Chương 50
CHƯƠNG 49.1 PN1Phiên ngoại – Thẩm Thành
Hắn ẩn mình trong góc khuất, chờ cho màn đêm buông xuống, đợi đến khi bầu trời tối đen, hắn sẽ xuất hiện.
Hắn không biết mình muốn làm gì cũng không biết mình phải đi đâu. Không nhà để về,cứ mãi lang thang không mục đích…
Hắn yêu một người, có lẽ nói yêu cũng không chính xác lắm.
Nhưng hắn biết hắn rất muốn có được người kia, muốn giam cầm ngươi kia, vĩnh viễn sẽ không buông tay.
Hắn có thể gϊếŧ rất nhiều người, hắn cũng rất muốn gϊếŧ người hắn yêu, có như vậy người kia mới hoàn toàn thuộc về hắn,mãi mãi ở bên hắn.
Nhưng hắn lại không hạ thủ được. Vì mềm lòng mới tự rước lấy bi ai.
Hắn muốn biến người kia trở thành một bộ phận trong cơ thể của mình, hắn đã vì người kia mà cố gắng níu kéo thế giới này, chẳng sợ
trở thành một con quỷ.
Chính là đến cuối cùng hắn vẫn rơi vào kết cục đáng buồn,hắn không có được người kia,không thể trách bản thân mình mềm lòng, chỉ trách trong lòng người kia không hề có chỗ cho hắn.
Vô luận hắn có liều mạng chứng minh như thế nào, người kia vẫn không thương hắn,một sự thật tàn nhẫn không thể chối bỏ.
Tâm hồn hắn vặn vẹo biếи ŧɦái, đây không phải là do trời sinh, từ nhỏ hắn đã không giống như bao đứa trẻ bình thường khác.
Điều này, ngay cả người ngoài cuộc cũng có thể nhận thấy.
Hắn nhớ rõ lúc mụ mụ chết, vẻ mặt khi nàng quay đầu nhìn thấy hắn, tràn ngập kinh hoàng.
Nhưng rồi nàng vẫn bỏ hắn mà đi.
Trên thực tế không một ai biết, không ai biết hắn có bao nhiêu hận người nữ nhân mà hắn gọi bằng mụ mụ kia – Tại sao lại muốn vứt bỏ hắn, ngoảnh mặt đi chẳng hề quan tâm,để hắn cô linh một người ?
Hắn hận rất nhiều người, nhiều lắm, hắn hận tất cả, có đôi khi hắn thậm chí còn muốn tự tay hủy diệt toàn bộ thế giới.
Người nữ nhân duy nhất làm bạn với hắn bởi vì một người nam nhân mà chết đi, hắn gọi bằng ba ba, cũng chính là “người kia”.
Thời điểm đó hắn không hề yêu người kia, hắn chỉ muốn chiếm hữu, lúc nhìn cả gia đình người kia hòa thuận vui vẻ ,hắn đã nghĩ hung hăng đoạt lấy hoặc là xé nát vẻ mặt tươi cười của người kia.
Rất chướng mắt.
Hắn tự sát.
Mặc dù có một nửa là do người đàn bà tên Trần Lệ kia gây nên,kẻ đã gϊếŧ mẹ hắn.
Nhưng hắn sẽ không thừa nhân.Con đàn bà kia làm sao có khả năng gϊếŧ được hắn ?!
Những kẻ kia sẽ không được sống yên ổn, hắn còn thời gian,hắn có thể đợi. Từng người từng người một, ai cũng không thể thoát khỏi.
Hắn gϊếŧ kẻ đã cán chết hắn, nghe nói tên lái xe kia là cầm thú, hại chính cháu gái ruột của mình, còn có Trần Đông nữa. Bọn họ đều đáng chết. Nhưng hắn lại không thể tự tay gϊếŧ Trần Lệ.
Ả đàn bà điên loạn kia càn rỡ xông vào nhà hắn, thách thức hắn.
Trò chơi sao ? Trò chơi tự sát ?
Hắn thích, hắn thích nhất kiểu trò chơi đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy.
Hắn hận không thể dùng lưỡi dao sắt bén thẻo
từng thớ thịt trên người
ả, nhìn máu tươi trào ra, chứng kiến vẻ mặt thống khổ từ từ trở nên tái nhợt của ả,nhìn ả chết dần chết mòn.
Vì sao
ư ? Vì ả đã hại chết
mẹ hắn, biến hắn trở thành đứa mồ côi.
