Chương 41: Sóng tung cuồn cuộn
Dẫu sao Tiểu Hoàng cũng chỉ vừa mới trải nghiệm tình sự, suốt một đêm ngủ đến thiên hôn địa ám, lúc nói mớ thì ư hừ mấy tiếng, khiến Tư Đồ chưa gì đã tơ tưởng đi đâu. Hơn nữa, tiểu hài tử sợ lạnh, lúc ngủ đã quen nếp chui vào trong lòng hắn, khiến cho Tư Đồ kêu khổ không thôi, vất vả lắm mới chịu đựng được đến khi gà gáy tinh mơ, đúng thật là trọn một đêm không hề chợp mắt mà tinh thần vẫn tỉnh táo.Nhẹ nhàng đứng dậy, Tư Đồ dùng chăn đắp Tiểu Hoàng cho kín, xong rồi ra cửa phòng.
Khí trời còn rét, hơi lạnh lúc sáng sớm khiến hắn thần thanh khí sảng, trong không khí tinh sạch còn mang theo đôi phần ẩm ướt, xông thẳng vào đầu óc quét đi hết những phần ám muội quanh quẩn trong đầu suốt đêm qua.
Hít sâu mấy hơi, Tư Đồ xốc lại thắt lưng, đi tới bên giếng múc nước rửa mặt.
Lúc này, từ phía hậu viện vọng ra mấy tiếng “leng keng thùng thùng”, nghe như tiếng binh khí va chạm vào nhau.
Tư Đồ lau mặt cho khô, phóng người lên nóc nhà, chi thấy sau gian phòng là một bãi đất bằng phẳng, đặt không ít giá treo binh khí. Ngao Kim Long đang luyện công với các con của ông ta.
Ngắm nghía quyền cước một hồi, Tư Đồ thật sự cảm thấy đáng tiếc cho Ngao Kim Long. Võ công của Hoàng Hà bang này thật sự bình thường không có gì đặc biệt. Ngao Kim Long còn được, dù sao cũng là một người bao nhiêu năm từng trải. Nữ nhi Ngao Phượng Linh cũng gần như vậy, tuy là con gái, nhưng có thể luyện được như vậy cũng không tệ rồi. Bất quá hai thằng con trai thật sự là quá mức vô dụng.
Tư Đồ quan sát tới nỗi nảy sinh hứng thú, đã định sẽ vọt xuống dưới nhưng chợt nghe thấy một tràng cười giòn giã truyền đến…Quay đầu lại, thấy Ngao Thịnh cũng đã đi đến trong viện, trên tay đang cầm một chiếc gậy trúc. Cũng không gọi bọn hạ nhân đến dìu, thằng bé đứng trong góc sân, nhìn bọn người Ngao Kim Long luyện công, vui vẻ vỗ tay.
“Thịnh Nhi, đệ có thể thấy được rồi ư?!” – Ngao Phượng Linh vui mừng tươi tắn đi sang.
“Ừm!” – Ngao Thịnh gật đầu – “Vẫn có chút không được rõ ràng, bất quá đã tốt rồi.”
“Ha ha ha…” – Ngao Kim Long mãn nguyện cười lớn, trong giọng điệu của ông chan chứa vui mừng. Ông ngoắc tay gọi Ngao Thịnh đi sang, vỗ vai nó mà bảo: – “Hai ngày nữa, đợi cho mắt của cháu hoàn toàn khỏe rồi, ta sẽ truyền thụ võ công cho cháu, còn tìm một phu tử giỏi nhất đến dạy cho cháu học hành!”
Ngao Thịnh cười ngại ngùng. Tư Đồ chú ý thấy được sắc mặt của hai huynh đệ nhà họ Ngao rất khó coi, dường như có ý nghĩ không phải vì đôi mắt của người em họ phục hồi trở lại như cũ mà cảm thấy vui vẻ –
thật thú vị.
Hắn đang ngắm đến hào hứng, chợt nghe thấy có động tĩnh gì đó trong phòng. Tư Đồ nghĩ, có lẽ là tiểu hài tử đã tỉnh rồi, bèn xoay người nhảy xuống vào phòng, đẩy cửa vào trong.
