Chương 58
Hắn cứ đứng đó, lẳng lặng nhìn Thẩm Hạ Đông ngủ say…****
_”Ngô…” Thẩm Hạ Đông đầu đầy mồ hôi từ trong ác mộng bừng tỉnh,hai mắt tan rã thất thần nhìn trần nhà ,hồi lâu mới đứng dậy. Phát hiện không có nước uống, hắn tính toán ra ngoài mua mấy chai nước trở về.
Lúc xuống lầu, nhìn thấy chủ nhà vừa từ bên ngoài trở về, không có bật đèn.
Trong bóng tối, có thể nghe được tiếng thở dốc dồn dập của chủ nhà , Thẩm Hạ Đông hỏi “Vừa trở về sao ?”
Chủ nhà không trả lời,Thẩm Hạ Đông đang định bật đèn thì bị một bàn tay đè lại,hắn hoảng sợ, lạnh quá…
Chủ nhà nói “Đừng bật, đèn hư rồi.”
_”A, ngươi không sao chứ,tay ngươi thật lạnh..” Thẩm Hạ Đông lo lắng hỏi.
Chủ nhà thả tay hắn ra,lẳng lặng xoay người về phòng,khi đến cửa mới dừng bước, nhẹ giọng nói “Không có gì.”
Thanh âm có điểm cổ quái,mang theo một chút khàn khàn, không hiểu sao lại vô cùng quen thuộc.
Thẩm Hạ Đông cũng không nghĩ nhiều,cho là chủ nhà bị cảm,liền nói “Nhớ uống thuốc nhé, nếu không bệnh sẽ nặng lên đó.” “Ân.”
_”Ta ra ngoài mua chút gì về uống, ngươi nghỉ ngơi đi.” Thẩm Hạ Đông ra cửa, nhìn đồng hồ trong tay, không ngờ đã trễ thế này.
Cửa phòng mở ra, một bàn tay dưới ánh trăng dần dần trở nên hư thối,bàn tay kia cầm lấy bức màn, theo
cửa sổ nhìn về phía Thẩm Hạ Đông…
****
Trương Mục lái xe mang lão Trần đi tìm Thẩm Hạ Đông.
Đêm nay hắn cố ý chạy vòng vòng một chuyến, không ngờ lại được thu hoạch ngoài ý muốn.
Một người hoảng hốt chạy về phía hắn, sau đó ôm lấy chân hắn, quỳ trên mặt đất , không ngừng hô to “Cứu, cứu ta! Cứu cứu ta!”
Người kia lộ vẻ vô cùng sợ hãi,hệt như có quỷ đang đuổi theo hắn,quỳ bên chân Trương Mục từng ngụm từng ngụm thở dốc,sắc mắt trắng bệch, hai mắt trợn trắng.
Trương Mục ngẩng đầu nhìn theo phương hướng mà người kia vừa chạy đến,thấy một bóng đen đang vọt tới,Trương Mục sắc mặt trầm xuống,đẩy người nọ ra, một mình đuổi theo,bóng đen thấy thế lập tức xoay người biến mất trong bóng tối.
Trương Mục nhanh chóng theo sau,nhưng vẫn để mất dấu.
Nhất định không phải là người bình thường,tuyệt đối không phải là người.
Trương Mục xoay người trở lại “Kẻ truy ngươi là ai ?”
_”Không, ta, ta không biết, ta chỉ vừa mới, mới tan tầm trở về…” Nam nhân đáng thương cũng không biết mình đang nói gì,miệng không ngừng run rẩy,hai hàm răng đánh vào nhau phát ra tiếng “lập cập” “lập cập”,xem ra là bị chấn kinh quá độ.
_”Ngươi thấy rõ bộ dáng kẻ đó không ?” Trương Mục vội vàng hỏi,nam nhân đầu đầy mồ hôi liều mạng lắc đầu “Không…Không có mặt…không có mặt…cả gương mặt đều…Ngô…”
Hắn đột nhiên quỳ rạp trên mặt đất ói ra một trận,về sau
Trương Mục có hỏi như thế nào hắn vẫn không thể trả lời.
Không có kết quả. Trương Mục nhìn theo phương hướng mà bóng đen đã biến mất,trong lòng mặc định bóng đen đó chính là Thẩm Thành.
****
_”Có người sao ?” Trương Mục đứng trước cửa,lão Trần rút điếu thuốc,nhẹ giọng nói với Trương Mục “Thẩm Hạ Đông ở lầu hai…”
Cửa mở ra, một nữ nhân đứng nhìn Trương Mục cùng lão Trần,nàng có làn da rất trắng, khiến Trương Mục không khỏi chú ý,có điều tướng mạo thì cũng thường thường,chỉ có làn da trắng khá bắt mắt mà thôi.
Sau đó hắn
phát hiện lúc nàng nhìn mình có cảm giác là lạ,Trương Mục nheo mắt cẩn thận đánh giá,nhìn đến ánh mắt tràn đầy nghi hoặc của hắn, nàng mới hỏi “Các ngươi là ?”
