Khi hai người vừa đến khu sinh hoạt, bầu không khí lập tức trở nên khác hẳn.
Khu vực võ chiến đều là binh sĩ, quần áo gọn gàng, không khí xung quanh căng thẳng và nghiêm túc.
Ở đó, mỗi ngày mọi người đều không ngừng huấn luyện hoặc nghiên cứu binh pháp, với sự quản lý nghiêm ngặt và quân quy khắt khe, tùy tiện chọn một người trong số binh lính ở đây cũng đều mang trên mình một luồng sát khí mạnh mẽ.
Nhưng ở khu sinh hoạt thì hoàn toàn trái ngược lại so với khu võ chiến, nơi đây phần lớn đều xuất thân từ những người dân tị nạn, dù có tắm rửa sạch sẽ và thay đổi quần áo đẹp đẽ đến đâu thì trên khuôn mặt họ vẫn vô thức mang theo vẻ sợ hãi cùng hèn mọn.
Những điều này không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi ngay được.
Lạc Nhân Ấu vừa xuất hiện ở đây liền gây nên sự chú ý không hề nhỏ, một đám người ngay lập tức kéo nhau tới xem.
"Đây là Tiểu tướng nữ sao?"
"Tất cả trẻ con trong quân doanh đều đã được đưa đến Lâm Châu cả rồi, không phải Tiểu tướng nữ thì còn có thể là ai được nữa?"
"Tiểu tướng nữ thật là xinh đẹp!"
"Ta lang thang bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên nhìn thấy một bé gái xinh đẹp như vậy!"
"Kiểu tóc của Tiểu tướng nữ mới lạ quá! Từ trước đến giờ ta chưa từng nhìn thấy qua!"
"Tiểu tướng nữ nếu thấy không phiền thì để ta nướng khoai lang cho ngài được không?"
Tất cả mọi người quá nhiệt tình khiến Lạc Nhân Ấu không có cách nào mở miệng nói chuyện được.
Nàng phát hiện trên tay những người này đang cầm dụng cụ làm việc, có người đang đào đất, có người đang may vá, thậm chí còn có người còn đang rèn binh khí.
Sau khi hỏi thăm xung quanh, Lạc Nhân Âu biết được toàn bộ pháo đài này xây dựng theo lệnh của Dạ Từ. Nói cách khác, quân doanh chỉ có thể cung cấp thức ăn và nơi ở, còn người tị nạn phải cung cấp sức lao động, nhân lực và xây dựng cơ sở vật chất.
Trước có Bất Dạ quân, sau có quân doanh, điều này khiến nàng có chút nghi ngờ.
Đội quân Bất Dạ đã phát triển cực kỳ nhanh chóng. Chỉ mất vài năm ngắn ngủi để phát triển, lúc đầu chỉ từ vài trăm người thành một quân doanh với hơn năm vạn binh mã như ngày hôm nay.
Không những tự cung tự cấp về tài nguyên mà còn chiếm được lòng dân!
Nàng đột nhiên nhớ đến bản đồ hoàng thành trong thư phòng của Dạ Từ, nó chi tiết đến mức ngay cả các đường hầm trong hoàng cung cũng được đánh dấu rõ ràng.
Dạ Từ không phải là muốn tạo phản đó chứ?
...
Lạc Nhân Ấu đi dạo một vòng quanh khu sinh hoạt, nàng thu được một giỏ đầy khoai lang, một nồi mì và một túi thịt viên...
Một phần nhỏ được nàng ôm vào trong lòng, phần lớn còn lại đều để lên lưng Biên Cốc.
Điểm tích lũy cũng được tăng thêm hơn 200 điểm!
Mang theo một đống lớn đống nhỏ đồ ăn trở về phòng nhỏ trên vách đá, khiến Vấn Đông và Xuy Tuyết tròn mắt kinh ngạc.
Thứ đầu tiên khiến họ chú ý là kiểu tóc của nàng, thứ hai là số đồ ăn đang nằm gọn trong lòng nàng.
Vấn Đông nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của Lạc Nhân Ấu một lúc rồi mới nói: "Tiểu tướng nữ đúng là rất được mọi người chào đón!"
Xuy Tuyết: "Nhưng tại sao họ lại đưa đồ ăn thức ăn của mình cho Tiểu tướng nữ? Tiểu tướng nữ có thân phận cao quý..."
