Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chương 52: Tang thi thời mạt thế 07

“Đến rồi à, Trương Hằng Viễn đúng không? Chúng tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Du Hành ngoan cố nghểnh cổ nói "Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi, các người còn bắt tôi để làm gì? Tôi cũng không phải là tội phạm."

Lầu hai có ba người đàn ông, một người trong số đó mới ngoài ba mươi, ánh mắt lạnh lẽo đến người cũng phải sợ, anh ta cười rộ lên, ngay cả tiếng cười cũng mang theo một luồng khí lạnh: "Tôi hỏi cậu, trước khi lão đầu này hôn mê, cậu cho ông ta uống cái gì?"

Du Hành kiểm soát cảm xúc trên mặt mình, cậu lộ ra vẻ nghi ngờ: "Uống cái gì cơ?"

Người đàn ông kia cười lạnh, đánh vào bụng cậu một quyền, khiến cậu đau đến nỗi cúi người xuống nhưng lại bị anh ta túm lấy đầu.

"Mày thành thật một chút cho tao, bộ dạng của lão đầu này, chúng tao đều nhìn thấy, đó có thể là dáng vẻ của người bình thường sao? Dáng vẻ của ông ta như quỷ vậy, vừa nhìn đã biết chắc chắn sẽ bị biến thành tang thi, không biết vì sao mà sống lại. Tao đã hỏi bọn họ rồi, lão già này đã từng uống nước mà nước đó là do mày đưa cho lão. Nói thật cho tao biết, đó là nước gì?"

Du Hành chợt hiểu ra: "Đó là nước khoáng đó!" Thấy người đàn ông này lại muốn đánh cậu nên cậu gào lên: "Tôi thật sự không có nói dối anh, đó chính là nước khoáng tôi uống còn dư lại mà! Trong balo của tôi cũng có loại nước khoáng này, chúng đều là lấy từ siêu thị tới!"

Balo của cậu bị kéo xuống rồi đổ hết ra, người đàn ông đó từ trong balo nhặt được ba chai nước khoáng, nhìn trái nhìn phải gì cũng đều là hàng bình thường.

"Trương Hằng Viễn, tao cho mày cơ hội cuối, rốt cuộc là mày cho lão già kia ăn gì?"

"Vị đại ca này, tôi không biết tại sao anh cứ nghĩ tôi cho chú Ngô ăn cái gì đó, tôi cũng chỉ là một người bình thường thôi! Làm sao có thể có thứ tốt đến như vậy, có thể chữa được vết cắn của tang thi? Đều là trùng hợp thôi, tôi thấy chú Ngô ho khan nên lấy nước đưa cho ông ấy... Bọn Ngô Diệu lúc ấy cũng ở bên cạnh, bọn họ có thể làm chứng cho tôi!"

"Là lão đầu kia và con trai lão tự nói cho tao! Tụi mày nói lại lần nữa."

Ngô Diệu nói: "Cha tôi ngồi ở đằng kia, sau đó uống nước khoáng mà Trương Hằng Viễn đưa cho."

Chú Ngô cũng run rẩy nói: "Tôi, tôi cũng không nhớ rõ lắm... Lúc đó tôi cảm thấy rất khó chịu, cảm giác như sắp chết rồi vậy, nhưng mà sau khi uống nước xong thì như có cái gì đấy di chuyển trong cơ thể tôi... Thật sự là cảm giác này là sau khi uống nước xong mới có."

Ông ta và con trai đi ra ngoài tìm thức ăn, không nghĩ tới sẽ gặp đám người kia, sau đó ông ta còn bị xem là tang thi rồi suýt nữa bị đánh chết, nhưng sau đó bọn họ lại phát hiện ông ta là người, điều này khiến đám người kia tò mò, làm sao ông ta lại có thể có dáng vẻ của một con tang thi? Họ cảm thấy là ông ta đã ăn loại thuốc nào đó... Bọn họ yêu cầu ông ta suy nghĩ kỹ một chút, nếu như ông ta mà không nghĩ ra thì họ sẽ gϊếŧ ông ta, lấy máu, giải phẫu, để xem xem ông ta có chỗ nào không giống người bình thường hay không.

Ông ta không muốn chết đâu! Dù là bị biến thành cái dáng vẻ kinh tởm này, ông ta cũng không muốn chết.

Suy nghĩ thật kỹ thì cũng chỉ có mấy ngụm nước ấy, sau khi nói ra, đám người kia mang theo ông ta và con trai cùng nhau trở về để chờ Trương Hằng Viễn trở về.

Nếu phải lựa chọn thì để cho người khác chết đi!

Lòng Du Hành nhanh chóng bị chìm xuống.