Vừa vào đến bên trong, Tư Đồ liền hối hận bản thân mình quá lỗ mãng rồi. Tiểu Hoàng vừa tỉnh lại, mơ mơ màng màng ôm chăn ngồi trên giường, hết cả mặt mũi đều là vẻ biếng nhác, hai mắt còn chưa thật tập trung. Mà chính yếu nhất, chính là cổ cùng bờ vai đều lộ hết ra ngoài. Ngày hôm qua Tư Đồ chỉ cầm lấy áo khoác hờ lên cho Tiểu Hoàng chứ chưa mặc thật kỹ, bây giờ nhìn mà xem, ngươi ở trên giường áo quần trễ xuống một nửa, trên cơ thể trắng như phấn còn lưu những vết hồng ngân nhàn nhạt. Cơn đen tối vất vả lắm mới đuổi đi được hình như lại kéo trở về.
“Khụ khụ…” – Tư Đồ giả vờ đằng hắng một tiếng, đi đến bên giường, kéo y phục của Tiểu Hoàng lên trên.
Tiểu Hoàng lúc này mới chậm rãi tỉnh táo lại, quay sang trông thấy Tư Đồ, mặt ửng đỏ lên mấy phần, bối rối ngoảnh mặt sang bên.
Tư Đồ nghĩ thú vị, trong mắt lại nổi lên sự xấu xa, mó tay véo bên hông mềm mềm của Tiểu Hoàng một cái.
“Nha…” – Tiểu Hoàng cả kinh, oán giận nhìn Tư Đồ rồi lấy chăn trùm mình lại thật kỹ.
“Ha…” – Tư Đồ bị y chọc cho cười, hắn ngồi xuống lấy bộ y phục sạch sẽ phía cuối giường mặc vào cho Tiểu Hoàng rồi hỏi: – “Có đói bụng không?”
Tiểu Hoàng lắc đầu, nhưng nghĩ nghĩ, rồi lại gật đầu.
Tư Đồ thấy y còn đang mông lung, hắn nghĩ nên nói mấy chuyện đường hoàng xoa dịu bầu không khí, bèn mở miệng: – “Đêm qua…”
Mặt Tiểu Hoàng liền đỏ lựng.
“Không phải chuyện đó…” – Tư Đồ nhịn cười khoát khoát tay, bảo – “Ta đang nói, tối hôm qua cũng không ai đến làm phiền Ngao lão đầu cả.”
Tiểu Hoàng mặt càng đỏ tợn, Tư Đồ rõ ràng còn chưa nói xong mà mình đã nghĩ tới…
Tư Đồ nhanh tay lẹ chân mặc y phục cho Tiểu Hoàng, lẩm bẩm: – “Chẳng lẽ không ai biết rằng chúng ta đã tới Hoàng Hà bang sao…”
Tiểu Hoàng tư lự một chút rồi nói: “Nếu biết huynh đang ở Hoàng Hà bang, còn ngụ lại nơi này nữa, kẻ kia ắt hẳn không dám động thủ đâu.”
“Ừm…rất có lý.” – Tư Đồ vuốt cằm – “Phải nghĩ ra biện pháp mới được.”
Chờ tới khi Tiểu Hoàng áo quần nón nảy, rửa mặt chải đầu xong xuôi, Tư Đồ kéo y ra khỏi phòng, vừa đi ra đến tiền viện thì gặp bọn người Ngao Kim Long mới vừa luyện công xong.
“Hai vị thức dậy thật sớm a.” – Ngao Kim Long mặt mày hớn hở, kéo Thịnh Nhi tới vái chào Tiểu Hoàng: – “Đa tạ tiểu tiên sinh đã cứu điệt nhi nhà ta.”
Tiểu Hoàng hối hả xua tay: “Không có gì mà…” – Giương mắt lên, thấy hai huynh đệ đi phía sau Ngao Kim Long sắc mặt xấu xí, nhưng Ngao Phượng Linh vẫn rất vui vẻ, cười hỏi han hai người họ: “Hai vị muốn dùng điểm tâm trong nhà hay đi ra ngoài ăn?”
Tư Đồ nhìn sang Tiểu Hoàng, bảo: – “Chúng ta muốn ra bên ngoài đi dạo.”
“Để ta dẫn đường cho hai vị.” – Ngao Phượng Linh nhiệt tình nói – “Đại ca và nhị ca hôm nay đều phải ra bến đò phụ việc rồi.”