Hai người đều tỏ ra vẻ bối rối không biết phải làm sao.
Lạc Nhân Ấu cầm lấy một củ khoai lang nướng rồi đặt lên lửa để hâm nóng lại, sau đó đưa lên miệng cắn một miếng.
Ôi mẹ ơi! Nóng quá!
Vị nó rất khô và đắng, hoàn toàn không có vị ngọt, thậm chí nó còn tệ hơn món thịt khô nàng từng ăn trước đó.
Vấn Đông giải thích: "Đây là loại lương thực hoàn toàn mới mà mấy lão tiên sinh ở phía sau núi đã lai tạo ra. Sản lượng của chúng rất lớn, ăn vào có cảm giác chắc bụng nhưng vị của chúng lại rất tệ. Người tị nạn ở đây không thể ăn cơm nên mới trồng loại này để ăn."
Biên Cốc đứng bên cạnh tò mò nếm thử, khó ăn đến mức khiến nó suýt phun ra vì quá tệ!
Lạc Nhân Ấu nhanh tay lẹ mắt chặn miệng nó lại, dùng sức cưỡng ép nó nuốt hết xuống.
Biên Cốc ủy khuất vô cùng, lẩm bẩm chạy vào góc phòng nằm sấp xuống, còn cống hiến +15 điểm tích lũy cho nàng.
Vấn Đông lo lắng nói: "Tiểu tướng nữ, những thứ này ăn không ngon, có lẽ ngài không ăn được, vứt đi cũng không ổn, sao ngài không trả lại cho họ?"
Lạc Nhân Ấu suy nghĩ một lúc về lời nói lúc nãy của Vấn Đông rồi hỏi: "Người ở khu sinh hoạt không đủ ăn không?"
Vấn Đông lắc đầu: "Không có khả năng đó, mấy lão tiên sinh ở ngọn núi phía sau là người do Dạ tướng quân bắt được, nghe nói họ đều là những bậc kỳ tài của Hàn Liêu Quốc, họ bị giam giữ ở đó để nghiên cứu việc ghép giống mỗi ngày."
"Cũng giống như loại khoai lang, là một giống khoai lang mới được lai tạo, không chỉ có khả năng sinh trưởng mạnh mẽ mà còn có năng suất cao, chỉ có điều hương vị không ngon lắm. Các binh sĩ khi ra trận đều mang theo bột khoai lang và bột thịt khô, chỉ cần hoà với nước nóng là có thể ăn ngay, giúp họ có cảm giác no lâu."
Xuy Tuyết: "Chúng tôi là những người sống ở biên giới, kể từ khi chiến tranh bắt đầu, quê hương của chúng tôi đã trở thành bãi chiến trường, chẳng còn gì nữa cả!"
"Không một ai sẵn lòng chịu giúp đỡ chúng tôi, và cũng không có quốc gia nào muốn thu nhận chúng tôi. Dù có đi đến đâu chúng tôi cũng bị xua đuổi chúng tôi chỉ có thể liên tục chạy trốn. Chỉ có Dạ tướng quân là không ghét bỏ chúng tôi là dân tị nạn mà còn cho phép chúng tôi được sống ở trong doanh trại. Những đứa nhỏ còn được đưa đến Lẫm Châu để đi học."
Vấn Đông còn nói thêm: "Lúc đó người thì nhiều mà lương thực lại không đủ, Dạ tướng quân còn cắt khẩu phần trong quân đội cho chúng tôi, nhưng cũng không đủ... Chúng tôi làm sao có thể ăn lương thực của quân đội chứ! Đó là thức ăn dành cho các binh lính của quân đội Bất Dạ khi ra trận mà!"
"May mắn là khi trồng được loại khoai lang này nên không còn ai bị đói nữa. Các hộ trong khu dân cư đều trồng loại khoai này, hiện cũng tự cung tự cấp được rồi."
Nghe hai người nói như vậy, Lạc Nhân Ấu nhanh chóng đưa ra quyết định: "Không cần trả lại!"
Nói xong, Lạc Nhân Ấu nhìn củ khoai lang đang ăn dở trên tay mình, nàng cố gắng ăn từng miếng nhỏ, một nửa còn lại nàng ép Biên Cốc ăn hết.
Cuối cùng cũng cho nó ăn xong!
