, Minh Tử, tự mình chọn một cái đi…”
“…” Trạng thái này gọi là trong lòng rơi lệ.
“Ta cảm thấy Tiểu Hạo không sai, ta còn tên là Tiểu Ny mà.” Tiểu Ny lặng lẽ nói nhỏ bên tai hài tử.
“Thì thế đi…”
“Được rồi. Đi thôi.” Có tiểu mật thám này rồi về sau sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Phượng Tê tâm tình không sai dạo thêm mấy vòng ngắm phong cảnh, cũng lập tức nghiệm chứng được tác dụng của Tiểu Hạo.
“Nương nương, người tốt nhất đừng đi về phía trước nữa.”
“Ân?” Phía trước là cấm địa hay là cấm khu nào? Không có ấn tượng a. Nhớ rõ chỉ là một cái hồ phong cảnh không sai.
“Tam đệ của hoàng thượng, Ninh vương đã trở lại, hoàng thượng hẳn là đang bày yến khoản đãi ở Túc Tâm Đình.” Huynh đệ bọn họ quan hệ tốt lắm, nhưng là quan hệ giữa người với hoàng thượng thì rất là này nọ kia…
Tiểu Ny cộng thêm bối cảnh ABCD ở đằng sau toàn bộ biến sắc, Phượng Tê cũng thân thể cứng ngắc, theo bản năng muốn quay đầu đi về…
Chờ đã, như vậy không phải rất có vẻ bản cô nương sợ hắn sao?
“Ninh vương lúc trước đi nơi nào?”
“Nam bộ có lụt, Ninh vương Cảnh Tu cùng Công bộ thị lang Lâm Ích Hàn đích thân về tận nơi hiệp trợ trị thủy.” Giọng nói của Tiểu Hạo có chút cứng ngắc, nếu có thể ánh mắt khinh bỉ của nó đã rơi xuống đầu chủ tử vừa nhậm chức của mình, chuyện khắp thiên hạ này đều biết mà còn hỏi.
“Nga ~” Công bộ thị lang? Nhi tử của Lâm Bùi? Tân khoa trạng nguyên trẻ tuổi nhất năm ấy? Mỹ nam mà Thất công chúa cùng Bát công chúa đồng thời coi trọng, tranh đoạt đã nhiều năm?
Phượng Tê dừng không được bước chân của mình nữa, xê dịch về phía trước, chọn một góc độ vừa đủ nhìn thấy ba người hoàng đế, vương gia, thị lang đang ở trong một tòa đình trang hoàng xa hoa hi hi ha ha nâng chén đàm tiếu, không khí hòa hợp.
Vị hoàng hậu nhìn lén của chúng ta tim đập không ngớt, sau đó lui một bước dài, nâng quạt tròn lên che lại khuôn mặt đang lộ ra biểu tình kinh hãi của mình.
“Nương nương? Có gì không đúng sao?” Tiểu Ny giỏi sát ngôn quan sắc lo lắng hỏi, tự mình cũng đến gần xem, không có gì a?
Mà Tiểu Hạo gen bát quái cường hãn thì đã nhìn từ lâu rồi…
“Không đúng? Không có! Không có! Quá đúng! Không thể đúng hơn được nữa!” Hoàng hậu nương nương vui vẻ nở nụ cười.
Chỗ đúng nhất của bọn họ chính là…
Vương gia cùng với vị thị lang kia dựa vào cũng thật là gần