Tư Đồ có vẻ hơi hoài nghi nhìn Ngao Kim Long – “Bến đò?”
Ngao Kim Long gật gù: – “Các bến đò này vào ban đêm sẽ đóng băng, lúc sớm ra không phá lớp băng đi, khơi thông dòng chảy thì sông mới có thể chảy xuôi được.”
“À…” – Tư Đồ gật đầu, dắt Tiểu Hoàng ra ngoài, chợt nghe thấy Ngao Kim Long dặn dò Ngao Phượng Linh: “Mang Thịnh Nhi đi cùng nữa, cứ dạo chơi trên đường cho thỏa thích đi.”
…
Bốn người ra khỏi Ngao phủ, dạo bước trên phố xá huyện Phượng Tường.
Huyện thành Phượng Tường này quả không hổ danh là trọng trấn vùng Tây Bắc, phồn thịnh sầm uất, hơn nữa không giống với kiểu cách những ngôi nhà nhỏ khuê các của phương Nam, nơi đây thiên đạm vân sơ, tường cao đường rộng, tiếng rao hàng của các tiểu thương rao càng thêm rõ giọng.
Tiểu Hoàng lần đầu tiên đến một nơi như thế thì rất đỗi tò mò, Ngao Thịnh đi theo họ suốt dọc đường càng phấn chấn đến no mắt.
Ngao Phượng Linh dẫn bọn họ đến một quán ăn rất lớn, gọi một ít món điểm tâm có phong vị đặc trưng, rồi lại gọi thêm cho mỗi người một bát canh thịt dê hầm cẩu kỷ.[1]
Trong quán ăn có không ít người, hết thảy đều vừa ăn uống vừa bàn luận sôi nổi, tiếng nói năng ồn ào, có cảm giác náo nhiệt phi thường.
Tiểu Hoàng nhìn bát canh thịt dê trước mắt, có chút phân vân không thể xuống tay, vì trên mặt canh nổi một lớp ớt đỏ tươi, nhìn qua đã biết sẽ rất cay.
Tư Đồ cũng không biết các món ăn bày đầy trước mắt có tên gọi là gì, bèn tiện tay gắp một đũa tương tự như mỳ to bản[2]
xào đưa vào trong miệng, thấy mùi vị rất đặc biệt, cũng rất ngon. Quay sang thấy tiểu hài tử đang ngơ ngẩn nhìn chăm chăm vào bát canh, muỗng cầm trong tay không biết phải múc xuống nơi nào, hắn bèn gắp một đũa đưa qua.
Tiểu Hoàng chỉ thấy Tư Đồ đút thức ăn ngay đến bên miệng mình, cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều đã há mồm đón lấy, nhai nhai rồi cười thích thú với Tư Đồ.
Vì thế, Tư Đồ bèn gắp đũa đầu tiên để tự mình nếm thử, thấy ngon thì sẽ đút ngay tận miệng Tiểu Hoàng, còn tự tay lau miệng cho y nữa. Cả một bàn thức ăn, hai người một đôi đũa, ăn uống đến vui vẻ rạng rỡ.
Hai người đã quen nếp ăn uống như vậy, nhưng Ngao Phượng Linh ở phía đối diện có hơi chút ngây ngô. Hai người kia, cũng thân mật nhau quá rồi.
Ngao Thịnh thì mặc kệ những điều này, một mặt tuổi của thằng bé còn nhỏ, mặt khác thì nó cũng lâu rồi chẳng được ăn uống tự do đến thế.
Mấy gã đại hán ở bàn kế bên đang tán chuyện tầm phào, rồi có một đoạn đối thoại khiến Tiểu Hoàng cùng Tư Đồ phải chú ý.
“Biết chưa vậy? Hai phe Nam Bắc lại đánh nhau rồi đấy.” – Một người mở giọng hơi có vẻ thần bí.
“Hai phe Nam Bắc? Chả phải là Thụy Vương với Tề Dịch đó à?”
“Đúng thế. Bây giờ chỉ còn có Tây Bắc với Thục Trung là còn thái bình chút đỉnh.”
“Thục Trung chẳng phải thiên hạ của Hắc Vân Bảo đấy còn gì, có ai dám đυ.ng tới sao…Có điều chúng ta ở nơi này thì đáng lo thật.”