Vì sao ư ? Vì ả có được người nam nhân kia, người mà hắn vẫn luôn khát khao có được.
Hắn cũng muốn biết vị trí của mình trong lòng người nam nhân kia, có quan trọng không, người kia có yêu mình không ? Có tin mình không ?
Hắn thật sự rất tò mò.
Vì thế hắn đồng ý, dù sao ả đàn bà kia cũng phải chết, hắn không vội.
Hắn làm sao mà không biết được trong đầu ả ta đang toan tính cái gì,đợi đến khi hắn hóa thành người liền kêu hắn dùng con dao tự tay đâm vào ngực mình,hắn làm theo. Chỉ có điều ả ta không biết, hắn không có khả năng chết lần thứ hai.
Nhưng hắn có thể gϊếŧ ả,hơn nữa vĩnh viễn cũng không thể siêu sinh, hắn có biện pháp khiến ả hồn phi phách
tán.
Nàng nhìn hắn với nụ cười đắc thắng, tựa như nhiều năm về trước, lúc gϊếŧ mụ mụ của hắn, ngoan độc lại tàn nhẫn.
Hắn sẽ không giẫm lên vết xe đổ, hắn làm sao có thể để ả thực hiện được mưu đồ.
Cuối cùng hắn thành công nhìn thấy ả chết,nhưng hắn cũng thua.
Hắn rốt cuộc biết được nụ cười trước khi chết của ả có bao nhiêu lợi hại, ả đang cười nhạo hắn, châm biếm sự ngu ngốc của hắn cùng mụ mụ.
Hắn ngốc sao ? Khi hắn chứng kiến vẻ mặt e ngại cùng ánh mắt hoài nghi của người kia,lần đầu tiên hắn cảm thấy hận người kia như vậy.
Lúc ấy hắn thật sự rất muốn hung hăng tra tấn người kia, tự tay gϊếŧ chết người kia.
Nhưng hắn vẫn luyến tiếc, hắn không đành lòng.
Người kia nhất định sẽ khóc, sẽ quỳ dưới chân mình cần xin tha thứ.
Nếu hắn biết người kia không tin hắn hoặc không đủ tín nhiệm hắn, hắn chắc chắn sẽ gϊếŧ người kia, gϊếŧ luôn cả đứa em gái duy nhất của hắn, tóm lại hắn không muốn bọn họ xuất hiện trước mặt mình lần nữa.
Thời điểm hắn lòng đầy hy vọng kêu người kia xuống tay gϊếŧ nàng, hắn đã khóc rối tinh rối mù, đó cũng là lần đầu tiên hắn biết mình cũng như bao người bình thường khác,cũng sẽ khóc khi đau lòng cùng tuyệt vọng.
Tại sao lại không gϊếŧ nàng ? Nếu người kia ngoan tâm xuống tay,hắn nhất định sẽ ôm chằm lấy người kia, hung hăng hôn môi, sau đó sẽ đối xử thật tốt với người kia, hắn không cần gì hết,hắn chỉ cần người kia toàn tâm toàn ý với mình.
Hắn chỉ muốn chứng minh vị trí của mình trong lòng người kia mà thôi.
Hắn chạy trối chết trong bóng đêm, hắn quên mất lý do mình phải trốn, là hắn sợ mình sẽ không thể chế được mà ra tay gϊếŧ người kia sao ? Hay là đứa em gái kia ?
Cũng không phải.
Hắn cảm thấy sợ hãi,không ngờ kẻ làm hắn cảm thấy sợ hãi lại là người kia, hắn sợ hãi phải….đối mặt với người kia.
Rất rõ bản thân mình có bao nhiêu yêu người kia, mà ngươi kia lại không hề có chút tình cảm nào với hắn…
Hắn chợt nhớ tới quá trình yêu người kia, từ hận đến yêu,hình bóng của người kia dần dần lấp đầy trong trái tim hắn. Nhưng rồi cũng giống như mụ mụ của mình,hắn như con thiêu thân lao đầu vào lửa,cuối cùng cũng chỉ còn lại một mảnh hư không.
Hắn giống như nàng, cả hai đều mang theo một thứ tình cảm thống khổ, không lối thoát.
_Ba ba là người tốt nhất trên thế giới này,Thành Thành không được chán ghét ba ba, biết không
?
Ai đã dạy hắn hận rồi lại dạy hắn yêu ?