Đồng Nhiên đầu óc đầy dấu hỏi, ngoài ra...
“Ai là Thiệu tổng vậy?”
“Thiệu Khuyết của tập đoàn Khải Minh chứ ai!” Chuyên viên trang điểm cười có vẻ mỉa mai, “Đám cưới của Đồng Ảnh đế và Thiệu tổng hai năm trước là sự kiện lớn nhất trong giới, cậu không biết sao?”
“...” Tất nhiên anh biết Thiệu Khuyết, bản thân anh vốn là nghệ sĩ thuộc Giải trí Khải Minh, mà Giải trí Khải Minh lại trực thuộc tập đoàn Khải Minh, nên Thiệu Khuyết đương nhiên là sếp tổng của anh.
Nhưng biết là một chuyện, anh với Thiệu Khuyết hoàn toàn không thân, thậm chí chưa nói chuyện được mấy câu!
Hơn nữa tuy anh thích đồng giới, nhưng tuyệt đối không thích kiểu hoa hoa công tử như Thiệu Khuyết, huống chi là kết hôn — không, những điều này đều không phải trọng điểm…
“Ứng dụng, tôi có phải đã xuyên không đến một không gian song song không? Trong thế giới này có một người khác là tôi?” Vì vậy mới có quỹ đạo cuộc đời tương tự, nhưng lại có những phát triển khác.
“Ký chủ vẫn đang ở thế giới ban đầu.”
Đồng Nhiên như bị sét đánh, lại như bị nhấn đầu vào nước tuyết giữa mùa đông giá rét, cả kẽ xương cũng thấm lạnh. Dù tỉnh dậy đổi thân xác, dù trong đầu có thêm một ứng dụng, cú sốc gây ra cũng không bằng câu nói này.
Anh không nhịn được mà run lên: “Vậy tại sao tôi lại đổi thân xác? Còn ‘tôi’ kết hôn với Thiệu Khuyết là ai?”
“Thân thể của ký chủ đã bị người khác chiếm cứ, vì vậy, chương trình này đã tìm cho ký chủ một thân thể khác đã mất dấu hiệu sự sống.”
Nghĩa là sao? Đồng Nhiên có vẻ hơi hiểu, nhưng bản năng khước từ câu trả lời, cho đến khi ứng dụng giải thích lại một lần nữa bằng ngôn ngữ dễ hiểu, anh mới buộc phải chấp nhận sự thật — anh đã bị đoạt xác, khác với việc anh nhập vào thân xác của nguyên chủ, anh đã bị một linh hồn khác cưỡng ép chiếm đoạt thân thể khi còn sống.
“Kẻ mạo danh đó rốt cuộc là ai? Làm thế nào mà hắn cướp được thân thể của tôi?!” Khi ứng dụng tìm thấy anh, anh đã làm một linh hồn lang thang năm năm, chỉ còn lại một chút ý thức cuối cùng sắp tan biến, nói cách khác, anh suýt nữa đã hóa thành tro bụi.
“Xin lỗi, do hạn chế quyền hạn, chương trình này không thể truy xuất thông tin riêng tư của người khác.”
Đồng Nhiên im lặng hồi lâu, hỏi: “Vậy anh có thể đưa tôi trở lại không? Trở lại thân thể của chính mình không?”
“Ký chủ, xin hãy bình tâm.”
Tối hôm đó, Đồng Nhiên không quay lại phòng chuẩn bị nữa.
Sau khi cuộc thi kết thúc, anh mơ hồ trở về ký túc xá, định ra ban công hóng gió một lúc để trấn tĩnh, đẩy cửa ra lại thấy có người ở đó rồi.
Người đó đang cuộn mình trong góc ban công chơi điện thoại lén lút, nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu lên, rồi khóa màn hình, khẽ cười nói: “Tối nay nhảy không tệ nhỉ.”
Tay Đồng Nhiên đang định đóng cửa khựng lại, ánh mắt dán chặt vào điện thoại của đối phương.
Đoàn làm chương trình cấm các thực tập sinh sử dụng điện thoại, nhưng quy định chỉ áp dụng với những “thường dân” như nguyên chủ, còn chàng trai trong góc tên là Tuân Mịch, xuất thân nổi bật, lại là top nhân khí của mùa này “Thần tượng toàn dân”, đương nhiên được hưởng một số quyền miễn trừ nhất định.
Đồng Nhiên hiện giờ đang rất cần biết thông tin bên ngoài, vẻ mặt vốn ủ rũ bỗng nhiên thay đổi: “Cảm ơn, có thể cho tôi mượn điện thoại một chút được không?”
Tuân Mịch sững người, vỗ vỗ quần đứng dậy, vừa đưa điện thoại cho anh, vừa nửa đùa nửa thật hỏi: “Hôm nay cậu sao vậy? Tôi suýt không nhận ra nữa.”
Đồng Nhiên nhận lấy điện thoại, không ngẩng đầu lên, “Có thể là vì sáng nay tôi đi chỉnh sửa dung mạo?”
Tuân Mịch phì cười, cười đủ rồi lại nhìn anh một hồi, mới chạm vai anh rồi rời đi.
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
Đồng Nhiên nhanh chóng mở trang tìm kiếm, nhập tên mình vào —
[Ảnh đế ngày xưa liên tiếp đoạt Giải Chổi Vàng, điểm lại những màn diễn phá hỏng quan niệm của Đồng Nhiên những năm qua.]
[Phim mới của Đồng Nhiên lại gặp thất bại thảm hại, tin đồn đã chia tay với quản lý.]
[Tin đồn mẹ chồng lấy lý do bát tự không hợp để ngăn cản, Đồng Nhiên không tiếc đổi tên thành Đồng Diệc Thần để cưới vào hào môn.]
[Con đường thay đổi của Ảnh đế: Đồng Diệc Thần (Đồng Nhiên) và Thiệu Khuyết kết hôn, từ “dân đi làm” thăng cấp thành quý phu hào môn.]