_”Hắc, ta là người lần trước đã tới a. Ta đến tìm bằng hữu,bạn ta thuê phòng ở đây.” Lão Trần hắc hắc cười,giơ tay chào hỏi,bộ dáng thoạt nhìn như kẻ dở hơi, cực kì buồn cười.
Hà Nhã Chi nhìn hắn một cái,trên mặt lộ vẻ thản nhiên, mở cửa nói “ Tiến vào ngồi đi. Thật không may hôm nay hắn phải đi làm,các ngươi chỉ có thể đến công ty tìm hắn.”
Lão Trần quay đầu nhìn Trương Mục “Chúng ta đến công ty sao ?”
Trương Mục ngẩng đầu nhìn dãy hành lang tối đen nơi cầu thang,lắc đầu “Lên trên xem thử.”
Nói xong liền lên lầu,lão Trần theo đuôi Trương Mục “Lần trước ta đã xem qua, có vẻ như không có gì bất thường.” Vừa bước chân lên bậc thang,Trương Mục đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn qua,tầm mắt dừng lại ở cửa một căn phòng, lão Trần cũng nhìn theo “Sao vậy ?”
Có chút kì quái, một loại hơi thở khiến mình cảm thấy mâu thuẫn, khá quen thuộc.
Trương Mục nhíu mày muốn đi qua, lúc này chủ nhà đột nhiên mở miệng “Ta vừa pha bình trà, các ngươi nếu không chê ,chi bằng ngồi lại uống chén trà rồi đi.”
Trương Mục quay đầu nhìn nàng,chủ nhà ôn hòa cười cười,trong tay còn cầm theo ấm trà.
Lão Trần cũng đang khát nước, thấy thế liền cười hì hì “Sao có thể ghét bỏ chứ, cầu còn không được.”
_”Thật không ?” Chủ nhà nở nụ cười,đôi mắt mị thành một đường cong.
Trương Mục đứng bất động,hắn lại nhìn về phía cánh cửa kia,nhịn không được muốn đi vào,tựa hồ bên trong có cái gì đó đang lén lút quan sát mình.
Chủ nhà từ tốn rót một tách trà đưa cho lão Trần,lão Trần tiếp được, phát hiện nước trà đỏ tươi vô cùng chói mắt “Đây là trà gì ? Mà có màu đỏ tươi đẹp mắt như thế này ?”
_”Trà hoa hồng.” Hà Nhã Chi nói
_”Hoa hồng ? Pha làm sao vậy ?” Lão Trần tò mò nhìn,nhấp một ngụm, hương vị thanh thuần vô cùng.
_”Bỏ hoa hồng vào nước nóng, thêm vài nguyên liệu nữa là xong.” Chủ nhà đơn giản trả lời,Trương Mục nhíu mày tiếp cận cánh cửa kia,Hà Nhã Chi gọi hắn lại “Ngươi cũng tới uống một chén đi,coi như nể mặt ta một chút. Trà ta pha chưa ai dám nói không ngon cả.” Nụ cười mang theo đắc ý.
Hà Nhã Chi thấy hắn vẫn chưa chịu bỏ cuộc liền nói thêm “Đó là phòng của ta.”
Trương Mục dừng bước “Có thể cho ta vào xem sao ?” “Cái này…” Hà Nhã Chi trên mặt lộ vẻ khó xử “Phòng có chút hỗn độn, ngươi trước ngồi đây uống chen trà,đợi ta dọn dẹp đã.”
Yêu cầu vô lý như vậy mà nữ nhân này vẫn có thể đồng ý,Trương Mục gật đầu đi đến chỗ lão Trần.
Hà Nhã Chi nhẹ nhàng thả tách trà xuống ,đi vào phòng,vừa mở cửa ra liền lập tức đóng lại. Trương Mục đối với trà đạo không có hứng thú,hai mắt vẫn nhìn chằm chằm cánh cửa kia. Là phòng ngủ của chủ nhà sao ? Bên trong rốt cuộc là đang che giấu thứ gì ? Kiềm chế lòng hiếu kì,Trương Mục nóng nảy nhịn không được cứ mãi đi qua đi lại.
Lão Trần nhàn nhã uống một chén lại một chén,một bên nói với Trương Mục “Ngươi đừng quái gở như vậy được không,trà thật ngon, lại thơm nữa. Ngươi lại đây nếm thử một chút,lát nữa ta sẽ hỏi chủ nhà cách pha chế,về nhà cũng tự tay pha một bình cho ngươi.”
Trương Mục nhìn thoáng qua cánh cửa,thấy nữ nhân kia vẫn còn chưa ra, liền giựt tách trà trong tay lão Trần, uống xong một ngụm liền ngẩn người. Thật thơm a,hắn lại nhấp thêm một ngụm ,nhìn chất lỏng màu đỏ bên trong tách trà, dùng mũi ngửi ngửi “Cũng không tệ lắm.”
