Dưỡng Quỷ

Chương 24

Chương 24
Di động đột nhiên run lên,Đặng Dương cảm thấy thật may mắn khi mình không mở chuông điện thoại.

Lấy điện thoại,là tin nhắn lão Trần gửi tới,vừa mở ra chỉ có vỏn vẹn sáu chữ “Là Trần Lệ gϊếŧ Dương Hoằng.”

Đặng Dương cau mày,một bên Trương Mục thấy biểu tình trên mặt Đặng Dươn cũng tò mò nhìn thoáng qua, xem xong chỉ cười cười.

Ngay lúc đó Trần Lệ đột nhiên chạy lên cầu thang,Đặng Dương cũng không kịp nghĩ nhiều lắm,vội vàng nhét điện thoại vào túi sau đó đuổi theo.

Hai người chạy tới sân thượng,Trần Lệ đang đứng trước lan can gào to “Ngươi đi chết ! Đi chết đi! Tiện nhân!” Hàng động lúc này của nàng vô cùng điên cuồng, kích động tột độ.

Đặng Dương không dám tùy tiện ra mặt,vạn nhất kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Trần Lệ sẽ không tốt. Một bên Trương Mục dựa vào tường híp mắt nhìn Trần Lệ, còn cả con quỷ mà người bình thường không thể nhìn thấy được – Thẩm Thành.

Kỳ thật Thẩm Thành cái gì cũng không làm,chỉ đứng đó nhìn Trần Lệ,từ trên người

hắn Trương Mục không phát hiện bất cứ cảm xúc khác thường nào.

Không còn cảm giác âm trầm ngoan lệ như trước, vẻ mặt của Thẩm Thành bình tĩnh đến thần kì,tại sao đột nhiên lại có biến hóa lớn đến như vậy ?

Trương Mục suy tư một hồi, nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân.

Đội nhiên còi xe cảnh sát “ô ô” vang lên,làm cho tất cả mọi người đều hoảng sợ. Đặng Dương chạy qua ,vài chiếc xe cảnh sát đang đậu ở phía dưới,thầm nghĩ không xong! Lại xoay người nhìn Trần Lệ, quả nhiên nàng đã bắt đầu cảnh giác,thân thể nàng dựa sát vào lan can không ngừng cười điên loạn “Ha ha, muốn bắt ta ? Các ngươi đều không có khả năng!”

_”Tuyệt đối không có khả năng, ta không sai!” Trần Lệ bởi vì phẫn nộ mà lắc lắc thân thể,biểu tình trên mặt Trương Mục cũng bắt đầu trở nên ác liệt. Hắn muốn đi tới bắt Trần Lệ ,nhưng không may ,Trần Lệ phát hiện hắn đến gần liền vươn một chân ra khỏi rào chắn,cười nhìn hắn “Các ngươi không có khả năng bắt được ta. Ta không sai! Các ngươi không thể bắt ta! Là nàng! Là lỗi của nàng! , toàn bộ đều là lỗi của nàng! Là lỗi của con tiện nhân kia!.”

_”Ta biết,nhưng trước hết mời ngươi tỉnh táo lại đã.” Trương Mục giơ hai tay lên, đứng bất động tại chỗ,lúc này cửa bị mở ra,lão Trần chạy tới nói “Ta dẫn theo người đến.”

Thời điểm Đặng Dương nhìn thấy lão Trần, toàn bộ khuôn mặt đều biến đen “Sao ngươi có thể không thương lượng gì hết mà đã tự chủ trương ?”

_Ta…ta chỉ thấy tình huống quá khẩn cấp thôi.

_Tin nhắn là chuyện gì ?

_Thẩm Thanh nói cho ta biết,là Trần Lệ đẩy Dương Hoằng xuống lầu.

_”Lời nói của một người điên mà ngươi cũng tin sao ?” sắc mặt của Đặng Dương đã đen đến mức không thể đen hơn,lão Trần luống cuống nhìn Đặng Dương, nhất thời không biết nên nói gì.

_Ta…ta cảm thấy lời nàng nói là thật…

_”Mọi chuyện đều bị ngươi phá hỏng rồi.”Đặng Dương hổn hển

_”Hắn không sai.” Trương Mục quay đầu nói một câu.

Lão Trần vội tiếp lời “Ngươi…ngươi xe, Trương thiên sư nói đúng kìa…”

Đặng Dương nhìn về phía Trương Mục,Trương Mục nhún nhún vai “Nói đơn giản một chút,chuyện này ngay cả tiểu hài tử đều có thể đoán được.”