Người đàn ông cười: "Nghe thấy chưa hả? Có còn muốn nói cái gì không? Nếu như mày mà còn không nói thật thì tao sẽ bảo một người đi xuống lầu một bắt một con tang thi lên, sau đó để nó cắn ở cánh tay mày một cái... Mày cảm thấy thế nào?

Bọn họ có thể làm được, Du Hành tin.

Người đàn ông nhìn có triển vọng nói:"Tôi không có thù, cậu cũng không có oán nên chỉ cần cậu lấy nó ra thì tôi sẽ không gϊếŧ cậu đâu, yên tâm đi!"

Dù cho người đàn ông vừa nói xong có xinh đẹp đi nữa thì cậu cũng không thể nói thật!

Cậu lấy người khác làm thực nghiệm lại làm việc không cẩn thận, nên bị người khác nghi ngờ, bị người khác bán đứng là đáng đời lắm!

"Tôi thật sự không có, không biết mà hu hu..."

Cho dù người đàn ông có đánh, mắng cậu như thế nào thì cậu cũng không chịu nhận, cuối cùng thì người đàn ông kia cực kỳ tức giận, gọi thuộc hạ dưới lầu ra ngoài tìm một con tang thi mang lên.

"Nếu còn không nói thì tao có thể cho mày nếm thử mùi vị bị tang thi cắn."

Tang thi có miệng thối đang chảy nước miếng đang chậm rãi đi đến gần Du Hành, trên mặt cậu lộ ra vẻ hoảng sợ, cậu vừa khóc vừa nói: "Tôi thật sự không biết gì..." cũng đã ở che dấu dưới ánh mắt, quét qua xung quanh chỗ năm người đứng, định ngồi đến lúc tang thi gần cắn mình một giây thì đồng thời dùng hai cây súng gϊếŧ chết năm người này!

"A!" Con gái của chú hai Ngô gào lên.

Miệng con tang thi lạnh lẽo đầy mùi hôi liếʍ lên trán Du Hành một cái, Du Hành ngừng khóc, dùng sức mà chớp mắt một cái, giống như là sợ đến choáng váng cả đầu.

Cậu bị đánh gục xuống đất, hai tay ôm lấy bụng, súng cậu đã thủ sẵn ở trong tay, cậu vừa mới có ý định lăn ra đánh hắn ta ngay lập tức, một giọng nam nói: "Lôi Thành, đừng tính toán nữa, có lẽ là cậu ta thật sự không biết, đừng tự tiện gϊếŧ người."

Miệng con tang thi cũng đã nhanh chóng cắn lên người cậu rồi, một thanh niên bình thường nếu như có cái gì tốt thật, chắc chắn không thể nào vào thời khắc sinh tử mà vẫn có thể nhịn không nói.

Vậy cũng chỉ có thể là loại đồ vật này không có thật.

Chắc là tình huống của lão già kia là ngoại lệ.

Du Hành nghe được tiếng của dị năng giả hệ kim loại kia.

"Hừ! Vậy mà dám khiến ông đây cao hứng một lúc!" Thì ra là dị năng giả hệ hỏa gọi Lôi Thành: "Cởi trói cho bọn họ, đi thôi!"

Có thể diệt hết được đám Virut tang thi ấy, trước sau vẫn chỉ là giấc mơ thôi. Lôi Thành cảm thấy vô cùng khó chịu nên trước khi đi còn đá Du Hành một cái.

Tính của Lôi Thành nóng nảy, nói đi là đi, rất nhanh đã đi đến cửa cầu thang.

Trần Bính đi sát theo, vừa định nói anh ta rằng: Mang theo lão già kia theo, nếu như sau này có điều kiện thì có thể tìm hiểu một chút về nguyên nhân ông ta có thể sống, biết đâu lại có phát hiện? Trong phim ảnh không phải đều như thế sao?

Chỉ là anh mới vừa gọi Lôi Thành thì Ngô Diệu đã xông lên!

"Các vị đại ca! Đại ca! Các anh không thể cho chúng tôi đi theo sao?"

Lôi Thành nhíu mày: "Chúng tao không thu nhận phế phẩm."

Tuy Ngô Diệu là dị năng giả hệ hỏa nhưng lại ăn rất nhiều, hơn nữa lại còn không gan dạ, đầu khớp xương mềm muốn chết. Mình mà đánh hắn một trận thì sẽ làm liên lụy đến người khác, khiến cho mình tụt hứng một lúc.

Trần Bính nhanh chóng nói: "Nhưng ít nhiều gì anh ta cũng là một dị năng giả, coi như cũng có thể đi theo chúng tôi nhưng sau này phải nghe theo sắp xếp của chúng tôi." Hắn nháy mắt với Lôi Thành đang lộ vẻ nghi ngờ.

Làm bạn bao nhiêu năm rồi, Lôi Thành cũng không làm hắn mất mặt, vì thế nên ngầm chấp nhận.