_Hắc, ta đã nói mà.
Bên trong Hà Nhã Chi thông qua mắt mèo trên cửa nhìn Trương Mục uống xong tách trà mới mở cửa ra ngoài.
Trên mặt còn mang theo vẻ xấu hổ, cười cười “Dọn xong rồi.”
_”Vậy quấy rầy.” Trương Mục đặt tách trà qua một bên,đi vào phòng,bên trong hoàn toàn không có gì hết,chăn đệm nằm chỉnh tề trên giường,còn sàn nhà
thì vô cùng sạch sẽ,một cái TV,cùng một ít đồ dùng sinh hoạt hằng ngày.
Cảm giác vừa rồi vẫn không biến mất nhưng lại không tìm thấy bất cứ thứ gì khác thường.
Trên chiếc bàn nhỏ có đặt một khung ảnh, Trương Mục đi qua nhìn,trong ảnh là một nam nhân cùng chủ nhà,cả hai đều tươi cười rất ngọt ngào.
Trương Mục liếc nhìn xung quanh, sau đó hỏi về ảnh chụp “Là người yêu của ngươi sao ?”
_”Ân, là chồng ta.” Hà Nhã Chi gật gật đầu,trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, tràn đầy hạnh phúc nhìn nam nhân trong hình.
Không tìm thấy điều gì khả nghi khiến
tâm tình Trương Mục vô cùng buồn bực, hắn cộc lốc nói “Ân, thật hạnh phúc a. Đã quấy rầy ngươi, ta đây đi ra.”
_”Chính là đã chết…” Trong giọng nói của chủ nhà mang theo vẻ sầu bi,cực kì nhỏ nhẹ, nhưng lại bị Trương Mục nghe được. Hắn quay đầu lại nhìn nữ nhân hơi rũ mắt xuống,lúc này cả người nàng đều toát ra vẻ bi thương.
Một bên lão Trần kịp thời hồi phục tinh thần “Thực, thực xin lỗi, chúng ta không biết chồng của ngươi…”
_”Không sao.” Nữ nhân ngẩng đầu, trên mặt vẫn mỉm cười ôn hòa.
Trương Mục cùng lão Trần lên lầu, đi đến phòng Thẩm Hạ Đông.
Vừa mở cửa ra, cả người Trương Mục lập tức cương cứng,hắn cảm giác được một loại hơi thở hắc ám hòa lạnh lẽo mạnh mẽ
bắn thẳng về phía mình…
Thẩm Thành chắc chắn đã tới đây!
_”Ngươi…” Lão Trần chú ý tới biểu tình của Trương Mục,trong lòng không khỏi run lên,hắn rụt cổ,làm bộ trấn định, không tiếng động núp sau lưng Trương Mục, lãnh tĩnh mở miệng “Có, có chuyện gì sao ?” trong khi hai tay vẫn đang run rẩy.
Vẻ mặt Trương Mục trở nên nghiêm túc, vào phòng ,lão Trần vội vàng theo sát, không dám rời đi nửa bước.
Hà Nhã Chi đứng trong phòng của mình,nàng nhìn khung ảnh,nụ cười trên môi dần dần phai nhạt “Chết tiệt…”
Bộ dáng của hai người trong hình chậm rãi biến đổi,một chút lại một chút thoát ly dung mạo ban đầu…
Chứng kiến Trương Mục tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì đó, cứ ra ra vào vào,trong lòng không khỏi có chút sợ hãi,lão Trần nhịn không được oán giận vài câu “Tróc quỷ dù sao cũng không phải là việc của cảnh sát…Vốn không liên quan gì đến ta,một mình ngươi đến không …”
Còn chưa dứt lời, Trương Mục đã quay đầu lại, lãnh nghiêm mặt trừng hắn “Mấy ngày nay ngươi đều làm gì vậy ??? Ta không phải đã nói nếu phát hiện bất cứ dị thường nào đều phải lập tức báo cáo cho ta sao !?”
Lão Trần thấy Trương Mục như vậy, nhất thời không nói nên lời,đợi cho hắn tiêu hóa xong mới nói “ Ta là người! Làm sao có thể nhìn thấy ma quỷ được chứ !? Ngươi nói vậy là có ý gì hả,nếu ta thấy được quỷ thì mới có chuyện lớn đó! Ngươi đây là phát cáu với ai! ?”
Lão Trần cảm thấy mình thật sự rất ủy khuất,mỗi ngày đều phải làm theo lời Trương Mục, chăm chỉ ngồi canh ngoài cửa, cẩn thận đề phòng có quỷ xuất hiện,kết quả bây giờ lại bị mắng.
Trương Mục cau mày nhìn hắn, sau đó xoay người sang chỗ khác,đưa lưng về phía lão Trần,lão Trần lập tức bị hắn chọc giận,mắng một câu “Một mình ngươi tróc quỷ đi, lão tử mặc kệ ngươi!”
Sau đó mở cửa bỏ chạy.