Chương 9: Dị năng
Diệp Thần nhìn bóng lưng Tuyên Dã cũng không khỏi thở dài. Hắn biết, mẹ muốn tốt cho mình, cho bản thân, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng.Nếu một ngày nào đó hắn gây bất lợi cho mẹ, người có bỏ rơi hắn hay không?
Không khí cô tịch chia xa nhanh chóng bị thay thế cho mảng lạnh nhạt vô tình của Diệp Tuyên Dã. Cô xoay người hững hờ: "Lên xe, ngây ngốc cái gì?"
Diệp Thần cười khan hai tiếng mới chần chừ: "Mẹ, vậy dị năng của người rốt cục là gì !?" Diệp Thần băn khoăn nói ra nghi ngờ trong lòng.
"Chỉ vậy thôi à?" Cô nhướng mày hỏi.
"Dạ." Gật gật.
"Là, dị năng thao túng và 'Change'" Mắt cô nhìn về phía trước, miệng tùy tiện buông lời.
"A!" Diệp Thần có chút khó hiểu, vì cái gì mà mẹ kiêng kị không muốn ai biết dị năng của mình. Thế nhưng đối hắn lại nhẹ nhàng bâng quơ nói ra.
Nhưng, Thao túng và Change là sao? Hắn chưa từng nghe qua dị năng nào kì lạ đến vậy.
"Ừ, là biến đổi cấu trúc phân tử của vật, hoặc là mượn sức mạnh của vạn vật quy thành của mình." Tuyên Dã nhẹ giọng giải thích.
"À!" Diệp Thần ngây ngốc. Vẻ mặt rõ ràng là không hiểu.
Thấy vậy, cô chỉ có thể bất đẵc dĩ tiếp tục phân tích cho hắn:"Thân ái, ngươi có nhớ màn chắn trong suốt thất sắc hay không?"
Gật gật.
"Trong lúc nguy cấp, dị năng bộc phát vô tình đã quy khí quyển trở thành vòng chắn bảo vệ. Đó là thao túng."
"A, người thật lợi hợi nha. Còn cái gì gọi là Change, có phải hay không là biến nhỏ trực thăng kia?" Lần đầu tiên từ khi xảy ra mạt thế đến hiện tại, Diệp Thần thực sự phấn khích.
Lần này đến lượt cô gật đầu, thằng nhóc này cũng không đến nỗi ngu ngốc.
"Vậy người có thể hay không tổng hợp phân tử trong không khí biến chúng thành thức ăn?" Ánh mắt hắn tràn đầy mong đợi, cao hứng đề nghị.
"A, thân ái thật thông minh ~" Cô cười cười, không cho là đúng, nhưng cũng không phản bác. Trừ phi đến mức đường cùng, nếu không, cô sẽ không sử dụng phương pháp đó.
Từ khi mạt thế đến, ai mà biết trong không khí có thêm thành phần độc nào hay không? Thời điểm chưa xảy ra, bầu không khí đã ô nhiễm không chịu nổi, huống chi hiện nay.
Cho nên khi nơi nào có không khí trong lành sạch sẽ rồi hãy nghĩ. Hơn nữa, thực phẩm trong kho dự trữ không dùng, rỗi hơi hay sao mà chạy đi dùng không khí biến thức ăn. Rất lãng phí dị năng, không khỏi đại tài tiểu dụng quá đi. Cô cũng không phải Gopal trong BoBoiBoy a.
"Về phần lương thực, ngươi đừng lo, có ta ở đây!" Vấn đề đồ ăn thức ăn, cô tuyệt đối đảm bảo chu toàn.
"Hìhì, mẹ, người rất gian xảo, cư nhiên gom cả siêu thị, không chừa đường sống cho ai cả." Diệp Thần cười hihi đáng yêu.
"Thì có liên quan gì tới ta đâu." Cô thản nhiên gỡ bỏ mọi trách nhiệm. Mạt thế thức ăn khan hiếm, ai chiếm trước là của người đó, nào có chuyện nhường. Đó đâu phải tính cách của cô.