“Phải đó a, lão thiên phù hộ, ngàn vạn lần đừng đánh tới nơi này nha, ta còn có một nhà già trẻ đó!”
Tư Đồ và Tiểu Hoàng liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt không thay đổi, tiếp tục lắng nghe.
“Vì sao mà đánh nhau vậy?” – Có người hỏi.
“Ta nghe nói, bệnh tình của hoàng tử nguy kịch rồi, lão hoàng đế vì thương tâm quá độ mà cũng sắp sửa đi rồi đấy.”
“Té ra là thế, hèn chi không trách được, lúc này đang thời tranh đoạt hoàng vị a.”
Tư Đồ nghe như vậy nhướn mày với Tiểu Hoàng một cái, như thể nói – theo như bộ dáng ốm o bệnh hoạn của tên hoàng tử kia, hơn nữa Thụy Vương còn mỗi ngày cho hắn uống loại thuốc đó, không chết mới là chuyện lạ.
“Ông nói xem ai sẽ thắng nào?”
“Luận về thực lực mà nói, chắc hẳn là Tề Dịch rồi…dù sao người ta cũng có đại quân đấy.”
“Nhưng cũng có người nói rằng Thụy Vương có Thất Tinh Thủy Trại chống lưng đó, quân lính của hoàng thành cũng binh hùng tướng mạnh…”
Tư Đồ cùng Tiểu Hoàng giật mình liếc mắt nhìn nhau – Tiếu Lạc Vũ từ lúc nào đã cấu kết về cùng một phe với Thụy Vương vậy?
“Hắc hắc hắc…ta thấy là, bọn họ ai cũng chẳng lợi hại bằng được Hắc Vân Bảo đâu!” – Lại có ai đó xen mồm nói vào.
“Đúng vậy, Hắc Vân Bảo chủ có Hoàng Bán Tiên a! Người ta là thần tiên chứ bộ, muốn ai sống người đó phải sống, muốn ai chết kẻ đó ắt chết, chẳng phải đã nói rồi đấy à…Có Hoàng Bán Tiên, ắt được thiên hạ…”
“Xoảng, xoảng” một tiếng, chiếc muỗng trong tay Tiểu Hoàng rơi vào trong bát canh, bát canh thịt dê ninh cẩu kỷ còn chưa động vào đã bắn ra hết cả bàn.
Động tỉnh ấy cũng khiến đám người đang tán gẫu bên này chú ý. Tất cả đều quay sang nhìn vào Tiểu Hoàng, thấy một thiếu niên thanh thanh tú tú thì nhòm nhòm ngó ngó.
Tư Đồ tự tay nhấc chiếc muỗng khác lên cho Tiểu Hoàng, đặt vào trong tay y, rồi lại dùng đũa gắp cái muỗng rơi vào trong bát canh ra để ở một bên, cười: “Lớn tướng như vậy mà còn ăn uống chưa thành thục hử?”
Tiểu Hoàng phục hồi tinh thần lại, nhìn Tư Đồ một cái, cúi gằm.
Mấy người ngồi ở bàn bên thu hồi ánh mắt lại, tiếp tục tán gẫu.
“Ai nói vậy cà? Cái câu “Có Hoàng bán tiên, được thiên hạ” ấy.”
“Trong cung truyền ra ngoài đấy!”
“Phải phải, ta cũng nghe nói mà, nói rằng có một ngày sét đánh giữa trời hạn, chém hòn giả sơn trong Ngự hoa viên làm hai mảnh, trên bề mặt hòn đá bị nứt ra khắc rành rành mấy chữ ––
Đắc Hoàng Bán Tiên giả, đắc thiên hạ.[3]“
“Cho nên Thụy Vương mới treo thưởng toàn thiên hạ, ai có thể bắt được Hoàng Bán Tiên giao cho ông ta, liền được trọng thưởng hoàng kim vạn lượng, đất đai nghìn khoảnh, suốt đời vinh hoa a!”
…
“Tiểu ca ca, sao không ăn vậy? Huynh nếm thử bánh rán này xem.” – Ngao Thịnh ngồi cùng bàn cũng chẳng biết bọn họ đang nói với nhau cái gì, càng không biết ân nhân cứu mạng đang ngồi trước mắt chính là Hoàng Bán Tiên được người người truyền tụng. Nó thấy ai cũng chẳng ăn uống gì, bèn đưa qua một cái bánh rán nhỏ.