Lôi Thành đảo mắt nhìn người nhà họ Ngô, nhíu mày, nghiêm khắc nói: "Chúng tôi không thu nhận phế vật không đem lại lợi ích, cho dù là anh có thể nhưng năng lực hệ hỏa lại quá kém, gắng gượng cũng có thể dùng để nấu cơm cho những người khác, chậc chậc."

"Anh Lôi Thành, Nhị Thúc, cha của tôi có thể gϊếŧ tang thi, tôi cũng sẽ cố gắng hơn, xin anh cho chúng tôi đi theo các anh!"

"A."

Mắt Lôi Thành đảo qua Du Hành, Du Hành nhanh chóng lộ ra vẻ mong chờ, như vậy sẽ không khiến cho Lôi Thành nảy sinh lòng nghi ngờ, nếu như mà thằng nhóc này dám lừa anh ta thì đúng là hận không thể đi ngay lập tức được.

Dù sao bây giờ bọn họ đang có sức mạnh, đối với vị thành niên yếu đuối như gà này, chắc chắn rất có lực hấp dẫn.

Người sợ chết, sợ chết sẽ ao ước có người cường đại có thể bảo vệ mình.

Cuối cùng Du Hành và nhà họ Ngô cùng nhau đi theo Lôi Thành và người thuộc hạ của hắn ta để về chỗ bọn họ ở, ngày đó ở siêu thị không phải là lần đầu tiên gặp, mà lần đầu tiên ấy chính là tại một văn phòng.

Sau khi đi đến, Lôi Thành bảo người khác đưa Du Hành và người của nhà họ Ngô thu xếp một nơi ổn thoả, còn mình thì đi lên lầu.

"Đi, hàng ở bên này, tuỳ chọn một phòng, muốn ở đâu thì ở."

Đây là lầu bốn, tất cả phòng ở đây đều là phòng làm việc, nghỉ ngơi ở đâu cũng giống nhau, Du Hành đi vào một phòng xa hơn phòng của nhà họ Ngô sau đó đóng cửa lại.

Sau khi khoá cửa lại, Du Hành thu lại biểu tình giả vờ ở trên mặt, ném ba lô vào khoảng không trên mặt đất, lấy ra một cái ghế ngồi xuống.

Bụng vẫn còn hơi hơi đau, cậu tự dùng tay xoa xoa bụng.

Cậu không biết hiện tại bây giờ là tốt hay xấu. Cậu có thể thấy được, Lôi Thành có dị năng hệ hoả, còn Trần Bính kia là dị năng hệ kim, sau khi đi lên, cậu nhìn thấy ở phòng khách vẫn còn mười mấy người khác, không biết trong phòng làm việc còn có bao nhiêu người.

Trong đây không biết có bao nhiêu dị năng lực.

Tóm lại, thực lực mạnh, nếu có thể đi theo bọn họ thì mạng sống của hắn tương đối được đảm bảo.

Chắc cái này cũng là nguyên nhân mà Ngô Diệu chủ động muốn phụ thuộc vào họ. Mặc dù mới ở chung có vài ngày nhưng cậu cũng nhìn ra được Ngô Diệu là người kiêu ngạo bao nhiêu.

Du Hành quyết định tạm thời ở lại đây, tìm một cơ hội trộm xe rồi bỏ chạy!

Mười ngày sau Du Hành mới biết được hoá ra nơi này còn có một dị năng không gian, đó là một người phụ nữ, Du Hành chỉ gặp được cô một lần, bình thường cô không hay ra khỏi cửa, nhưng một khi đi ra khỏi cửa phòng thì bên người sẽ có hai người đàn ông đi theo cô, nói là bảo vệ và cũng là để giám sát cô.

Trong khoảng thời gian này, họ đã đi ra ngoài hai lần, Du Hành cũng bị gọi đi theo.

Nhưng mà đều không có cơ hội sờ đến tay lái, họ bị những con heo đuổi ra khỏi xe vận tải, sau đó gϊếŧ những con tang thi đi đầu, những người còn sống giống như đuổi heo, vượt qua xe, cả năm trở về văn phòng.

Hơn nữa tất cả những tinh hạch đào lên được, đều bị lấy đi toàn bộ, theo cách nói của họ là, cậu là một người bình thường nên không cần dùng đến. Theo quy định, người bình thường không được cầm tinh hạch mà dị năng giả lấy được tinh hạch thì phải nộp cho Lôi Thành bốn phần mười số đó.

Lúc đầu Du Hành không dùng quá nhiều sức lực để gϊếŧ tang thi, khi ra ngoài thì phải đăng ký, sau này đều phải như vậy, duy trì cảnh giác để mình không bị thương.

Nhưng mà việc này rất khó, người bình thường ở trong đội ngũ chiếm đa số, Lôi Thành thường gọi người bình thường ra ngoài gϊếŧ hết tang thi trước, sau đó những người mới dị năng giả mới xuống xe gϊếŧ tang thi.

