Chương 16: Đùa bỡn
Tử Văn mặc kệ Diệp Thần sống chết, trước tiên ngủ mới phải đạo.Trước mạt thế hắn chưa từng có một giấc ngủ nào yên ổn như hiện tại. Tất cả như tan ra. Rất nhẹ nhàng. Rất thư thái.
Mọi thứ tóm gọn trong hai chữ---bình yên.
Đối với mạt thế, hai chữ này quả thật rất xa xỉ. Không phải giờ giờ khắc khắc trốn tránh tang thi thì là đại chiến sinh tử, nào có ai an lành ngủ như hắn.
Ngủ đủ giấc Tử Văn tỉnh dậy, nói chính xác hơn là bị mùi thức ăn hấp dẫn cửa bụng trống rỗng, không thể không tỉnh.
Trời đã sụp tối. Tử Văn không ngờ mình lại ngủ lâu đến vậy. Mà tại sao không ai kêu hắn dậy?
Tử Văn nhảy từ trên cây xuống, dưới ánh lửa chập chờn hắn có thể thấy được gương mặt non nớt không thiếu phần lạnh lùng của Diệp Thần. Góc cạnh cũng rất rắn rỏi, nhưng chưa trưởng thành nhìn chung quy vẫn thấy được nét tinh ranh trong sáng của một đứa trẻ.
Từng đường nét khuôn mặt rất quen thuộc, nhưng hắn vẫn không nhớ ra đã gặp qua cậu ở đâu. Tử Văn nghĩ không ra đành từ bỏ vấn đế này, mở miệng hỏi:"Cậu lấy thức ăn ở đâu?"
Diệp Thần bỏ ra chút thời gian trả lời hắn, song lại cắn miếng thịt tinh tế nhai.
"Động vật."
Thấy cậu háu ăn như vậy, liền biết giải quyết thứ quỷ kia rất vất vả nên hắn cũng không hỏi nữa, xé một miếng thịt trên xiên que bỏ vào miệng.
Cả hai im lặng, chậm rãi giải quyết bữa tối.
Diệp Thần chợt hỏi:"Vô Ảnh, anh ta không ăn sao?"
Tử Văn trầm mặc. Một lúc sau mới giải thích:"Anh ta, hiện tại, có thể so với phân tử. Thân thể bị phân giải, biến trong suốt." Cho nên cái gì cũng không còn, nói chi ăn uống. Đó là may mắn, cũng là bất hạnh. Sẽ không bị thương tổn bởi bất kì sinh vật nào, nhưng sống mà vô hình chẳng khác không khí sẽ còn ý nghĩa sao?
"Ồ." Diệp Thần gật đầu, hiểu.
"Ăn ngon lắm. Về sau, ăn uống cậu phụ trách." Tử Văn lau miệng, hạ quyết định.
"Thật sự? Anh muốn?" Diệp Thần nhếch môi bí hiểm hỏi lại lần nữa.
Tử Văn híp mắt nhíu mày nhìn bộ dáng bí hiểm pha chút hả hê của Diệp Thần, có điều mờ ám?
"Anh có thấy thứ quỷ hồi chiều không?" Diệp Thần mỉm cười gợi chuyện.
Tử Văn gật đầu. Song câu nói tiếp theo của cậu trực tiếp hoá giải bất an của hắn, biến nó thành ác mộng.
"Thịt ban nãy anh ăn....là nó." Diệp Thần nhẹ nhàng bâng quơ, trong giọng khó nhận ra chút hả hê.
Tay đang lau miệng cứng đờ, Tử Văn liên tưởng lại bộ dáng thứ quỷ.
- Đầu của tê giác nhô lên sừng cứng rắn. Mặt sư tử thối nát nhưng vẫn không che được thần sắc hung tợn. Thân khỉ gầy còm bọc xương. Đuôi của ngựa dựng đứng lên như đồng hồ quả lắc vẩy qua lại. Tứ chi thuộc về nhà voi nhưng ngón tay lại chia đủ năm ngón chống trên mặt đất. Nếu Diệp Thần không xuống chống chế nó, nó hiển nhiên sẽ leo lên ăn sạch hai người bọn họ.