Tiểu Hoàng nhìn chiếc bánh rán đưa sang, làm sao y có thể nuốt trôi được kia chứ. Tư Đồ ở bên cạnh thì vẫn cứ cơm ta cứ ăn canh ta cứ uống, căn bản như không nghe không thấy.
Ngao Phượng Linh ngồi đối diện cả hai cũng có chút đứng ngồi chẳng yên. Tuy rằng Tư Đồ không hề phanh phui rõ ràng, bất quá nàng cũng có thể đoán được, vị thiếu niên đang ngồi cạnh hắn chính là Hoàng Bán Tiên. Hơn nữa, ngoài Hoàng Bán Tiên ra, còn ai có năng lực lớn nhường ấy để chỉ trong một ngày mà chữa lành căn bệnh mắt mà Ngao Thịnh đã bị suốt mấy năm trời đây?
“Có nghe nói chưa thế… Tư Đồ bang chủ tới Ngao gia rồi đó!” – Thốt nhiên có ai đó nói – “Có người còn bảo đã chữa lành bệnh cho cháu trai Ngao Thịnh của Ngao lão bang chủ nữa…”
Bọn họ tiếp tục trò chuyện, với giọng đã hạ nhỏ xuống…Lúc này, có rất nhiều người trong quán ăn đảo mắt sang nhìn bàn của bọn người Ngao Phượng Linh.
Hoàng Hà bang là đại bang phái của huyện Phượng Tường, người quen biết Ngao Phượng Linh dĩ nhiên không hề ít. Ngao Phượng Linh ngồi đối diện với một nam tử đang ăn uống, toàn thân hắc y, khí độ bất phàm, lại còn có thiếu niên ở bên cạnh như thần tiên hạ phàm…
Không ít người ực nước bọt một cái, vứt tiền bỏ lại bỏ chạy ra ngoài.
Tư Đồ buông đũa xống, quay sang nhìn Tiểu Hoàng, đột nhiên lại mỉm cười.
Tiểu Hoàng bị hắn nhìn tới mức chẳng biết làm sao, giơ chân đạp cho hắn ta một cái, nhỏ giọng lí nhí: – “Huynh còn cười nữa!”
Tư Đồ như gặp phải chuyện gì chơi đùa vui vẻ lắm ấy, cười tới ngừng không được. Cười xong, đột ngột hỏi Ngao Phượng Linh – “Phượng Tường có rượu Hoàng mễ[4]đúng không?”
Ngao Phượng Linh gật đầu – “Có…là đặc sản.”
“Có muốn uống không?” – Tư Đồ lấy khuỷu tay cọ cọ vào Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng nhìn hắn có chút bất lực, đến cuối cùng vẫn gật đầu. Tư Đồ gọi chưởng quầy mang ra một bình rượu to, rồi ngả sang bên tai Tiểu Hoàng thấp giọng – “Chờ tới đêm đến, chúng ta tìm một bãi đất trống nào đó thấy được cả trăng cả sao, quay một cái đùi dê nướng, rồi uống bình rượu này, ngươi còn phải gảy đàn cho ta nghe, có được không?”
Lẳng lặng nghe Tư Đồ nói xong, lo âu trên khuôn mặt Tiểu Hoàng dần dần rút xuống. Y gật đầu nhẹ nhõm, vươn tay xuống bên dưới mặt bàn, chìa qua nắm lấy bàn tay Tư Đồ.
Tư Đồ cười, nắm chặt lấy tay y, sự ấm áp truyền từ lòng bàn tay lên đến tận tim. Tiểu Hoàng không lo lắng chi nữa…Lẽ ra là thế, người cứ làm và trời cứ chứng kiến thôi, cũng chẳng có gì để lo lắng.
Ăn uống xong xuôi ra khỏi quán rồi, mấy người họ lại dạo quanh trên phố một trận, mua mấy món đồ chơi rồi chuẩn bị quay về Ngao phủ. Tư Đồ nói muốn dẫn Tiểu Hoàng ra ngắm bờ sông Hoàng Hà, rồi từ biệt Ngao Phượng Linh cùng Ngao Thịnh, rời họ đi trước.