Nghe bọn họ nói chuyện, Trần Lệ thu liễm tươi cười,nàng đột nhiên thả người nhảy xuống.

Trái tim bọn họ lập tức nhảy lên khỏi cổ họng,Trương Mục vội vàng chạy tới. Trần Lệ may mắn không rơi xuống,một bàn tay cố sức nắm lan can,Trương Mục cúi đầu nhìn, nửa người dưới của Trần Lệ bị một đống dây điện cuốn lấy, lắc lư lắc lư nhưng vẫn chưa rơi xuống.

Lúc này mọi người ở phía sau đều thở ra,Trương Mục giữ chặt tay Trần Lệ thấp giọng nói “Nếu nàng chết, thì mọi chuyện đều giải quyết,ngươi cam tâm để nàng chết nhẹ nhàng như vậy sao ?”

Sau đó Trương Mục kéo Trần Lệ lên. Đặng Dương cùng lão Trần cũng theo sát,còn có mấy người cảnh sát cũng chạy tới chế trụ Trần Lệ,Trần Lệ liều mạng giãy dụa “Ta không sai! Các ngươi mù sao ? Tại sao lại muốn bắt ta! ? Không phải lỗi của ta! Là lỗi của con tiện nhân kia!”

Thẩm Thanh vẫn như cũ nằm trong bệnh viện không được thả ta, cũng không phải lão Trần nói dẫn nàng ra là có thể ra được.

Trần Lệ sát bị áp giải về sở cảnh sát thẩm vấn.

Thẩm Hạ Đông mất tích. Trần Đông cũng biệt vô âm tín.

Nhưng cũng may sự tình đã hé lộ một chút mang mối,làm cho tất cả mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Thời điểm

Mã cục trưởng nhìn thấy Trương Mục, đầu tiên là lộ ra vẻ khϊếp sợ,sau đó mang theo biểu tình không xác định nói “Trương trinh thám ?”

Trương Mục cười cười “Mã cục trưởng, đã lâu không gặp.”

Đặng Dương cùng lão Trần mờ mịt,cái gì mà Trương trinh thám ? Làm sao mà cục trưởng lại biết Trương Mục ? Trương Mục này là kẻ nào vậy ??

Sau mới biết được, Trương Mục là trinh thám khét tiếng,còn là người rất có lai lịch. Nghe nói là thượng cấp đặc biệt phái hắn đến để điều tra vụ án này. Lão Trần nghe xong , vẻ mặt cực kì kính nể,nhưng Đặng Dương lại cảm thấy mất hứng,vụ gϊếŧ người này đột nhiên cho phép người khác nhún tay vào, đây tuyệt đối không phải là nghi ngờ thực lực của chính mình sao!

Trương Mục chỉ hàn huyên mấy câu với Mã cục trưởng liền rời đi.

Lão Trần hỏi Mã cục trưởng “Cục trưởng, người này…”

_”Các ngươi thật là có mắt như mù,chưa nghe nói qua hắn sao?? Đã lọt vào tay hắn thì không có vụ án nào là phá không được,trẻ tuổi lại rất có tài năng, còn thường xuyên lên TV, các ngươi thật không biết ?”Nhắc tới Trương Mục, Mã cục trưởng liền hiện lên vẻ kính nể.

Việc thẩm vấn Trần Lệ hoàn toàn không có kết quả,hỏi cái gì nàng đều câm miệng không nói.

Lão Trần nghĩ có lẽ cứ thư thả,chờ tâm trạng của nàng trở nên khá hơn

rồi hỏi cũng chưa muộn.

Thừa dịp rãnh rỗi,lão Trần liền đi thăm dò tư liệu về Trương Mục. Khi nhìn đến thông tin của Trương Mục, trong lòng không khỏi kinh ngạc , chậc chậc, lời khen như nước a. Nổi bật nhất là cái kia “Thông linh trinh thám.”

Vì cái gì lại gọi là thông linh trinh thám,nghe người ta nói thông linh trinh thám trời sinh có một đôi mắt âm dương , có thể nhìn thấy những thứ mà người bình thường không thể. Mặt khác còn có thuật đọc tâm,liếc mắt liền biết được trong lòng người ta nghĩ gì, vân vân,..