【Biên Cốc ủy khuất quá độ, điểm tích lũy +20】
Một màn này làm cho Vấn Đông và Xuy Tuyết xúc động rất mạnh, nhưng rõ ràng hai người đã hiểu lầm gì đó, làm vành mắt của Xuy Tuyết cũng đỏ bừng lên.
Xuy Tuyết: "Tiểu tướng nữ nhất định đã phải chịu rất nhiều khỏ cực khi ở bên ngoài! Khó ăn như vậy mà vẫn ăn được!"
Vấn Đông nói: "Tiểu tướng nữ để nô tỳ nấu cho ngài một bát thịt kho tàu, ngài đừng ăn mấy củ khoai lang này nữa."
Hai người họ vừa nói đã đóng góp hàng trăm điểm tích lũy.
Lạc Nhân Ấu: "..."
Cái này cũng có thể tăng điểm tích lũy sao?
Vấn Đông, Xuy Tuyết, hai người thật tuyệt vời!
Về vấn đề thức ăn tệ, nàng chỉ nghĩ là nên sớm thích nghi một chút.
Sau khi nghe được nguồn gốc về khoai lang cải tiến, Lạc Nhân Ấu càng tin chắc rằng Dạ Từ có ý định tạo phản. Điều này rõ ràng là đang chuẩn bị cho chiến thuật biển người!
Nếu tạo phản thất bại, nàng chắc chắn sẽ bị liên lụy, có thể phải bỏ trốn cùng bọn hắn. Cuộc sống khi đó nhất định sẽ rất thảm.
Ôi!
Thật vất vả mới nhận mới nhận được một người cha tốt, nhưng người cha này lại có tâm tư không chính đáng...
Số khoai còn lại đều bị Lạc Nhân Ấu nướng hết lên, sau đó cưỡng ép ét vào miệng Biên Cốc.
Ngươi cũng phải thích ứng một chút!
【Biên Cốc mãnh liệt phản đối, điểm tích lũy +30】
...
Buổi chiều, Dạ Từ đi đến căn nhà gỗ đã bị thiêu rụi trước đó, căn nhà nguyên bản rất đặc sắc, lúc này chỉ còn lại một đống tro tàn.
Khuôn mặt hắn sau mặt nạ biểu lộ một tia nghi hoặc, chỉ ngắn ngủi hai khắc đồng hồ mà đã cháy thành như thế này sao?
Không thể nào!
Đồng thời lông của Biên Cốc bình thường không thể bị lửa đốt, nhưng lần này toàn thân nó đều bị cháy đen.
Rõ ràng đây không phải là ngọn lửa thông thường.
Dạ Từ nhấc chân đi đến giữa đống tro tàn, bốn phía xung quanh đều được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại chiếc bình đồng và chậu đựng than là chưa bị thiêu hủy.
Vì hai thứ này đều là đồ của hắn nên thuộc hạ không dám tùy tiện xử lý.
Hắn sững sờ khi nhìn vào chậu than, trong chậu than làm bằng đồng không có than củi nhưng vẫn có một đám lửa nhỏ đang cháy.
Ngọn lửa chỉ lớn bằng ngón tay cái, lẻ loi bập bùng giữa chậu đồng, không ngừng tản ra nhiệt lượng.
Hiển nhiên đây không phải là ngọn lửa thông thường, nó không những không bị ảnh hưởng bởi môi trường dưới âm độ mà còn không cần bất kỳ nhiên liệu để duy trì.
Đây là một ngọn lửa vĩnh cửu!
【Dạ Từ tâm trạng dao động, điểm tích lũy +1】
Hắn nhớ tới khi Biên Cốc mang theo Lạc Nhân Ấu trở về doanh trại suýt chút nữa là bị đông cứng.
Bởi vì căn nhà gỗ này vốn không có người ở, trời đông giá rét lâu dài khiến cả căn nhà từ trong ra ngoài đều bị đóng băng. Than thông thường không thể nhanh chóng làm nóng lên được, vì vậy hắn đã lấy ra một ngọn lửa vĩnh cửu để sưởi ấm cho hai người họ.
Ngọn lửa vĩnh cửu không thể bị dập tắt, nếu chạm vào vật liệu thông thường sẽ ngay lập tức bốc cháy, nên chỉ còn lại chiếc bình đồng và chậu đựng than bằng đồng này mới không bị cháy.
Tốt! Người gây ra chuyện này đã được tìm thấy, đó chính là hắn!