Thiên Hạ Đệ Nhất Trữ Hàng

Chương 15

"Ở đây!" Hãn Thanh Nhất Phiến đang nhìn xung quanh, thấy cô đến thì có chút kích động, "Vô Triều, nhiệm vụ chính tuyến thứ ba chúng tôi trả cô gấp đôi giá thị trường, cô dẫn chúng tôi lên cấp thế nào?" Nói xong có chút căng thẳng nhìn cô.

Thời Miên suy nghĩ một chút, hiện tại cô phải tranh thủ thời gian lên cấp, giống như việc bắt thỏ, tuy kiếm tiền nhanh nhưng lại lãng phí thời gian, mấy ngày hôm trước mỗi ngày thời gian online đều bị hạn chế, điều kiện của đối phương quả thực rất hấp dẫn.

"Mỗi ngày hai tiếng." Hai tiếng đồng hồ dẫn bọn họ làm nhiệm vụ, thời gian còn lại cô có thể tự do làm việc của mình.

"Được." Hãn Thanh Nhất Phiến gật đầu.

Nhiệm vụ của mấy người đều giống nhau, Thời Miên dẫn bọn họ đi làm nhiệm vụ chính tuyến thứ ba.

Nhiệm vụ chính tuyến thứ ba là tìm Tiền đại nương, cũng là nhiệm vụ mà hôm qua Thời Miên làm sai, lần này đi theo tọa độ, nhưng đến khi nhận nhiệm vụ mới phát hiện nhiệm vụ của năm người không giống nhau.

Nhiệm vụ của Thời Miên là đến chỗ thợ rèn mua một cái kéo, của Hãn Thanh Nhất Phiến và một người khác là đi hái bông, hai người còn lại là đi mua len.

Nhìn thấy nhiệm vụ, mấy người đều ngẩn ra, hai nhiệm vụ trước đều giống nhau, ai ngờ nhiệm vụ thứ ba lại phát hành ngẫu nhiên?

"Xem ra không thể cùng nhau được rồi." Thời Miên có chút tiếc nuối, vốn tưởng rằng có thể kiếm được một khoản.

"Chúng tôi tự đi tìm trước, không tìm thấy thì liên lạc với cô." Hãn Thanh Nhất Phiến suy nghĩ một chút, không ngờ trò chơi này lại có thiết lập như vậy, vì muốn nhanh chóng lên cấp nên chỉ có thể hành động riêng lẻ.

"Được." Thời Miên gật đầu, đi theo hướng dẫn trên bản đồ đi tìm thợ rèn.

Thợ rèn ở đầu kia của thôn, lúc Thời Miên đi đến trong nhà chỉ có một đứa trẻ.

"Xin chào, cho hỏi lão Lý có ở đây không?" Lão Lý chính là tên của người thợ rèn.

"Không có." Đứa trẻ đang nhìn con dế trong bát.

"Con màu đen sắp thắng rồi." Thời Miên cũng nhìn vào trong bát.

"Sao chị biết?" Đứa trẻ ngẩng đầu nhìn cô.

“Vì hồi bé chị cũng từng chơi rồi." Trại trẻ mồ côi chẳng có gì cả, thi thoảng mới có người có lòng quyên góp đồ chơi, nhưng lại không đủ chia cho tất cả mọi người, cô không giành được với người khác nên toàn phải tự mình đi kiếm đồ chơi như bao đứa trẻ khác.

Dế mèn, châu chấu, đom đóm, những thứ này cô đều đã từng chơi qua, chỉ tiếc là lớn lên rồi không thường xuyên quay lại nữa, vốn dĩ cô định sau khi kiếm đủ tiền sẽ quay lại trại trẻ, không ngờ ông trời lại không cho cô cơ hội ấy.