Lão Trần há hốc mồm,Đặng Dương vừa mới đi thẩm vấn Trần Lệ nhưng vẫn có kết quả, chứng kiến bộ dạng lão Trần như vậy, chỉ hừ một tiếng “Lời nhảm nhí, các ngươi cũng tin ?! Nếu thật sự biết thì hắn đã sớm phá được vụ án này?! Làm gì phải chờ đến bây giờ ?!”

Lão Trần xấu hổ sờ sờ cái mũi gượng cười. Thầm nghĩ : đây không phải là không ăn được nho liền nói nho chua sao!

****

Thẩm Hạ Đông mất tích hai ngày, kì thật hắn ở ngay trong căn hộ của Thẩm Thành,từ ngày hắn cùng Thẩm Thành xảy ra cái chuyện khó có thể mở miệng kia , hắn cũng không dám xuất môn nữa. Cả người đều sống trong hốt hoảng,không biết đang suy nghĩ cái gì. Nhưng mỗi lần phát hiện thấy bóng dáng của Thẩm Thành, hắn liền rụt lui vào một góc, không cho Thẩm Thành đến gần. Thẩm Hạ Đông sốt nhẹ,hậu huyệt bị xé rách cùng với vết thương trên ngực đều đã nhiễm trùng.

Nhìn những vỉ

thuốc được đặt trước mặt mình, Thẩm Hạ Đông cũng chưa từng chạm vào. Hắn biết Thẩm Thành vẫn đang nhìn hắn,nhưng ngươi có thể kêu hắn làm sao bây giờ ? Hắn hiện tại trong lòng loạn thất bát tao,đầu óc vô cùng rối loạn. Toàn bộ thế giới đều trở nên hỗn độn. Hắn đến cùng đã làm cái gì,thế nhưng lại cùng Thẩm Thành phát sinh quan hệ. Sau lại…sau lại bản thân mình cũng cảm thấy thoải mái,còn phát ra âm thanh *** đãng như vậy ? Thật sự là không biết xấu hổ mà!

Thẩm Hạ Đông siết chặt tay,lưng cao thẳng tắp.

_”Cốc cốc!” bên ngoài vang lên tiếng đập cửa,Thẩm Hạ Đông nơm nớp lo sợ, khẩn trương hề hề nhìn ra cửa. Âm thanh vang lên một hồi liền im bặt,nhưng không bao lâu liền tiếp tục vang lên, kèm theo một giọng nói “Ta đây liền quấy rầy.”

Thẩm Hạ Đông lập tức đứng dậy,hắn nhận ra là giọng nói của Trương Mục.

Cửa bị mở ra, khi Trương Mục nhìn đến Thẩm Hạ Đông tựa hồ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại còn cười cười “Hai ngày nay sống tốt chứ ?” hắn cao thấp quét mắt Thẩm Hạ Đông một cái,phát hiện ấn kí nằm trên cổ Thẩm Hạ Đông liền dừng lại hai giây sau đó đi vào, tự nhiên ngồi lên ghế salon “Nơi này tạm thời bị phong tỏa,sẽ không ai đến,nhưng nơi mà ngươi có thể đi phỏng chừng cũng chỉ có chỗ này.”

Ánh mắt mà Trương Mục nhìn mình khiến Thẩm Hạ Đông cảm thấy không thoải mái,hắn bối rối không biết làm gì , chỉ có thể há mồm “A…A ?”

Sao Trương Mục biết mình ở chỗ này ?

_”Ta là tới nói cho ngươi biết,Trần Lệ đã bị bắt,nàng là kẻ khả nghi nhất trong vụ án gϊếŧ người từ nhiều năm trước.” Trương Mục chớp chớp hai mắt,nhướng người khỏi ghế salon, nhìn xung quanh một vòng. Thời điểm phát hiện chỗ cửa phòng đang khép hờ,khóe miệng khẽ nhếch lên,sau đó tầm mắt lại dời về phía Thẩm Hạ Đông.

_Ngươi biết không ? Thẩm tiên sinh ?

Thẩm Hạ Đông không thể tin nhìn Trương Mục,hai chân mềm nhũn ngồi xuống “Ngươi, ngươi, ngươi đang nói cái gì ?”