Bụng truyền tới một hồi quằn quại, Tử Văn ngã sang một bên phun ra, sắc mặt trắng bệch, môi run run.
Để miêu tả tâm trạng của Tử Văn bây giờ, có thể dùng một câu---'Khóc không ra nước mắt, tởm không nên lời.'
Tử Văn nôn một hồi mới đứng dậy, kích động chỉ vào mặt Diệp Thần:"Tôi gϊếŧ cậu a!" Nói xong nhảy bổ vào chỗ Diệp Thần đang ngồi.
Vạn lần không ngờ đến chính là Diệp Thần đang vui sướиɠ khi người gặp hoạ không kịp phản ứng chỉ có thể ngây ngốc nhìn Tử Văn nhào người qua đây.
Cánh môi hai người rất chuẩn xác dính chặt một chỗ.
Tử Văn vui vẻ trao đổi một vòng trong miệng Diệp Thần mới lui ra cách một khoảng xa tươi cười. Còn đâu bộ dạng nôn mửa xanh xao khi nãy.
Diệp Thần hung hăng lau miệng phun nước bọt ra ngoài.
"MK! Tử Văn, anh chán sống rồi hả!" Diệp Thần nghiến răng mắng. Tiếp tục phun nước bọt, hòng muốn tống khứ mùi tanh trong miệng mình ra ngoài.
Tên đáng chết!
Huhu, mẹ ơi, có người ức hϊếp con kìa!!
Tay thả đợt nước mãnh liệt bay qua, Tử Văn nhịn cười né sang một bên phóng chùm lửa đáp trả.
Lửa nước giao thoa, khí xì xèo bốc hơi mất hút.
Tử Văn vừa nhếch môi cười đã bị một dòng nước dội thẳng từ trên đỉnh đầu xuống. Nụ cười tắt ngấm.
Diệp Thần phủi tay cười đắc ý:"Haha, thế nào? Tôi rất lợi hại, đúng không?"
Tử Văn gật đầu mỉm cười cất bước lại gần Diệp Thần nhẹ giọng trả lời:"Phải...rất lợi hại a."
"Này...này, anh tới đây làm gì hả?" Diệp Thần hốt hoảng lùi ra sau, nói đúng hơn là Tử Văn tiến một bước, cậu lết lại đằng sau một khoảng.
Tử Văn đến gần Diệp Thần, khuỵu một chân xuống ngồi trước mặt cậu, một tay cố định không cho cậu nhúc nhích một tay đặt lên má cậu, ánh mắt u ám nói:"Lợi hại đến mức để thứ kia làm bị thương?"
Diệp Thần ngẩn người nhìn Tử Văn. Cậu thế nào lại quên, bên cạnh hắn còn có một Vô Ảnh, dù có trời tối ánh lửa mờ cũng không thể qua mắt được Tử Văn.
"Đau..." Diệp Thần nghiêng đầu né tránh bàn tay đang sờ mó trên má mình.
"Yên." Tử Văn trầm giọng quát. Sau đó trên tay bất ngờ xuất hiện lọ thuốc mỡ, hắn nhẹ nhàng thoa lên chỗ xưng tím tích tụ máu bầm thoạt nhìn rất doạ người.
Thấy hắn thoa thuốc cho mình, cậu cũng không tránh nữa ngoan ngoãn ngồi yên.
Xung quang thoáng yên lặng, ngoại trừ thỉnh thoảng vang lên tiếng sột soạt của gió và lá cây ma sát thì không khí hoàn toàn tĩnh lặng. Tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy hơi thở của đối phương, còn có hơi thở từ khoảng trống vô hình - Vô Ảnh.
Không chịu được ban đêm trong cánh rừng hoang vắng lại còn rất tĩnh mịch, cho nên Diệp Thần là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí này.
