Đến tẩm cung của Tổ Dung đang ở Vi Tiểu Bảo thấy có hai tên thái giám đang đứng bên ngoài cửa. Hai tên thấy Vi Tiểu Bảo liền nhanh chóng chào hỏi. Hắn tiến đến nói:
“Xin hai vị thông báo là có Quế công công cầu kiến”.
“Khởi bẩm Thái hậu có Quế công công xin cầu kiến”. Tổ Dung nghe vậy nói vọng ra.
“Cho hắn vào đi”
Vi Tiểu Bảo mở cửa bước vào trong phòng, thấy có cung nữ đang hầu hạ Tổ Dung liền giả bộ quỳ xuống vấn an
“Nô tài khấu kiến Thái hậu, Thái hậu vạn phúc kim an” Hắn nói tới đây thì đánh mắt qua Tổ Dung ra hiệu. Nàng cũng hiểu ý hắn là gì bèn quay qua bên phía cung nữ ra lệnh.
“Ngươi lui ra ngoài đi. Không có lệnh của ta thì không được vào”. Cung nữ cúi đầu đáp
“Dạ nô tỳ xin lui ạ”
Đợi cung nữ ra hẳn ngoài thì Vi Tiểu Bảo liền đứng dậy ôm Tổ Dung vào lòng, cởi mặt lạ da người của nàng ra hỏi han.
“Chuyện ta nói đã làm xong chưa”. Tổ Dung đáp
“Thϊếp làm xong hết rồi. Xác của hai người đều nằm trong cái bao ở dưới đáy hồ.” Vi Tiểu Bảo cười nói
“Tốt lắm mai ta sẽ tìm dược liệu bào chế thuốc giải cho nàng”. Tổ Dung mừng rỡ quay qua hôn lên môi của Vi Tiểu Bảo
“Cảm ơn chàng nhiều lắm”. Vi Tiểu Bảo nói tiếp
“Không cần! Mà nàng cho gọi Lệ Phi và Lan Phi qua đây đi. Nhớ dặn bọn cung nữ và thái giám cho hai nàng tự vào rồi lui hết đi” Tổ Dung bất ngờ hỏi
“Chẳng lẽ chàng đã….” Vi Tiểu Bảo hôn cái chụt lên đôi môi đỏ mọng của nàng nói.
“Nàng thật thông minh haha. Mà đùng rồi mai lúc ta tiến vào nhà giam thích khách thì nàng phái mấy tên thái giám bỏ đi đến truyền ta tới gặp nàng. Nhớ là ta sẽ gϊếŧ chúng nên nàng phái mấy tên không quan trọng nhé”
Tổ Dung đáp ứng và ra lệnh cho bọn thái giám y như Vi Tiểu Bảo đã căn dặn. Xong việc gã không nhịn được mà nhào tới nhanh chóng cởi hết quần áo trên người Tổ Dung và bản thân ra. Vi Tiểu Bảo lập tức lách ngón tay vào khe đùi nàng nơi hai múi thịt đang sưng mọng thèm khát.
Hắn thọc ngón tay chạy dọc cái thành l-n khiến nước trào ra nóng hổi. Gã đưa ngón tay nằm sâu trong khe l-n của nàng mà đi qua đi lại làm nàng rên lên vì sướиɠ…Tổ Dung thấy con c-c hắn đang kiêu hãnh ngẩng cao lên, nàng liền tóm lấy con c-c đó vuốt ve, xóc nhè nhẹ. Nàng thật khó chịu, nhịn không được mà năn nỉ
“Cho thϊếp đi….thϊếp chịu hết nổi rồi….yêu thϊếp đi….làm thϊếp sướиɠ đi…cho thϊếp…”
Nói đến đây Tổ Dung liền quay người nằm ngửa ra giường tách rộng đôi chân ngọc rồi lấy hai tay kéo nhẹ hai mép thịt hồng ra mời gọi. Vi Tiểu Bảo làm sao chịu được khi thấy cảnh đó, hắn lao lên giường, cầm con c-c cứng ngắc hướng vào cái l-n của nàng tiến tới…Cái lỗ l-n của nàng giờ đây đã mở rộng và ướt đấm nước nhờn… Tổ Dung hơi hơi hẩy hẩy mông lên cho cái đầu khấc lọt vào trong lỗ l-n. Chỉ chờ có vậy, Vi Tiểu Bảo ấn mạnh xuống và nghe “ót” một tiếng, con c-c của nó đã nằm ngập trong l-n Tổ Dung.