Diệp Thần nghẹn lời. Đúng là mẹ của hắn có khác. Mà hắn cũng chỉ nói thế thôi, hắn chẳng phải người lương thiện gì, sống chết của người khác nào liên quan tới hắn.
Cho nên mới có một màn như sau: người phụ nữ dũng mãnh chạy theo xe bọn họ, trên vai vác một đứa trẻ, đương nhiên, phía sau bà ta là cả bầy tang thi đuổi theo. Hẳn là đứa bé bị thương, nên miệng bà ta chanh chua không ngừng la hét.
"Dừng xe, mau dừng xe..bọn bất lương các người, thấy chết mà không cứu. Thật mất nhân tính mà...bọn khốn nạn vô lương.."
Diệp Thần cau mày nhức đầu, rõ ràng xe bọn họ chạy đâu có chậm, vì sao bà ta còn có thể đuổi kịp. Này thì không phải trâu bò bình thường thôi đâu.
Lại nhớ mẹ rất ghét ai ồn ào, chưa kịp đưa mắt nhìn xe đã thắng gấp, đầu suýt đập vào cửa kính. Bi kịch tái diễn, hắn lại bị mẹ mình nắm cổ ném đi gϊếŧ tang thi, bản thân thì lại mắt lạnh quan sát người phụ nữ.
Theo thói quen thường xuyên trong mấy ngày qua, Diệp Thần nhận mệnh. Tay rút súng điện, nhẹ nhàng tung màn mưa nhỏ để sử dụng súng điện có hiệu quả cao nhất.
Bên cạnh đó, việc này cũng sẽ bất lợi khi hắn chỉ biết một chiêu thức, rủi súng điện hết điện thì sao? Hiển nhiên vì vậy, Tuyên Dã đã chỉ dạy hắn vài chiêu khác, nhưng hắn vẫn thấy cái này ít hao tốn thể lực tinh thần hơn.
Mẹ có nói qua, khi sử dụng dị năng quá mức cho phép, cơ thể sẽ lâm vào tình trạng suy nhược, tinh thần mệt mỏi rã rời. Tùy thể trạng nà sớm 'tu thành chánh quả'.
Không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ đến súng điện hì hết nguyên liệu.
Khóe môi hắn nhịn không được giật vài cái, đây là vận khí gì vậy hỉ?
Tuyên Dã phiền chán vuốt mặt, cái tên này làm ăn chẳng ra hồn. Hắn nghĩ súng điện này là nguồn năng lượng vô tận hay sao mà lúc nào cũng dùng, mà vẻ mặt 'mạc danh kì diệu' kia là gì a?
Tuyên Dã nâng bàn tay hướng lên trời, sau úp tay từ từ đè ép xuống. Chỗ tang thi còn sót lại, dần bị đốt cháy với tốc độ ánh sáng kinh người. Phút chốc, mọi thứ cứ như chưa từng xảy ra. Mặt đường sạch sẽ, không khí thoáng đãng.
Song, cô quay người đi đến xe của mình, nhìn người phụ nữ đang cố sức khởi động xe.
Sắc mặt Tuyên Dã trầm xuống, tuy thời kì tệ hại nhất đời, cô cũng đã trải qua, nhưng chưa có bất kì ai dám mắng chửi cô. Cô đã không so đo, còn to gan nhân lúc cô bận rộn ngang nhiên trộm xe của cô!?
Ánh mắt của cô khiến bà ta cảm thấy lạnh người, như bị lăng trì, nhưng vẫn cứng miệng:"Tôi không muốn bị tang thi ăn, con bé bị thương."
"Đúng vậy, tang thi sẽ không ăn thứ rác rưởi như bà." Tuyên Dã nhếch môi cười, điểm nên nét bút lạnh lẽo vô tình.
Trên tay cô đột nhiên xuất hiện thanh kiếm bạc sắc lãnh, nhạt nhẽo cười: "Bởi vì, tôi sẽ tiễn bà một đoạn."