Buổi tối, Du Hành nhận phần cơm tối của mình mang trở về phòng để ăn. Nhưng mà Du Hành phát hiện ra ngoại trừ Lôi Thành và Trần Bính ra thì ba người dị năng giả khả năng gây sát thương không cao, còn không bằng người bình thường cầm dao chặt nữa.

Nhưng cho dù là vậy, địa vị của dị năng giả vẫn cao hơn bọn họ.

Mọi người luôn đối với loại khả năng thần kỳ này mà tin tưởng, nể sợ, sợ hãi trong lòng, chí khí của họ cũng tự giác thấp dần đi..

Buổi tối, Du Hành nhận phần cơm tối của mình mang trở về phòng để ăn. Cơm đã được nấu chín, đồ ăn kèm là rau đậu xào, không thể ăn khô với cơm. Cậu lén lấy từ trong nhẫn chứa đồ ra một ít dưa muối để ăn chung với cơm.

Sau khi ăn xong, cậu cởi đồ ra nhìn xuống cánh tay phải của mình, một mảng sưng đen. Vết thương như vậy nhưng Lôi Thành lại nói là chuyện nhỏ, không cho cậu thuốc, cuối cùng cậu phải lấy thức ăn của mình để trao đổi với nhân viên quản lý, cậu chỉ đổi lấy hai lọ thuốc mỡ.

Cậu bôi thuốc mỡ lên, may mà hôm nay cậu mới đi ra ngoài nên ngày mai sẽ không cần đi nữa, hai ngày nữa chắc chắn vết thương sẽ tốt hơn.

Cậu thở dài một hơi, nằm dưới đất đắp chăn mỏng lên, nghĩ về việc ngày hôm nay. Thật ra so với việc người phụ nữ kia bị tang thi cắn chết, vết thương của cậu đúng là chuyện nhỏ. Dị năng giả hệ hoả tên là Liễu Mỹ Vân kia, sau này nhất định phải cách xa cô ta một chút

Lần trước lúc đi ra ngoài, cô ta đã kéo một người phụ nữ khác ra ngăn cản tang thi, người phụ nữ kia đã bị cắn chết rồi, lúc đầu cậu đã phòng bị cô ta nhưng không nghĩ đến lúc rút lui vào buổi chiều, chỉ hơi thất thần một chốc mà đã bị lôi đi rồi. Cũng may phản ứng của cậu nhanh nên tránh được tang thi, nhưng cũng đυ.ng trúng phải khung sắt.

Tuy là Lôi Thành đã đúng lúc cứu dị năng hệ hoả Liễu Mỹ Vân, nhưng ánh mắt mà người phụ nữ kia nhìn cậu vẫn mang theo phẫn nộ.

Giống như là đã biết mình là chủng người bình thường nên cậu cực kỳ sợ việc chịu chết thay cô. Lòng người ác độc.

"Cốc cốc."

"Là ai?"

"Là tôi, Ngô Diệu."

Du Hành nghi ngờ đứng lên, tới đây lâu như vậy rồi, cậu không hề tiếp xúc với nhà họ Ngô, nhà họ Ngô cũng không tiếp cận cậu. Tại sao bây giờ Ngô Diệu lại đến?

Cậu mở cửa, Ngô Diệu cười cười với cậu: "Đã ngủ chưa? Có làm phiền đến cậu không?" Ở toà nhà này, chỉ có những dị năng giả mới có đồ dùng có thể soi sáng, những người thường như bọn họ không có. Vì thế nên trong phòng luôn một vùng tối tăm, Ngô Diệu cũng không biết là Du Hành có đang ngủ hay không.

"Vẫn còn, có chuyện gì sao?" Cậu cũng không để người đi vào, để họ vào làm gì? Có việc thì ở bên ngoài nói là được.

Không nghĩ đến việc sắc mặt của Ngô Diệu hơi biến hoá, tròng mắt di chuyển, thì thầm nói: "Chúng ta đi vào rồi nói!" giống như bên ngoài có người nghe lén vậy.

Lông mi hơi nhướn lên, Du Hành cho anh ta đi vào, Ngô Diệu tự động xoay người đóng cửa lại.

Sau khi đóng cửa lại thì xung quanh hai người được bao phủ trong bóng đêm, cứ vậy, giọng đè thấp của Ngô Diệu giống như ở bên tai cậu.

"Hằng Viễn à, tôi phải xin lỗi cậu, trước đây... Tôi và cha tôi thực sự không cố ý đâu, không nghĩ tới việc bọn họ sẽ đánh cậu, tiếc là lúc ấy tôi bị trói lại rồi, hoàn toàn không có biện pháp cứu cậu, thành thật xin lỗi."