“Áh… ah… Oh… Oh…ưm…ưm…sướиɠgggg”
Vi Tiểu Bảo cảm giác rõ rệt con c-c cương cứng của hắn đang được bao phủ trong l-n nàng. Từng cú co thắt giật giật trong l-n Tổ Dung làm gã sướиɠ cả người… Và hắn bắt đầu nhịp lên nhịp xuống, nhấp như điên dại để giải tỏa cơn nứиɠ đến cực độ… Tổ Dung dướn người lên đón nhận những cú nhấp mạnh mẽ của hắn, hai cơ quan sinh dục va vào nhau tạo nên những tiếng “phạch phạch” pha trộn với tiếng “nhóp nhép” đầy dâʍ ɖu͙©…
Trong khi Vi Tiểu Bảo và Tổ Dung đang đ-t nhau say đắm thì Lệ Phi và Lan Phi vẫn chưa hiểu có chuyên gì mà Thái hậu lại gọi hai nàng tới lúc đêm tối thế này. Hai nàng chẳng dám chậm chễ mà nhanh chóng đi tới, tới nơi thì hai nàng nhìn nhau khó hiểu. Được tin là không cần thông báo mà cứ tự mở cửa đi vào thì Lệ Phi thấy hơi ngờ ngợ. Hai nàng nhìn nhau rồi cùng mở cửa bước vào, đi được một đoạn thì đập vào mắt các nàng chính là hình ảnh Vi Tiểu Bảo đang dập liên hồi vào cái l-n của Tổ Dung. Hai nàng há hốc mồm như không tin vào mắt mình vậy. Lệ phi nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi từ từ thoát hết y phục tiến lại gần chỗ Vi Tiểu Bảo hơn. Nàng lấy cặρ √υ' mềm mại của mình mà cạ cạ vào lưng của hắn.
Vi Tiểu Bảo đang hì hục đ-t phành phành vào l-n Tổ Dung thì chợt thấy có cảm giác mềm mượt ấm ấm từ lưng truyền đến. Hắn quay người lại cười cười với Lệ Phi nói
“Nàng đến cũng thật nhanh ha. Nhanh nhanh kêu Lan phi lại đây chúng ta cùng hưởng thụ”
Lệ phi thấy người mà Vi Tiểu Bảo đang đ-t ở dưới kia không phải là Thái hậu nhưng nàng cũng biết điều không hỏi nhiều mà nghe lời hắn đi ra kéo Lan phi lại gần. Lan phi cởi hết quần áo rồi nàng và Lệ phi phân biệt trái phải dùng hai cặρ √υ' cọ cọ vào vai của Vi Tiểu Bảo khiến hắn rất thoải mái.
Tổ Dung thấy hai phi tần của Hoàng thượng lại đang phục vụ cho Vi Tiểu Bảo cũng lấy làm bất ngờ. Nhưng cảm giác sung sướиɠ từ l-n truyền đến khiến nàng quên đi cả sự tò mò mà chỉ biến rên lên từng nhịp.
Vi Tiểu Bảo khẽ kéo con c-c của mình ra khỏi cái l-n ướŧ áŧ của Tổ Dung rồi ra hiệu cho các nang đến bú ʍúŧ c-c mình. Tổ Dung thì ngậm phần đầu c-c còn Lệ Phi và Lan phi thì dùng lưỡi liếʍ hai bên thân c-c. Cảm giác mới lạ mà ba nàng đem lại khiến Vi Tiểu Bảo sung sướиɠ mà tí phọt. Thỉnh thoảng Lan phi và Lệ phi còn bỏ qua con c-c của hắn mà nút lưỡi nhau đầy say đắm.