_”Kỳ thật ta cảm thấy Thẩm tiên sinh cũng đã từng nghĩ đến,điểm ấy ngươi hẳn là có thể đoán được. Để ta nói cho ngươi. Là khi nào nhỉ ..?”Trương Mục sờ sờ cằm sau đó cười ôn hòa nhìn Thẩm Hạ Đông “Hẳn là từ nơi này bắt đầu,là theo thi thể Dương Hoằng xuất hiện kia một khắc, ngươi đã hoài nghi Trần Lệ. Lại nói, lúc biết được hai người bọn họ là chị em, ngươi liền thập phần xác định. Không phải sao ? Ngươi cũng cho là Trần Lệ làm. Nhưng ngươi lại không muốn tin,ngươi không dám tin người vợ sống chung với mình nhiều năm lại là kẻ gϊếŧ người,đồng thời ngươi cũng nhận ra bản thân nghiệt chướng quá nặng nề, là do lỗi của người, tất cả ân oán đều từ ngươi mà ra.”

Trương Mục chỉ vào ngực “Loại cảm giác tội lỗi này,cũng không làm ngươi sống thoải mái chút nào.”

Thẩm Hạ Đông sửng sốt nhìn Trương Mục, không nói gì

_”À, ta cũng nên tự giới thiệu.” Trương Mục cười cười nói “Trương Mục, trinh thám quốc tế đồng thời cũng là thông linh sư. Thẩm tiên sinh, ta có thể cho ngươi thời gian,sau đó, mời ngươi nói cho ta biết tất cả mọi chuyện. Một chữ cũng không lọt, ta hy vọng Thẩm Tiên sinh không cần giấu diếm. Tất nhiên, chuyện này không chỉ mình ta biết, ta muốn tìm chứng cứ.”

Trương Mục lấy ra một cây bút ghi âm, nhún nhún vai “Ngươi biết đấy, bọn cảnh sát thường rất phiền toái.”

Thẩm Hạ Đông kinh ngạc nhìn Trương Mục, hai tay siết chặt vào nhau,trừ bỏ đổ một thân đầy mồ hôi,tâm cũng đã rơi vào vực sâu không đáy.

Phải đối mặt, đến cuối cùng cũng phải đối mặt không phải sao ? Cần gì phải sợ hại giãy dụa chứ ? Thẩm Hạ Đông hữu khí vô lực nhìn Trương Mục, thong thả gật đầu “Ngươi nói không sai. Nhưng mà…trước khi ta khai ra mọi chuyện,ngươi có thể nói cho ta biết…Làm thế nào mà… ngươi biết được.. ?”

_”Người bình thường các ngươi đều không tin có thuật đọc tâm.” Trương Mục cười cười sau đó nói “Đương nhiên, ta đã từng điều tra qua vụ gϊếŧ người này. Thuật đọc tâm không thể tùy tiện sử dụng,sẽ rút ngắn sinh mệnh.”

Thẩm Hạ Đông trầm mặc nửa khắc “Dương Hoằng là thê tử của ta…”

_Chúng ta đã từng kết hôn…

Thẩm Hạ Đông lâm vào một đoạn hồi ức rất dài..

Hắn và Dương Hoằng gặp nhau lần đầu tiên ở trung học,lúc đó Dương Hoằng rất xinh đẹp, hoạt bát,nhưng lại là một học sinh hư hỏng. Sau đó, bọn họ quen biết nhau,tính cách hay ngại ngùng của Thẩm Hạ Đông thường xuyên chịu người khác khi dễ,mỗi lần đều là Dương Hoằng ra tay giúp hắn. Thẩm Hạ Đông thực tự ti, hắn cảm thấy Dương Hoằng tốt lắm,bản thân mình hoàn toàn không xứng đáng với nàng.

Đến một ngày kia, Thẩm Hạ Đông lơ đãng phát hiện dưới cổ Dương Hoằng xuất hiện rất nhiều vết thương,hắn hỏi Dương Hoằng làm sao vậy. Dương Hoằng vội vàng kéo áo che lấp,nói là lần trước đánh nhau, nàng bị thua. Thẩm Hạ Đông không tin,nhưng hắn cũng không tiện hỏi nhiều,hắn sợ nếu hắn nhiều lời thì Dương Hoằng sẽ mất hứng.

Cứ như thế, hai người tiếp tục bảo trì đến khi trưởng thành,sau đó giữa bọn họ xảy ra quan hệ.

Thẩm Hạ Đông vĩnh viễn đều không quên được,ngày đó, trong căn phòng nhỏ hẹp rách nát ,Dương Hoằng đã kiễng mũi chân hôn hắn,làm hắn bối rối ,không biết nên phản ứng như thế nào,biểu tình trên mặt đều nhanh sắp khóc…