"Văn Văn, anh có không gian?" Diệp Thần nói bằng giọng khẳng định. Cậu có nhận thức về không gian cho nên biết rất rõ về cái này. Vậy không gian của Tử Văn cũng giống mẹ, đúng không?
"Ừ."
"Vậy là chúng ta không sợ sẽ chết đói rồi." Diệp Thần nhếch môi cười.
Rất hồn nhiên a! Tử Văn nhướng mày nói ngược lại:"Chúng ta? Ồ, dĩ nhiên chúng ta này không bao gồm cậu rồi."
"Tôi sẽ nấu ăn!" Diệp Thần cau mày nói.
"Tôi sẽ ngu ngốc như vậy?" Để cậu có cơ hội ám toán hắn tuỳ lúc. Tử Văn mỉm cười hỏi.
Diệp Thần không ngu ngốc hiển nhiên hiểu được ý của hắn, cậu lập tức nhảy vồ lên ôm chân hắn, chân chó cười nói:"Văn Văn, tôi sai rồi a! Tôi có thể nấu rất nhiều món ngon, anh không nên bỏ qua kỳ tài như tôi nha."
Tử Văn rút chân lại hờ hững cười:"Tôi cũng có thể tự nấu."
"Oa..anh không thể đối xử với tôi như vậy, Văn Văn....a...!" Diệp Thần mếu máo.
Này thành công làm cho Tử Văn cau mày khó chịu:"Bỏ xưng hô kia đi." Văn Văn gì chứ, nổi cả da gà.
"Lời này có thể xem là anh đồng ý rồi?"
"Ừ..."
Nghe được đáp án mình cần, Diệp Thần lập tức trở mặt ngồi dậy phủi bụi, xé miếng thịt vui vẻ ăn tiếp.
"... ...."
Vài giây sau, Tử Văn nghi hoặc nhìn cậu:"Cậu thực dám ăn?"
"Tại sao không? Thịt lợn rừng hiếm lắm đó." Đang ăn ngon lành nghe Tử Văn hỏi, cậu theo phản xạ trả lời cũng không kịp suy xét hậu quả của những lời này.
Ba giây im lặng...
"Diệp Thần, cậu khá lắm. Vô Ảnh khá lắm. Hai người các người đều rất tốt."
"Aaa..."
"Tôi sai rồi~"
......
"Tuyên a di..." Hy Chang lo lắng hô một tiếng.
"Hử?" Tuyên Dã ngước đầu nhìn cô bé.
"Người đừng quá lo lắng. Thần ca sẽ sớm trở lại thôi." Hy Chang cầm tay Tuyên Dã nhẹ giọng an ủi.
"Ta khi nào lo cho hắn?" Tuyên Dã một bộ dạng không sao cả nhướng mày nghi hoặc hỏi.
"Nhưng..." Đúng là Tuyên a di không có điểm nào lo cho sự an nguy của Diệp Thần ca, nhưng bà từng nói, lo lắng u sầu suy nghĩ nhiều sẽ có tóc bạc...vậy Tuyên a di thì sao?
Bé không nghĩ Tuyên a di sẽ là người lãnh tình như thế đâu. Bà thường nói có loại người trong ngoài không đồng nhất, Tuyên a di chính là người này nhưng hướng về phía tích cực, chính là, ngoài lạnh trong ấm!
Vì vậy, Tuyên a di nhất định rất lo lắng cho Diệp Thần ca!
Diệp Tuyên Dã khẽ cười xoa đầu Hy Chang. Cô thế nào để cho một đứa con nít đi an ủi mình chứ. Hơn nữa, dù mạt thế tàn khốc, nhưng có thể giữ được đức tính thì lại càng tốt!
Không nên vì môi trường bất kì mà biện minh cho sự giả dối của bản thân!
Cô ghét sự lương thiện, nhưng lại không phản cảm với lòng tốt của Hy Chang. Thật kì lạ.
"A di...Thần ca lợi hại như vậy, nhất định sẽ không có chuyện gì." Với lòng tin của bé dành cho Diệp Thần, Hy Chang khẳng định nói.