"Thân ái, lôi bà ta ra. Ta không muốn bẩn xe." Cô mở miệng thản nhiên đả kích người.
Diệp Thần ánh mắt ai oán nhìn mẹ mình, hắn cũng không phải đa năng a! So với bà ta, hắn thực quá quá nhỏ bé nga.
"Cho bà 3s bước ra khỏi xe!" Diệp Tuyên Dã bá đạo ra lệnh, giọng nói lãnh tuyệt không cho phép từ chối.
"Cô phải hứa với tôi, bảo vệ Hy Chang."
"3"
"Nếu không tôi chết trong này, làm quỷ cũng muốn bẩn xe cô."
"2"
"Đưa nó tới thủ đô, tôi nợ cô nhân tình."
"1"
"Tôi là Song Nhân."
"Bà thực sự nói quá nhiều. Thân ái, con nghĩ sao?" Cô liếc mắt nhìn Diệp Thần đang suy tư.
"Song Nhân, từng nghe ở đâu đó rồi thì phải...Aizz, mà không nhớ nữa."
"Baba ngươi là người nơi nào?"
"Thủ đô."
"Tốt. Tôi quyết định tha cho bà một mạng, tôi không hy vọng hành động ban nãy tái diễn."
"Thực xin lỗi."
"Tôi không nuôi người vô dụng."
"Gϊếŧ tang thi, sẽ có phần tôi."
"Tốt!" Quả nhiên là một người phụ nữ thông minh. Trong lòng cô thầm tính toán: hẳn là về sau cô không cần động thủ nữa rồi.
Tuyên Dã ra sau thùng xe, mở ra lấy đồ cho họ mặc. Chỉ là, nháy mắt cô bị đả kích.
Trong thùng xe cư nhiên có người, người này còn rất tự nhiên ăn hết đồ dự trữ bên ngoài của cô.
"Ngươi là ai?" Dĩ nhiên, Tuyên Dã bị chọc giận không nhẹ.
"A.." Diệp Thần há hốc mồm, bất mãn: "Mẹ, người cư nhiên Kim tàng ốc, tích trữ nam sủng."
"Cho ngươi 2s thu lại lời vừa rồi." Thực đáng chết! Đây là lời người con nên nói với mẹ nó sao?
"À con đã nói gì ta, sao con không nhớ nhỉ?" Diệp Thần ngơ ngác, vẻ mặt vô tội không hiểu. Song lại nhanh chóng thoát ly hiện trường dễ cháy.
"Hừ! Tên nam nhân chết tiệt, ngươi nhanh đứng dậy báo danh." Tuyên Dã hiếm khi 'dịu dàng' lấy kiếm chọt chọt.
"A đau, ngừng nào" Hắn khàn giọng rên la.
"Câm mồm! Ngươi tên gì?" Cô thực muốn gϊếŧ chết hết những ai cấp cô phiền toái, thực tiếc cô không phải cuồng sát nhân a.
"Bối....Kiều" Hắn mệt mỏi phun ra vài chữ, như thể sắp đứt hơi mà chết.
Tuyên Dã đảo mắt từ trên xuống dưới người hắn, bĩu môi. Thân thể không đến nổi thế nhưng là lấy tên con gái.
"Khụ..ta..đói.."
"Này thì đói." Cô tung một cú dứt điểm, thành công đánh ngất hắn.
Hừ! Ăn hết đồ dự trữ của cô mà còn than đói. Quả thật muốn chết mà!
"Thân ái, sao ngươi không ném hắn cho bọn Thiên Ly." Cô bực mình truy vấn.
"A, con quên mất." Tự dưng cảm giác tội lỗi dâng trào, Diệp Thần cúi đầu đáng thương.
"Quên mất!?" Người kia đến 1m83 cư nhiên lại có thể quên, xem nhẹ sự tồn tại của Bối Kiều.
Cô nên nói gì mới đúng đây!? Cô đã tạo nghiệt gì mà vấp phải đứa con như thế này a.