Vi Tiểu Bảo từ từ nằm xuống giường, con c-c của hắn chĩa thẳng lên trời đầy dũng mãnh. Lệ phi là người nhanh nhất mà trườn lên kê cái l-n đầy nước của mình lên trên con c-c của hắn rồi từ từ ngồi xuống. “Ahhhh” con c-c ngập sâu vào bên trong khe l-n của nàng. Tổ Dung và Lan phi cũng không rảnh rỗi, Lan phi thì ngồi lên ngực Vi Tiểu Bảo dơ cái l-n hồng hào ngay trước miệng hắn, còn Tổ Dung thì cúi xuống lè lưỡi liếʍ chỗ giao hợp của hắn với Lệ phi. Những tiếng rêи ɾỉ của các nàng đan xen nhau vang lên
“Ahhh thϊếp sướиɠ …..sướиɠ quá….c-c chàng đ-t sướиɠ….ahhh…sướиɠ quá”
“Ưmmmmm đúng rồi…..bú mạnh.,….mạnh lên….thϊếp sướиɠ lắm…ưm…..sướиɠ…..”
Từng tiếng rêи ɾỉ có chút thống khổ nhưng lại đầy sung sướиɠ vang lên không ngừng trong tẩm cung của Thái hậu. Từng tiếng “phành phạch”, “nhóp nhép” đầy nɧu͙© ɖu͙©. Vi Tiểu Bảo không biết mình đã đ-t các nàng bao nhiêu lần, đến khi cả ba nàng đều mềm nhũn người nằm xuống thì hắn mới ngừng lại ốm lấy ba cơ thể trần chuồng mà chìm trong mộng đẹp.
Sáng dạy Vi Tiểu Bảo thấy ba nàng vẫn đang nằm ngủ ngon lành thì hắn nhẹ nhàng dậy mặc đồ rồi đắp chăn lại cho các nàng xong từ từ ra về. Về đến phòng hắn nhẹ nhàng ra mở cửa. Cánh cửa bật lên tiếng kẹt làm cho Phương Di tỉnh dậy. Phương Di vừa trông thấy Vi Tiểu Bảo liền mỉm cười nói:
“Quế... Quế... đại ca dậy sớm thế?” Vi Tiểu Bảo cười hỏi:
“Quế cái gì? Sao nàng không kêu ta bằng Hảo lang quân?” Phương Di đáp:
“Nhưng đại ca chưa cứu được người ra.” Vi Tiểu Bảo nói:
“Nàng cứ yên tâm. Bây giờ ta đi cứu người đây.”Lúc này Mộc Kiếm Bình cũng tỉnh ngủ rồi, nàng hỏi:
“Mới sáng sớm mà hai người đã chuyện trò gì lắm thế?” Vi Tiểu Bảo đáp:
“Ðêm qua chúng ta không ngủ, hai người nói chuyện cho đến sáng.” Hắn ngáp dài nói tiếp:
“Mệt quá! Mệt quá! Bây giờ mình mới buồn ngủ.” Phương Di đỏ mặt lên hỏi:
“Ðối với đại ca thì có chuyện khỉ gì hay mà nói được suốt đêm?” Vi Tiểu Bảo cười nói:
“Hảo hiền thê! Bây giờ chúng ta nói chuyện đứng đắn. Nàng viết một phong thơ để ta cầm đưa cho Lưu Nhất Chu, gã mới chịu tin ta. Bằng không gã nhất định cho ta là thuộc hạ của Ngô Tam Quế và gã sợ mắc lừa.” Phương Di đáp:
“Ðại ca nói phải đó. Nhưng... nhưng tiểu muội biết viết sao bây giờ?” Vi Tiểu Bảo nói:
“Nàng muốn viết gì thì viết, tỷ như ta là trượng phu của nàng, là người tốt,người hào hiệp nhất thiên hạ. Ta chịu lời uỷ thác của nàng đến cứu gã, tuyệt đối không có điều gì giả dối.”
Hắn vừa nói vừa đi lấy nghiên bút và giấy trắng của Hải Ðại Phú đem ra. Gã mài mực và mở tờ giấy trắng đặt lên bàn rồi đẩy bàn đến trước giường. Phương Di ngồi dậy. Nàng vừa cầm bút lên, bất giác hai hàng châu lệ lã chã tuôn rơi. Nàng nghẹn ngào hỏi:
“Ta viết thế nào cho được?” Vi Tiểu Bảo thấy nàng sầu khổ, rất đáng tội nghiệp, liền sinh lòng thương xót, cất giọng ôn nhu nói:
“Cô muốn viết thế nào cũng được. Cô đừng bảo lấy ta làm chồng, không thì Lưu sư ca lại nổi giận không để ta cứu ra nữa. “