"Được rồi. Chúng ta không bàn về vấn đề này nữa. Nhân bà vẫn chưa tỉnh sao?" Tuyên Dã híp mắt tính toán.
"Chưa a, a di tại sao bà chưa tỉnh?" Bà đã ngủ hai ngày rồi, Tuyên a di cũng nói bà rất khoẻ, vậy tại sao bà không tỉnh lại.
"....." Làm sao cô biết được chứ! Nhưng với tình trạng của Song Nhân, cô khẳng định bà ta nhất định sẽ trở thành song hệ dị năng giả!
"A di, con rất nhớ baba." Hy Chang kéo áo Tuyên Dã giật giật, đáng thương nói.
"Chúng ta sẽ rất nhanh về thủ đô." Tuyên Dã hứa hẹn nói sẵn ngăn chặn cái miệng có khả năng phun mười vạn câu than hỏi của Hy Chang. Trong lòng buồn phiền không thôi, con nhóc này ban đầu rõ ràng rất rụt rè, hiện tại thế nào lại biến thành nhiều lời như vậy a.
Song Nhân, bà nhanh tỉnh đi. Tôi sắp chịu hết nổi rồi. (=o=)||
Hơn nữa, cô còn phải đi thu thập vật tư. Cô có không gian dự trữ nhưng lại chưa từng bước vào đó được, tóm gọn chính là bị chặn không vào không gian được.
Cho nên cô không biết được bên trong còn bao nhiêu đồ ăn, mà ăn mãi cũng sẽ hết, thà dư còn hơn là thiếu! Sẽ không có ai chê thức ăn quá nhiều đúng không?
Vì vậy tôn chỉ hiện tại của Diệp Tuyên Dã chỉ có bốn chữ----thu gom vật tư.
"A di, a di!" Hy Chang sốt ruột chọt tay Tuyên Dã gọi.
"Sao?" Cô giật mình vội thanh tỉnh nghiêng đầu nhìn Hy Chang hỏi.
"A di, có người chặn đường phía trước." Hy Chang nhíu mày chỉ.
"Hả?" Khoé môi Tuyên Dã giật nhẹ, khoảng đường trống trước mặt có ai cơ?
"A di, người dừng lại đi. Coi chừng đâm vào người ta bây giờ." Hy Chang gấp gáp giục nói.
Đổ mồ hôi ==|. Không ngờ mạt thế cũng thịnh hành giới tâm linh.
Tuy không nhìn thấy ai, nhưng Tuyên Dã biết thực lực của Thần một phương rất huyền diệu cho nên cô theo lời của Hy Chang đạp phanh.
Phanh gấp kéo một vệt dài trên mặt đường.
Giữa trưa yên tĩnh, âm thanh đặc biệt vang vọng.
Diệp Tuyên Dã lại một phen đổ mồ hôi. Hiện tại cô chỉ hy vọng người mà Hy Chang nhìn thấy nhanh chóng rời đi hoặc lên xe, bằng không cô chỉ còn cách đâm tới.
Con đường nhỏ này a, là đặc biệt nhạy cảm đấy!
"Hy Chang..." Cô nhẹ giọng nhắc nhở bé, nên cân nhắc thiệt hơn, mạt thế, người vì lòng tốt rất dễ mang hoạ vào thân!
*Lạch*Cạch* Tiếng cửa xe đóng mở truyền tới tai, Diệp Tuyên Dã lập tức dậm phanh vụt chạy đi.
Xe vừa chạy đi một khoảng 5m, chỗ ban nãy lập tức dày đặc đàn tang thi vồ tới, mơ hồ còn có làn khói lửa bốc lên.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh.
Đã qua Ám Thiên, tang thi một đường tiến hoá dị năng thông thuận. Cho nên đυ.ng phải tang thi triều, cũng không còn đơn giản như trước nữa.
Huống chi hiện tại, một mình cô đơn thân, căn bản không thể chống đỡ nổi!