Ngao Phượng Linh cũng chẳng có cách nào, vừa dắt Ngao Thịnh về tới nhà đã thấy một cỗ kiệu to đỗ ngay trước cửa. Vào trong sảnh trước rồi thì thấy Ngao Kim Long lẽ ra phải ở bến đò đã trở về, đang ngồi uống trà trong sảnh. Ngồi nơi ghế khách, chính là Huyện thái gia của huyện Phượng Tường.
Ngao Phượng Linh vừa nhìn qua đã hiểu, không trò chuyện gì với Ngao Kim Long, liền dẫn Ngao Thịnh rời đi.
Sau khi xuất môn, từ phía xa xa nghe tiếng Ngao Kim Long cười nói với Huyện thái gia rằng: – “Đã đi rồi… lúc tinh mơ đã ra đi mất.”
Ngao Phượng Linh âm thầm bội phục Tư Đồ, quả nhiên đã lường trước.
…
Lại nói đến Tiểu Hoàng và Tư Đồ. Họ rảo bước đi về phía bến đò bên sông Hoàng Hà. Vừa đi, vừa nói chuyện.
Tư Đồ thấy Tiểu Hoàng có chút gì đó mất tinh thần, bèn nhếch một bên môi cười trêu đùa, nắm lấy tay y mà nói: – “Tay này của ta chộp đại thế mà lại là hoàng kim vạn lượng, đất đai ngàn khoảnh, một đời vinh hoa a.”
Tiểu Hoàng biết hắn chế nhạo mình, có chút gượng gạo nhìn qua hắn một cái, chẳng nói năng gì.
“Ha hả…” – Tư Đồ cười cười, lại nói: – “Ngươi đoán coi…Hai bên ai có thể thắng?”
Tiểu Hoàng trầm mặc một hồi, rồi mở miệng: – “Tề Dịch.”
“A?” – Tư Đồ thấy hứng thú, hỏi: – “Sao lại nói vậy?”
Tiểu Hoàng giương mắt nhìn Tư Đồ – “Bởi vì huynh càng thêm căm ghét Thụy Vương hơn.”
“Ha ha…” – Tư Đồ bật cười khanh khách, vươn tay xoa xoa cái cằm Tiểu Hoàng – “Ngươi nói đi, sao ngươi lại thông minh thế hử?”
“Huynh dự tính hỗ trợ Tề Dịch thật ư?” – Tiểu Hoàng có chút lo lắng – “Chúng ta không nên can dự vào là hơn.”
Tư Đồ gật đầu – “Ta hiểu mình, chỉ cần chúng không đến trêu chọc chúng ta, ta cũng chả buồn ra tay, hà tất trúng tâm kế trong lòng của người ta.”
Tiểu Hoàng ngước mắt lên nhìn sông Hoàng Hà đã gần ngay trước mắt, thở hắt ra – “Sông lớn ghê.”
Tư Đồ cũng phóng mắt nhìn về phía xa vời. Ở nơi này có một con đập lớn, dòng nước chảy không xiết, bề mặt dòng sông bao la đến tận cùng, dòng Hoàng Hà ánh vàng sắc sóng, dù nước chảy rất nhanh nhưng thoạt nhìn qua lại vô cùng khoan thai từ tốn.
“Ta hiểu rồi…” – Tiểu Hoàng thốt nhiên dịu giọng mà nói: – “Chung quy là có chuyện gì xảy ra, mục đích cuối cùng là cái gì, ta đều hiểu cả rồi.”
Tư Đồ cúi xuống nhìn y, nghiêng sang hôn lêи đỉиɦ đầu y một cái – “Đã hiểu cũng vô dụng mà thôi…Nếu dấn thân vào cũng chỉ là bèo trôi theo con nước.”
Tiểu Hoàng buông tay Tư Đồ ra, đi về phía trước hai bước rồi đứng lại bên bờ sông Hoàng Hà, nhìn nước của dòng sông rồi chợt thốt lên: “Ta không cam lòng.”
Tư Đồ đứng ở phía sau nhìn tiểu hài tử, nghĩ y lại cao lớn thêm một ít rồi. Hắn khẽ cười, bình thản nói – “Không cam lòng, thì phản kích đi.”